Nhân Thường

Quang Niên Chánh Sứ mặt ủ mày chau, ông ta đường đường cường giả nổi danh, đứng đầu thập nhị chánh sứ.

Đâu chỉ thế, cảnh giới ông ta là Thần Cảnh, đã độ qua hai kiếp địa tai, cao hơn đối phương một tầng tai kiếp, chiến lực có thể nói quét ngang Thần cảnh một kiếp.

Thế nhưng gặp phải kẻ địch có thủ đoạn ám toán, yểm chú phong tỏa, một thân thần thông chưa kịp trổ hết tài năng đã bị đối phương khóa chân trói tay.

Nếu không phải tự phụ, bỏ ngoài tai lời khuyên can mà dẫn theo một vài chánh sứ hệ hỗ trợ, thì đâu ra kết cục này.

Nhìn lên ngực mình, con quỷ nhỏ mờ mờ ảo ảo kia thích thú tưng bừng nhảy múa, nó chỉ to bằng nắm tay, song thủ đoạn linh hoạt dị thường. Không ngừng lè lưỡi khiêu khích, lâu lâu lại chổng lên cặp mông tròn vo mà trêu ngươi nhãn quan của ông.

Đuổi không đi, dứt không ra, Quang Niên Chánh Sứ nhìn tên quỷ nhỏ đang vạch quần tiểu lên người mình, nhất thời bó tay hết cách.

Quang Niên Chánh Sứ rốt cục đã nhận ra, đây là một chiêu Quỷ Quỷ Chú trứ danh.

Một khi nó đã đeo bám lên người đối phương, không nhiều pháp môn có thể gỡ được nó ra.

Nhưng để yên lại chẳng an tâm, nó giống như quả bom hẹn giờ vậy, chẳng biết sẽ lúc nào phát nổ.

Quang Niên Chánh Sứ tính toán, lực đạo lúc phát nổ của nó tối đa chỉ có ba phần. Tuy rằng không thể sử dụng ngoại vật hỗ trợ phòng ngự, nhưng ba phần đủ để người ta hộc máu rồi.

Nhất là đừng quên, trên người ông còn đang dính thêm một cái chú yểm giảm đi ba phần phòng ngự.

Có điều giờ mà bảo ông mang Thanh Tử Dương chạy về, thử hỏi cái mặt khọm kia biết dám nhìn ai.

Nhất thời Quang Niên Chánh Sứ tức giận rồi.

Ông ta nhẩm tính, đối phương vẫn đang ở bên trong Thời Không Ba La của mình, chắc chắn sẽ không có thủ đoạn thoát ra.


Muốn ra khỏi đây chỉ có hai cách, một là phá giải mắt trận, hai là giết chết chính ông.

Mà mắt trận cũng chính là bản thân ông ta, cho nên nói một khi ông ta không thu chiêu, cảnh hai người chạm nhau lần tới chỉ là thời gian.

Thời gian và khoảng cách, đây chính là quân bài giúp ông xoay chuyển tình thế, không bị lật thuyền trong mương.

Quang Niên Chánh Sứ rút ra một thanh nỏ, thân dài một thước, sáng như bạch ngọc. Thanh nỏ vừa ra, toàn thân liền phát một tầng hào quang, liên tục tỏa ra bảy sắc.

Ông ta giương nỏ lên trên, chẳng cần phải xác định phương hướng đối phương mà bắn một phát.

Oanh một tiếng dây cung vang lên, trong nỏ bay ra bay ra một đạo sắc quang, vòng vòng trên cao nửa khắc rồi mới nhắm hướng bay đi.

Kì lạ, đạo mũi phi nhận kia lại là một tiểu hài đồng, bé bằng ngón tay, toàn thân quấn yếm đỏ, đang vui vẻ giang hai tay mà bay đi.

Ở tại cách đó vài trăm dặm, toàn bộ không giam trắng xóa một mảnh. Vạn Niên Thanh nhàn nhã đứng trên nền đất trắng muốt, mềm mại như nhung.

Khi này bà ta không giận tự uy, bàn tay đang cầm một xấp tài liệu mà xem, lát sau không khỏi nhủ thầm:

"Thì ra đây là Thời Không Ba La, thảo nào bổn thần không phá giải được!"

Tư liệu trên giấy tuy nhiều, nhưng toàn là tin tức đời tư. Như là Quang Niên Chánh Sứ hình dáng ra sao, cân nặng bao nhiêu, một thê mấy thiếp.

Những thứ liên quan tới bí mật chiến lực lại quá ít, chỉ một số thủ đoạn nổi danh lưa thưa vài dòng.

Vạn Niên Thanh nhìn qua một lượt, bà ta vo tròn ném đi, lại lẩm bẩm thêm một câu:

"Mẹ cha con mụ Bách Hiểu Tiên Cô này quá, bán cho bà đây cái tin tức gì thế không biết. Ta vốn đã ghét từ lần đầu gặp nhau rồi, nếu không phải cảnh giới ả cao ngất ngưởng, thì sớm đã tụt quần bắt ả nhảy khiêu vũ từ lâu!"

Vạn Niên Thanh day day huyệt thái dương, hai mắt đảo như lạc rang, rất nhanh đã nghĩ ra chủ ý.

Không nói hai lời, bà ta vung lên thanh Bổng múa ra một vòng, cái eo õng ẹo lắc lắc. Ngay khi kết thúc thi pháp, bà ta chỉ một ngón tay lên trời mà hô:

"Nổ nè!"

