Nhân Thường


Lúc này ở nơi rừng cây thưa thớt, trên tán lá còn đọng lại chút tuyết trắng.

Hiện đã là gần giữa trưa, mặt trời trên cao tỏa nắng, thật ấm áp giữa cái lạnh mùa đông.

Xa xa đều là núi đá, trước gần một cửa hang nhỏ, có gã nam tử ngồi đó.

Gã ta chính là Vũ Kiệt, hiện đang theo lời Mệnh Tại Y đến đây chờ tin.

Trước đó mấy canh giờ, gã ta tưởng đã bị phát hiện, thật may là còn chạy nhanh.

Sau đó không lâu, Vũ Kiệt lại nhận được tin tức từ sư tôn, nói gã tới địa điểm này chờ lệnh.

Vũ Kiệt biết trên người sư tôn mình có một con thạch mãng, nó cũng là con thú khi nãy gã gặp.

Dựa theo lời phân phó từ sư tôn, gã phải chờ một người ở đây.

Mà người ấy không ai xa lạ, chính là Vân Thái Chi.

Trong tin tức sư tôn gửi tới cũng nói rõ, người đã giết Tề Thanh giúp gã, lại giải cứu Như Thủy ra khỏi hang hùm.

Sau khi biết tin này, Vũ Kiệt vừa vui vừa buồn.

Gã nhớ lại năm xưa, Như Thủy và gã từng là thanh mai trúc mã.

Nhưng bởi vì vài biến cố, gã bị đẩy vào Mệnh gia làm nô.

Về phần Như Thủy, nàng ấy bị bán vào thanh viện, sau cùng lại được Tề Thanh bao nuôi.

Trải qua hai năm năm, gã sống trong Mệnh gia yên ổn, cũng đã dần chấp nhận cuộc sống này.

Nhưng cũng chính vào một đêm của mấy tháng trước, gã gặp sư tôn.

Người đã đưa gã ra khỏi cuộc sống bần hàn, cho gã thấy một thế gian tươi sáng trước mắt.

Đương nhiên, gã sau khi biết bản thân có linh căn, rất muốn ngửa mặt với đời.

Chỉ là sư tôn muốn gã âm thầm tu hành, chờ khi đạt thành tựu mới một tiếng hót trời xanh.

Thời gian thăng trầm đưa đẩy, gã càng ngày càng đổi thay.

Gã cảm thấy mình dần kiêu căng ngạo mạn, bản tính khát máu, cũng dễ kích động hơn xưa.

Nhưng chẳng phải đám thiên kiêu vận khí đều tính tình như vậy cả sao, gã lại thấy thích thú là đằng khác.

Sau khi nghe tin Tề Thanh chết, gã tuy có mừng, nhưng cũng có không vui.

Đương nhiên không vui chính là gã muốn tự tay giết y, sau đó đứng trước Như Thủy quay lưng phất áo rời đi.

Như vậy mới có thể trọn vẹn, mới đúng bản tính ngông cuồng của gã.

Nói đi cũng nói lại, gã giết vì thích thú thôi.
Tình cảm với Như Thủy, gã đã vứt bỏ từ lâu lắm rồi.

Hiện gã đã là tu giả cao quý, sao có thể để nàng vào mắt được nữa chứ.

Chẳng qua, sư tôn nói đại cơ duyên đang chờ, thì ra đối tượng tiếp theo để gã xử lý, chính là Vân Thái Chi.

Điều này cũng tốt, gã cũng chẳng ưa đám người Mệnh gia cho lắm.

Làm nô trong Mệnh gia, gã cũng không lạ gì bà ta, nổi tiếng chanh chua.

Gia nô chết trong tay Vân Thái Chi không ít, giết bà ta cũng là trả lại công đạo cho bọn họ.

Nếu bà ta biết, một gia nô khi xưa nghe danh bà ta đã sợ mất mật, nay lại vênh mặt trước bà ta, hẳn sẽ rất khó coi.

Vũ Kiệt thích thú, gã ngồi mà phấn chấn, thầm nghĩ lát nữa sẽ dọa bà ta thế nào cho vui.

Sau khi trà đạp chán chê, lúc ấy mới nghe lời sư tôn là tốt nhất.

Nhưng trước đó, phải diễn như sư tôn đã bảo, bởi vì sư tôn sắp tới đây.

Tin tức cuối cùng mà người gửi tới, đó là đã luyện chế phân hồn thành công cho gã.

Vũ Kiệt vui vẻ, gã vừa xem lại vết thương trên tay, lại vừa hứng thú nghĩ ngợi.

— QUẢNG CÁO —
Cũng cùng vào thời điểm này, cách Vũ Kiệt vài dặm, ba bóng người đang cẩn thận bước tới.

Ba người bọn họ đúng là Phi Uyển, Mộ Thần và Sư Hùng.

Phi Uyển chợt ngừng, nàng ta vung tay thu lại động tác.

Từ trên trán của nàng, con mắt bằng máu cũng dần biến mất.

Nàng ta vừa mở mắt, miệng đã khẽ nói:
"Vết tích còn mới, hẳn kẻ này ở phía trước, cách đây không xa!"
Vừa nói xong, Phi Uyển hơi khụy xuống, nàng vội lấy ra một viên đan dược, lập tức bỏ vào miệng.

Mộ Thần và Sư Hùng thấy vậy, hai người hộ pháp hai bên.

Qua nửa khắc, sắc mặt Phi Uyển mởi hơi có chút hồng hào.

"Sư huynh, kẻ này đã ở rất gần rồi, hai người lên trước tra xét hành tung đi.

Sau khi điều tức xong, ta nhất định sẽ đuổi theo.

Nhưng phải nhớ, một khi kẻ địch có hai người, tất cả phải lấy an nguy làm đầu!."
Mộ Thần và Sư Hùng nhìn nhau, sau cùng gật đầu rồi tiến lên, bỏ lại Phi Uyển ngồi đó.

Thấy hai người rời đi, Phi Uyển thở ra một hơi.

Từ những thông tin tại phủ thành, cùng với suy tính của nàng.

Phi Uyển nắm chắc tới tám phần, không chỉ có một kẻ ma đạo này thôi.

Bởi vậy, sau khi tiến gần tới mục tiêu, nàng dứt khoát dừng lại, để cho hai người kia đi trước.

Mà dù sao, sức lực nàng đã tiêu phí không ít, đến đó cũng chưa chắc giúp được gì.

Thật ra, trước khi truy tung, ba người cũng đã âm thầm để lại ký hiệu.

Hiện tại chỉ hi vọng, nhanh chóng bắt được hung phạm mà thôi.

Trở lại nơi Vũ Kiệt ngồi, cách đó không xa, gã vẫn còn chưa biết nguy hiểm đang cận kề.

Đúng vào lúc này, một bóng người chậm chạp đi tới.

Vũ Kiệt thấy có tiếng động lạ, gã ngẩng đầu lên coi, đúng là Vân Thái Chi đã tới.

Bởi vì đường núi, xem ngựa không thể vào xâu, bà buộc phải đi một mình.

Nhưng cũng còn may, nơi này cách ngoại thành không xa, không tốn công lắm
"Ha ha...!Khá!"
Vũ Kiệt thấy bà ta một mình đi tới, gã ta bật dậy, miệng cười ha hả, vang vọng cả góc rừng.

"Ngươi… ngươi là…."
Vân Thái Chi hơi ngẩn ra, bà ta nhìn thấy kẻ này, sắc mặt có hơi đổi.

Mặc dù không nhớ rõ gã ta là ai, nhưng bà thấy rất quen.

— QUẢNG CÁO —
"Kính chào đại phu nhân, ta nghĩ… có lẽ bà không nhận ra ta đâu… HaHa ha!."
Vũ Kiệt khục khặc cười, một tay gã cầm kiếm, đi tới hai bước.

Vân Thái Chi thâm trầm nhìn gã, chẳng lẽ là kẻ này gửi phong thư đến cho bà.

Thế nhưng mà còn chưa kịp mở lời, Vũ Kiệt đã theo kịch bản nói trước:
"Ta gọi bà ra đây, có lẽ bà đã biết nguyên do rồi chứ?."
Vân Thái Chi hơi biến sắc một chút, quả nhiên là gã, bà liền trầm giọng quát:
"Hừ… Ngươi nghĩ ta bởi vì có tật giật mình, cho nên mới sợ tìm tới đây sao? Nói để ngươi biết, ta với trượng phu hòa thuận suốt hai mươi năm nay, chưa từng cãi nhau.

Nay thật không thể ngờ, lại có kẻ đặt điều bôi nhọ, còn định vu oan giá họa cho Vân gia chúng ta….

"
Phụt…
"Bớt lời giả dối đi, bà tưởng ta là trẻ lên ba à? Ta nếu không nắm rõ, đã chẳng dám gọi bà ra đây."
Vũ Kiệt nhổ một bãi ra đất, cắt ngang lời bà ta.

Sau đó gã lại khục khặc nói tiếp:
"Hiện tại ta không muốn nói nhiều, bà muốn ta im miệng, vậy thì cầm ba mươi ngàn linh thạch tới đây đổi lấy.

Ta nghĩ, chắc bà biết tên Tề Thanh chứ, gã là do ta giết.

Ta không hi vọng, bà lại vì chút ít linh thạch đó mà đi theo gã đâu!."
Vũ Kiệt nói xong, mặt vểnh lên trời, bộ dáng phong phạm.

Đây là lần đầu gã ra oai với một kẻ có địa vị, cảm giác thích thú xen lẫn vui vẻ.

Vân Thái Chi nghe được lời này, sắc mặt bà ta đại biến, vô thức lùi lại.

Kẻ này tự nhận giết Tề Thanh, chẳng phải gã là…
Vũ Kiệt thấy bà ta sợ hãi, trong lòng càng cười như nở hoa.

Quả như sư tôn đã nói, bà ta đúng là sợ khi nghe thấy cái tên này.

Nhưng gã còn chưa kịp vui mừng quá lâu, thần sắc đã cứng đờ khi nghe bà ta thất thanh:
"Hóa ra….

Hóa ra ngươi chính là tên ma đạo, đang bị phủ thành truy tìm bấy lâu nay.

Ngươi còn không biết sợ mà lại đến lừa lọc uy hi.ếp ta, thật đúng là gan to tày trời…."
Vân Thái Chi lùi vài bước sợ hãi, thật ra bà ta lo lắng nhiều hơn là sợ chết.

Bởi vì tên này biết rõ đại kế của Vân gia, thế nhưng gã lại là người ma đạo.

Bà dù nguyện ý giao dịch bịt miệng gã lại, nhưng gã đang bị phủ thành truy bắt.

Nếu để bọn họ biết chuyện này, bà chết không toàn thây là việc nhỏ, Vân gia bị lộ cũng đi đời cả nhà.

Ở chiều ngược lại, Vũ Kiệt cũng đang há miệng, thần sắc gã cứng đờ.

Gã dù ngốc cũng hiểu hai từ ma đạo, ý nghĩa của nó thế nào.

Trong lòng gã nhộn nhạo, cái này...!không đúng với kịch bản sư tôn giao cho diễn rồi.

Gã đâu có giết Tề Thanh, người giết Tề Thanh là sư tôn gã.

Nhưng từ miệng Vân Thái Chi nói ra, kẻ giết Tề Thanh lại là tên ma đạo.

— QUẢNG CÁO —
Hơn nữa hắn ta đang bị phủ thành truy bắt, Vũ Kiệt nhớ lại chuyện đêm qua, hình như đám người kia đều là người phủ thành.

Ma đạo và sư tôn, chuyện này là thế nào?
Mặc dù xưa nay sư tôn có dạy gã hơi khác người một chút, nhưng gã luôn nghĩ đó là phong cách không giống ai của người.

Còn việc giết vài kẻ, với gã mà nói, chỉ là phàm nhân, cũng không tới nỗi gán ghép như vậy chứ.

Lúc này Vũ Kiệt tỉnh táo lạ thường, trong lòng gã dâng lên bất an, cảm thấy có điều không ổn.

Sư tôn, người mà gã luôn kính trọng, chẳng lẽ….

Mệnh Tại Y đứng giữa tại gian phòng, quanh nơi nàng đứng, hiện đã có một vòng pháp trận lấp lóe tinh quang.

Nàng chậm rãi ngồi xuống chính giữa, xung quanh ba thước lại có vẽ rất nhiều hình thù cổ quái.

Chỗ thì được vẽ mặt quỷ, chỗ lại vẽ văn tự cổ ngữ, một vài chỗ vẽ hai cổ văn phù tín, hình thù cổ quái.

Tất cả đều được vẽ bằng máu, vẫn còn thoang thoảng mùi tanh nồng.

Trên bức tường đối diện với nàng, nơi đó treo hai hình đồng nhân bằng giấy đỏ, một nam một nữ.
Mệnh Tại Y đang sử dụng một pháp trận ma đạo, thứ này gọi là Hồn Thuật Chú Yểm.

Tác dụng chính là yểm bùa, thao túng người sống, biến kẻ bị nguyền rủa trở thành bán thi.

Một khi sử pháp này, có thể điều khiển được nạn nhân, hành động theo ý muốn của người vận pháp.

Đương nhiên thủ thuật rất phức tạp, hơn nữa điều quan trọng nhất là, phải có được vài tia thần hồn của nạn nhân.

Đây cũng thuộc vào loại thuật pháp tà ma, hơi giống với thi pháp.

Mệnh Tại Y học được, tất cả đều là chân truyền từ Linh Ma, sư tôn kiếp trước của nàng ta.

Kiếp trước Linh Ma tử tiên từng âm thầm đột nhập tới đây, bà ta mang theo sự tình ẩn dấu phía sau.

Khi đó vô tình gặp được Mệnh Tại Y, bà ta hứng thú thu nhận nàng.

Sau đó lại mang nàng tới dãy Tam Liên Hoàng Sơn thử thách một thời gian, bởi thế Mệnh Tại Y mới biết sự kiện hai năm tới ở núi này.

Cũng trong kiếp ấy, hơn chín năm sau, Tru Thiên Môn bị hủy diệt, nơi này đã không còn chính đạo chấp chưởng.

Ma đạo nhận thấy vùng đất béo bở, dần lân la tới kiếm ăn.

Mà cũng từ đó, Mệnh Tại Y đã bắt đầu ra sân, tung hoành ba trăm năm….

…..

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui