Tử Đào Nhân giật mình không nhỏ rồi, ông ta khó giữ nét bình tĩnh trên gương mặt già nua được nữa.
Dù nói gì chăng nữa, đột nhiên có một đứa nhóc ở cái nơi khỉ ho cò gáy này lại biết rõ nguồn cơn của ông ta. Không chỉ đọc vanh vách cố sự, còn biết cả lão sư của mình.
Đến là ai thì cũng khó giấu nổi nét kinh hoàng.
Chỉ có hai khả năng… điều này làm sắc mặt ông ta thay đổi…
Tử Đào Nhân trầm mặt hồi lâu, mặc cho nơi xa xa vang lên từng tiếng oanh tạc. Lâu sau lão thu lại vẻ khinh miệt, hướng nữ tử trước mắt hỏi:
"Lão phu thật là thất lễ, xin hỏi tôn tính đại danh sư phó tiểu đạo hữu?!"
Tử Đào Nhân rất nhanh đoán ra, phía sau nàng ta nhất định có cao nhân chỉ điểm. Rằng một nỗi vô danh tiểu tốt, ông ta không tin lại có thể biết được, ông ta rất mong chờ vào khả năng thứ hai.
Mệnh Tại Y nhìn hoang tàn nơi phương xa, lòng nàng như lửa đốt. Nhưng ngoài mặt tỏ vẻ thờ ơ.
Thế rồi nàng đứng lên, mặt chán nghét mà chắp tay đáp:
"Tiểu muội Mệnh gia, đạo danh Vô Ưu. Xin ra mắt tứ sư huynh!"
Tử Đào Nhân á khẩu, ông ta trấn kinh nhưng càng thêm rống giận:
"Ngươi dám….!"
Nhưng hành động tiếp theo của Mệnh Tại Y khiến ông ta vứt đi hoài nghi, không thể không tin.
"Đạo, Ma, Diệt, Đế, Ngã.
Mạn, Hồi, Chu, Đông, La.
Tập, Hô Lô, Hô Lô, La…."
Mệnh Tại Y vung tay đánh ra từng đạo quyết, miệng không ngừng tụng nhẩm chú ngữ, phần đầu trong bí khẩu của Tâm Độc Địa Kinh.
Tử Đào Nhân không còn nghi ngờ gì nữa, ông ta vui mừng như vớ phải vàng, liền vội nói:
"Thì ra là đệ muội, sư huynh thật là không có mắt, suýt nữa thì hại chết sư muội rồi!"
Niềm vui hớn hở của ông ta không giả, chỉ là Mệnh Tại Y nhìn mà lạnh toát trong lòng.
Nàng hiểu cái vui của ông ta là thật, nhưng không phải niềm vui khi thấy đồng môn. Bằng không ngay từ lần trước nghe tin ông ta tới đây vì con thú, Mệnh Tại Y đã tìm đến ông ta rồi.
Giờ khắc này Mệnh Tại Y tỏ vẻ ngoài cảnh giác một chút, nàng chợt hỏi:
"Xin sư huynh đừng gần gũi như thế, sư tôn đã từng nói chúng đệ tử chúng ta mỗi người tu tập pháp môn khác nhau, song lại là vật tương sinh với nhau. Chỉ cần dùng đối phương luyện thành thuốc bổ, cảnh giới và tạo nghệ sẽ tăng lên một tầng. Trước khi tiểu muội chưa kiểm chứng thực hư chuyện này, kính xin sư huynh xa ra vài bước!"
Thấy Mệnh Tại Y cảnh giác, Tử Đào Nhân càng mừng rơn.
Mệnh Tại Y mà tỏ ra thân thiết, ấy mới thực khiến ông ta nghi ngờ. Chỉ một câu kia nói ra, đúng là không giả.
Sư tôn của hai người có rất nhiều đệ tử, chỉ là bà ta lai vãng truyền nhân chứ không truyền thân.
Mỗi người một tạo nghệ khác nhau, lại là tương khắc lẫn nhau.
Mỗi nơi đi qua, bà ta đều nhận một tên đệ tử. Sau khi dạy qua pháp quyết, bà ta liền để mặc chúng, tự sinh tự diệt.
Khác biệt độc đáo chính là, bọn chúng danh nghĩa đồng môn, song cũng là kẻ tử thù của nhau. Một khi biết nhau, chính là gặp được thuốc bổ, đối phương sẽ vì thế mà không ngừng chém giết.
Cho nên mới có chuyện tương truyền, ta thà mang danh ma đạo, chứ không dám nhận danh đệ tử của Hắc Cố Như đâu.
Một khi danh tính bị lộ, đủ hiểu được không biết sẽ có bao nhiêu kẻ bí mật tìm tới giết người luyện thuốc.
Tử Đào Nhân nhìn thấy tất cả biểu hiện của Mệnh Tại Y, ông ta cười tới toét miệng phân trần:
"Sư muội đạo hạnh chưa cao, chắc là sư tôn nhận học chưa lâu nên không biết. Sư tôn chúng ta mang danh ma đạo, vì thế luôn thích trêu đùa bất kể là ai. Nói thật cho sư muội biết, ta thành ra thê thảm thế này, cũng vì một câu nói đùa của sư tôn đó!"
Ông ta bộ dáng thở dài, kể ra chuyện bị người ta vây công mà rồi lạc mất con thú, phải thu thương đi tìm suốt mấy tháng trời.
Sau khi giả nghèo giả khổ một trận, ánh mắt ông ta láo liên nhìn về con thú, lại nhìn Mệnh Tại Y gật gù:
"Con thú này tới được tay sư muội, hẳn cũng là do sư tôn giúp sức chăng?"
Với tính cách của sư tôn, Tử Đào Nhân đã chắc tới mười phần, đoán ra nội dung tiếp theo.
Chuyện ông ta kể ra không giả, đúng là sư tôn cố ý tiết lộ hành tung, mới dẫn tới việc ông ta đi săn con thú kia bị kẻ thù biết mà truy đuổi.
Như vậy, sau khi sư tôn thu nhận Mệnh Tại Y, lão nhân gia cũng đã thu phục con thú rồi đưa cho nàng ta làm quà.
Chọc ghẹo kẻ khác, khiến cho huynh đệ kết thù oán, bản thân ở sau xem trò hay, đây chính là phong cách của sư tôn.
Chỉ có điều một màn trêu đùa này, nhìn thì Tử Đào Nhân thập phần khốn đốn, song nghĩ lại thấy không khác gì là một cơ duyên.
Một con thú Vương cảnh có thể khiến ông ta nhiều năm mất ngủ, nhưng kiếm được một tên đồng môn càng khiến ông ta mừng tới mất ngủ trăm năm.
So sánh được mất, Tử Đào Nhân vui vẻ muốn bị sư tôn trêu đùa thêm vài lần nữa.
Mệnh Tại Y tiện thế gật đầu, bộ dạng phụng phịu:
"Sư huynh nói vậy thì không giả rồi, con thú kia đúng là sư tôn ban cho ta. Nhưng khi đó người cũng nói ta nên rời đi, kẻo người truy tìm con thú kia mà thấy, nhất định sẽ giết cả ta. Xem chừng, sư huynh phải để tiểu muội rời đi thật thì ta mới tin!"
Tử Đào Nhân lòng mừng rơn, ông ta gật đầu như gà mổ thóc.
Đúng là tâm tư thiếu nữ mới lớn được chiều thành quen, luôn tự tin nhìn đời bằng nửa con mắt.
Nghe xong lão gật đầu hỏi ngay:
"Đương nhiên đương nhiên, chúng ta nên tránh khỏi khu thị phi này thôi. Lúc trước sư muội nói, nơi này có truyền tống trận sao?"
Mọi việc còn lại để sau hãy nói, âm thanh bên kia truyền đến càng gần. Tử Đào Nhân nhẩm tính, chỉ cần rời khỏi đây thật nhanh. Sau đó xác nhận lại thân phận con bé lần nữa cùng tung tích sư tôn, sau đấy thì có thể làm gỏi con bé được rồi.
Mệnh Tại Y bề ngoài tỏ ra hoan hỉ gật đầu, hai người vừa đi vừa nói.
Theo lời Tử Đào Nhân, Mệnh Tại Y biết rằng ông ta chỉ mới âm thầm quay lại đây không lâu, ngấm ngầm hợp tác với Vận Lam.
Ông ta cần tìm con thú, tiện thể cần tinh huyết của dân số nửa đại thành này. Vận Lam thì muốn mượn tay ông ta trừ khử Phương Thuấn cùng vài gia tộc.
Cho nên hai bên âm thầm hợp tác, sau khi để ông ta rời đi Vận Lam sẽ thuận tiện rao tin đã đánh đuổi được ma đạo là xong.
Vừa khử được đối thủ, lại có công ngăn chặn ma đạo, quả là tiện công đôi bề.
Nghe xong, Mệnh Tại Y tức giận quát:
"Cô ta mới thật là ma đạo, thủ đoạn còn hơn chúng ta!"
Tử Đào Nhân gật đầu răn dạy:
"Ha ha… chính đạo chỉ một số ít người có tác phong đúng mực, còn lại đều là kẻ sống chết vì lợi ích như chúng ta. Rồi sau này theo ta bôn ba sư muội sẽ thấy, đứng giữa chính nghĩa và sức mạnh, ai cũng chọn cái sau cả thôi. Hắc hắc… vậy nên sau khi hoàn thành giao dịch, ta định phơi chuyện ả ta làm ra ánh sáng cho mọi người cùng biết. Sư muội thấy sao?"
Tử Đào Nhân không ngại nói ra chân tướng cho Mệnh Tại Y. Mặt khác cố ý tỏ ra một thân hành sự ngay thẳng, nguyên nhân phần lớn làm vậy để lấy được lòng tin tưởng của nàng.
Người trong ma đạo gì cũng sợ, duy không sợ chết. Ông ta sẽ không vì vài nét ngây thơ kia mà bớt đi quá nhiều cảnh giác.
Quả nhiên nghe được lời tán thưởng của Mệnh Tại Y dành cho mình, nét vui mừng trên mặt ông ta càng đậm.
Kế đó ông ta biết được tin tức, Mệnh Tại Y đồng ý hôn sự, chủ yếu là muốn báo đáp Mệnh gia, sau khi yên bề gia tộc nàng mới rời đi.
Tử Đào Nhân cười lạnh, sư tôn đã dặn nàng ta nên đi ngay mà không chịu, thật là nữ nhân ngu ngốc. Nhưng nét ngu ngốc này ông ta lại thích, vì thế mới khiến ông có được một cơ duyên lớn.
Chẳng biết nên trách nàng ta quá tự phụ, bỏ ngoài tai lời cảnh báo của sư tôn, hay là trách ông quá may mắn đây.
Hắc hắc….
*****
Là một nam nhân chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, thế nhưng chỉ vì một vài biến cố mà cậu đã bị vô số cô gái theo đuổi
“Tại sao??? Cô lại trói tôi như vậy?”
“Tại vì anh chỉ thuộc về em mà thôi!” Giọng nói ai đó vang lên
Không chỉ có mình cô ấy, rất nhiều cô gái khác cũng muốn độc chiếm cậu. Từ em gái nuôi, bạn thủa nhỏ, thậm chí cả các tiểu thư...
Thật sự cậu nên làm gì để thoát khỏi họ.