Vạn Niên Thanh cứ đứng với tư thế đó, hai mắt lim dim, vểnh một bên tai lên nghe ngóng.

Trong không gian này tinh thần lực của bà ta không thể thi triển, chẳng thể tìm ra đối phương ở đâu.

Bà ta muốn kích phát Quỷ Quỷ Chú, muốn từ vụ nổ mà nghe ngóng dư âm, đoán định phương hướng.

Chỉ là hóng tới dài cổ vẫn không nghe thấy, nhất thời bà ta nhìn lên ngón tay đã mất hai đốt mà tự nhủ:

"Nếu không phải do mất hai đốt không thi triển được, vậy thì có lẽ là do khoảng cách xa quá rồi!"

Vừa nói, bà ta đã nghe thấy tiếng gió bên tay.


Vạn Niên Thanh ngó qua, rất nhanh bà ta nhìn thấy một đứa nhóc nhỏ như nắm tay bay đến.

Vạn Niên Thanh thầm hô không tốt, bà ta há miệng thổi ra một hơi thối hoắc nồng nàn.

Hơi thối này vừa ra đã nghe thấy rất nhiều âm thanh quỷ khóc, lại có tiếng trẻ con cười khúc khích.

Một bầy ngã quỷ hình thành, lập tức hướng đứa nhóc kia chặn lấy.

Chỉ là thấy đứa nhóc kia giống như hư ảnh, nó bay xuyên qua làn quỷ vụ một cách dễ dàng. Vạn Niên Thanh giật mình, bà ta không khỏi đạp chân nhảy lui về sau mấy trượng, rồi lại vận quyết thêm mấy bận hòng ngăn cản.

Nhưng mà ngay cả khi bà ta lôi ra pháp khí phòng ngự, cộng thêm hóa huyễn một làn tử khí vây quanh người. Thứ tên nhóc kia như huyễn vẫn dễ dàng xuyên qua phòng ngự, đánh trúng lên người bà ta.

Chỉ thấy tên nhóc nhắm gương mặt nhiều nếp nhăn của Vạn Niên Thanh hôn tới một cái, sau đó nổ bụp một tiếng, hóa thành làn khói tiêu biến mất dạng.

"Ta trúng chiêu rồi!"

Vạn Niên Thanh tưởng mình trúng chiêu, bà ta hú hét vang trời. Nhưng mà tới khi chẳng cảm thấy đau, bà ta mới ngớ ra.

Rất nhanh bà lấy ra một cái gương, vừa xem qua thì biến sắc.

Trên gương mặt tàn nhang nhiều nếp nhăn của bà ta, một dấu son môi của đứa nhỏ hiện ra rõ ràng trên đó.

Vạn Niên Thanh tức giận, bà ta dùng qua mọi cách mà vẫn không xóa được nó. Thiếu điều, bà ta tiện tay xé luôn cả một lớp da bên trên.

Gương mặt bà ta gớm ghiếc, lộ ra xương quai trắng dính thêm tí thịt, lại thêm một hàm răng vàng ươm.

Vậy mà, dấu son môi kia vẫn ở tại trên đó, như hữu hình lại như vô tình.

"Toi rồi toi rồi, ta dính phải Tiêu Ký của đối phương rồi!"

Tiêu Ký là pháp môn bất truyền của Quang Niên Chánh Sứ, ông ta dùng để định vị con mồi.

Trong Thời Không Ba La này, không chỉ đối phương mà ngay cả ông cũng không thể dùng tinh thần dò xét. Bằng cách sử dụng Tiêu Ký, Quang Niên Chánh Sứ đã cao tay hơn một bước.


Vạn Niên Thanh còn đang vò đầu bứt tóc, chưa biết phải làm sao. Thì ngay lúc này, bà ta lại nghe thấy phương xa có tiếng gió truyền đến.

Vừa nhìn, hai mắt bà ta không khỏi trừng lớn, vội vàng vung tay làm pháp.

Chỉ thấy phương xa một đạo lôi quang thiểm điện phóng vút tới, chớp mắt mà đã đến trong phạm vị trăm thước.

Một chiêu Lôi Bạo Diệt Tâm Tiễn phóng ra từ khoảng cách vạn dặm, uy lực không giảm mà còn tăng. Thế tiễn vừa đến đã xuyên qua pháp bảo khiên phòng hộ của Vạn Niên Thanh dễ dàng, từng tiếng vỡ nát vang lên chói tai.

Ầm một tiếng trời rung đất chuyển, không gian xung quanh vang lên răng rắc như sắp đổ vỡ.

Lực đạo mũi tên bắn tới phá hủy toàn bộ phạm vi mấy dặm quanh đó, tiêu hủy mọi thứ trở thành bụi cám.

*****

【"Anh hùng không được sinh ra."】

【"Nhưng bất kì ai, cũng có thể trở thành anh hùng."】

【"Con không phải là anh hùng, con cũng không nhất thiết phải là anh hùng."】

【"Nhưng nếu con vẫn muốn, hãy tự mình quyết định thế nào là anh hùng, thay vì để cái danh xưng ấy quyết định."】

【"Dù thế nào, mẹ vẫn yêu con."】【"Mẹ yêu con."】【"Mãi yêu con."】

Euriayaz ôm chặt Damian vào lòng. Chỉ trong giây lát, nhưng đối với Euriayaz, đã là hàng vạn cái thiên thu. Sự vĩnh hằng chỉ trong một khoảnh khắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận