Qua lời kể sơ sơ của Mệnh Tại Y, Tử Đào Nhân thở ra một hơi, xua tan phiền não.
Ông ta biết nơi xa kia cường giả chiến đấu, lại không biết cấp bậc bọn họ cao tuyệt đến vậy.
Không mau mau rời đi, bị cuốn vào vụ này thì khó nói có còn toàn vẹn hay không.
Đến chuyện này mà trong phù tín Vận Lam không nói, xem ra con ả này chẳng phải hạng tốt lành gì.
Hai người cứ thế một đường phi thân, hướng Phương gia mà đi.
Trên đường gặp qua mấy đám thủ vệ, Tử Đào Nhân một tay xuất ra hắc khí, tiêu diệt cả đám.
Mặt khác ông ta mau chóng tóm được một tên chiến tướng, không ngừng dùng sưu hồn thuật truy tra thông tin.
Rất nhanh hai người tiến đến nơi cấm địa Phương gia, từ xa đã thấy một đài truyền tống phạm vi nhỏ.
Mệnh Tại Y theo sát phía sau, giờ này rời đi là cấp bách. Còn việc đối phó với Tử Đào Nhân thì nàng không lo.
Đối với lão, nàng vẫn còn là con thỏ nhỏ, cần thời gian tẩm bổ thêm. Chỉ như thế đã dư thời gian, để nàng sử dụng Siêu Nghịch Lưu rồi.
Nhưng mà ngay lúc hai người đứng lên bệ pháp truyền tống, chợt từ nơi xa một đạo ánh kiếm bay đến.
Thế kiếm đến đi lăng lệ, khiến người ta nhìn thấy mà sởn gai ốc.
Tử Đào Nhân nhìn một kiếm này mạnh mẽ thần tốc, theo sau hơn ba đạo lệ mang phụ trợ. Bất giác ông ta tóm lấy Mệnh Tại Y nhảy qua một bên mà né.
Uỳnh uỳnh hai tiếng lớn, kiếm quang đánh thẳng xuống đài truyền tống, chém thẳng làm hai nửa.
Nhất thời hai người biến sắc. Đối phương quỷ kế đa đoan, thế là đường lui đã bị chặn mất rồi.
"Ta còn tưởng là ai, thì ra là lão tán tu nhà ngươi. Đã đi rồi còn quay lại đây làm gì?"
Hai người nghe tiếng quay lại, thì ra người tới chính là Vận Lam.
Nàng ta vừa đến thấy thì thở hắt ra, đến khi nhìn đài truyền tống tan hoang đổ nát, miệng không ngừng lẩm bẩm, xong rồi xong rồi.
Mệnh Tại Y híp mắt, nàng nhìn thấy thêm một thân ảnh thân quen khác, trong lòng thầm than một tiếng không tốt rồi.
"Vận Lam, ngươi làm vậy là có ý gì? Dám phá đi truyền tống trận, ngươi định dùng kế giết người bịt đầu mối sao?"
Tử Đào Nhân trông thấy nàng ta, ông lập tức rống giận quát.
Nào ngờ, Vận Lam tức giận chẳng kém, nàng ta trầm giọng thét:
"Khốn kiếp, thì ra là các ngươi. Ta còn tưởng sát thủ tới đây chặn đầu nên mới ra tay, khốn kiếp mà…!"
"Ngươi không cần giả bộ với ta làm gì, bổn Vương đã biết tất cả mọi việc rồi. Ngươi lại định qua cầu rút ván, lợi dụng cường giả bịt miệng bổn Vương chứ gì? Nói để ngươi biết không dễ vậy đâu!"
Tử Đào Nhân đâu có dễ tin như vậy, ông ta trầm mặt nói toẹt ra ý đồ của đối phương.
Nhưng Vận Lam nào có chịu thua, nàng ta tay chỉ nữ nhân bên cạnh, miệng quát còn to hơn:
"Lão già, ngươi thì biết cái chó gì. Có biết nữ nhân này là ai không? Đám cường giả kia đến là vì nàng ta đấy! Dẫn theo nàng ta bên mình, bộ ta không sợ chết sao mà làm vậy? Khốn kiếp các ngươi, đến thật không đúng lúc!"
Vận Lam vỗ ngực giậm chân, miệng thì chửi bởi, nhưng lòng nàng ta vui mừng vô cùng.
Không như kẻ khác, Vận Lam là kẻ muốn ở lại nhất, bởi lẽ bên cạnh nàng ta chính là Thanh Tử Dương.
Vận Lam không muốn đưa nàng ta truyền tống rời đi, giết nàng ta ở một nơi khác rất dễ bị điều tra triệt để. Chỉ có để chính tay kẻ thủ giết chết nàng ta ở đây, như vậy mới không ai nghi ngờ trên đầu nàng.
Cùng lắm nàng có bị trách phạt, nhưng vẫn hơn là chết.
Trong lúc hai người mắng nhau tóe lửa, Mệnh Tại Y im lặng quan sát Thanh Tử Dương. Có nàng ta ở đây, thật đúng là quá tam ba bận mà.
Nàng ta ở đâu, tai vạ ở đó.
Hiện tại phương án đi bằng đường truyền tống đã không còn khả thi, vậy thì còn cách nào khác tốt hơn nữa đây?
Thanh Tử Dương bên này lem nhem quần áo, tóc tai rối bời, trông thật thảm hại. Nàng là phàm nhân, sao chịu được cảnh tu giả cầm tay kéo đi.
Có điều gương mặt nàng vẫn nét điềm nhiên cố hữu, khi này nhìn tới Mệnh Tại Y cười khuyên:
"Đạo hữu chớ lo, có ta ở đây ngươi không thể không chết!"
Nếu là phàm nhân khác nói, Mệnh Tại Y nhất định không những không tin, còn tiện tay cho thêm một cước vô mặt.
Nhưng đối thủ trước mắt này thì khác hoàn toàn, thử nhìn dáng vẻ ả ta mà xem, có chút nào lo lắng sao?
Tại sao….. Tại sao sau nhiều biến cố như thế, cô ta vẫn còn có thể điềm tĩnh, tự tin thái quá đến như vậy?
Mệnh Tại Y có bốn trăm năm kinh nghiệm, nàng biết thái độ kia của ả không giả. Vì bởi không giả, nàng mới thấy khó mà tin được.
Bất giác nàng cười nhạt, hứng thú nói một câu:
"Chuyện nhân thế ta chứng kiến đã nhiều rồi, chỉ là thú vị như ngươi thì chưa. Bổn Vương rất muốn thọ giáo!"
Hai người nhìn nhau cười nhạt, ánh mắt vừa tán thưởng, lại vừa đố kị lẫn nhau.
Vận Lam và Tử Đào Nhân dứt lời cãi vã, khi này nàng ta mới chú ý tới Mệnh Vô Ưu thì chau mày.
Trước ấy truyền tin cho Tử Đào Nhân rõ ràng tin tức của ả, tưởng rằng ông ta đã xử lý xong sạch sẽ rồi chứ?
Vận Lam không nhịn được mà truyền âm:
"Ồ… ta cứ nghĩ ngươi đã xử trí con nhóc kia rồi chứ? Hay chăng ngươi sinh ra hứng với nữ nhân rồi?"
Tử Đào Nhân hai mắt lóe tia lửa, ông ta chẳng thèm truyền âm mà quát:
"Đấy là chuyện của ta, liên quan chó gì tới ngươi?"
Hai người đương muốn hục hặc thêm vài câu, ngay vào lúc này, một thân ảnh quỷ dị xuất hiện. Người đến là một lão bà gầy nhỏ, hai mắt quắc thước có thần, dáng đi bễ nghễ.
Thấy người đến không lộ bất kì khí tức, bất giác Tử Đào Nhân đứng cùng Vận Lam, hai người ăn ý đề phòng.
"Xin hỏi tiền bối là ai?"
"Ta à, khối lệnh bài này đủ chứng minh chưa?"
Ngay lúc bốn người nhìn tấm lệnh bài, bên trên khắc một chữ Vạn khá to, biểu trưng người của Tru Thiên Môn. Thì khi này tận trên mấy tầng mây, vài đạo chớp quang rạch phá trời không.
Quang Niên Chánh Sứ đang cùng Linh Ngân tiên tử đánh cờ, hai người chỉ là điểm chỉ qua lại bàn cờ lơ lửng trên cao, nhưng mỗi đạo chỉ qua, ẩn ẩn pháp tắc va nhau dữ dội.
Đang lúc hạ cờ, bỗng Linh Ngân tiên tử nhíu mày, nàng ta hơi liếc xuống bên dưới, nhoẻn miệng hỏi:
"Ồ? Ngoài ta ra vẫn còn có người khác tới? Xem ra là người khác không yên tâm, hay là…!"
Quang Niên Chánh Sứ nhìn xuống, lần đầu thần sắc lão tỏ ra nghiêm trọng. Bất giác lão hạ tay, hướng nữ tử đối diện mở lời:
"Linh Ngân đạo hữu, trận này lão phu thua rồi. Xem ra muốn lấy được Tiên Mộng Quan của đạo hữu, lão phu đành chờ dịp khác thôi!"
Nói xong ông ta đứng dậy thu tay, Linh Ngân tiên tử ở bên không lấy làm bất ngờ, nàng cười đáp:
"Từ khi gia nhận Thiên Cung, ta thấy tài lực của lão đệ mới thật rủng rỉnh hơn ta à nha. Vì một tiểu nha đầu bên dưới lại từ bỏ cả chí bảo, không biết cô ta có tài năng gì hơn người!"
Thân hình Quang Niên Chánh Sứ chợt biến mất, lão chỉ để thoảng lại một lời trong gió:
"Linh Ngân đạo hữu, ta đã biết ngươi không phải người của Diêm La Điện, vũng nước này chớ nên giẫm vào. Đây là lời khuyên cuối cùng của lão phu!"
Linh Ngân tiên tử ra điều im lặng, nàng ta đứng dậy tiện tay thu vào túi càn khôn. Mãi sau ngẫm nghĩ một lát, giọng nàng lẩm bẩm:
"Hừ… lão bằng hữu, người không nên giẫm vào là ngươi đấy!"
Song như nghĩ đến gì đó, nàng đã tươi tỉnh được ngay:
"Không biết tên Chu Thần này muốn thu thập cái dạng thông tin gì, nhưng mà thù lao hậu hĩnh cao như vậy… Hắc hắc, lần sau lão gọi thì ta lại đi!"
***
Là một nam nhân chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, thế nhưng chỉ vì một vài biến cố mà cậu đã bị vô số cô gái theo đuổi
“Tại sao??? Cô lại trói tôi như vậy?”
“Tại vì anh chỉ thuộc về em mà thôi!” Giọng nói ai đó vang lên
Không chỉ có mình cô ấy, rất nhiều cô gái khác cũng muốn độc chiếm cậu. Từ em gái nuôi, bạn thủa nhỏ, thậm chí cả các tiểu thư...
Thật sự cậu nên làm gì để thoát khỏi họ.