Nhân Thường

"Ta đương nhiên là có tài liệu cho ngươi, nhưng mà hiện tại ngươi còn chưa xứng đáng. Ngươi có biết Tuấn Tập Sư hàng ngày vẫn ngồi dưới thác cho nước chảy vào đầu là có ý tu luyện gì không?" "Luyện thể không phải chỉ là luyện thân xác, mà còn luyện cả tinh thần. Một kẻ tinh thần không vững. Dù có là núi Thái Sơn gặp mưa thì cũng sụp đổ." "Đừng tưởng không có ai đến học thì chúng ta sẽ quý, sẽ coi ngươi như vàng. Không làm mà đòi có ăn? Cút." Từng lời nói của nữ Tập Sư như xát muối vào tim, khiến Hàn Tông khổ sở mấy ngày hôm nay. Sau khi thương lượng cùng tỉ mỉ suy xét, hắn quyết định đi tới Nội Các Phong nhận một nhiệm vụ để kiếm thêm tài nguyên. Tài liệu luyện thể thường chú trọng phụ trợ về xương cốt cùng cơ quan nội tạng, những thứ này lại khá đắt đỏ. Với số lượng linh thạch Thanh Tử Dương cung cấp hàng tháng, còn không đủ để hắn mua giá thấp ở "chợ đen". Cũng phải nói thêm, trong môn có một khu gọi là chợ đầu mối. Nơi này là do các hội nhóm bày ra, nhằm mục đích trao đổi với giá cả phải chăng hơn giá tông môn niêm yết rất nhiều. Mà điều này tông môn cũng không cấm cản, thậm chí có phần cổ vũ. Trên thực tế, cho các nhóm này thuê chỗ bày bán, kiêm thêm thuế má, tông môn cũng lãi không ít rồi. … Nội Các Phong cũng không khác bao nhiêu so với Chấp Sự Đường tại ngoại môn, nơi này là tổ hợp đầu não của cả khu nội môn hạch tâm. Ngay từ sáng sớm đã có không ít thân ảnh bay tới đây làm ăn, kẻ kiếm nhiệm vụ, người bàn giao tài liệu… Chen chúc sau một hồi vất vả, hắn cũng đến được trước tấm bia đá, nơi ban hành nhiệm vụ hàng ngày. Nhiệm vụ ở đây rất nhiều, đủ các thể loại, dù là quốc đất trồng hoa hay là chăm nuôi động vật cũng có. Phải mất nhiều thời gian, hắn mới nhìn thấy một dòng ghi chú làm hắn để ý. "Kiếm hai mươi con Diên Niên Linh Chi mười năm tuổi. Phần thưởng hai trăm khối linh thạch, một lọ Bổ Gân đan và một khúc xương Địa Linh Cẩu cấp 3."Hàn Tông thâm trầm nhíu mày, hắn cảm thấy tò mò khó hiểu. Hai trong ba thứ kia đều là dùng cho việc cải gân cường cốt, là những tài liệu luyện thể hắn đang muốn. Bình thường phần thưởng luôn là điểm cống hiến, linh thạch và đan dược, thi thoảng mới là vật đổi vật. Tuy vậy, vật trao đổi thường là thảo dược hoặc là tài liệu luyện khí, luyện phù và luyện đan nhiều hơn. Những vật phẩm này rất thông dụng, trao đổi nhanh chóng, còn hai loại kia tác dụng rất ít. Mà một khi đặt ra nhiệm vụ, tức là kẻ đó không có thời gian đi tìm kiếm chúng. Vì thế muốn nhanh chóng, không ai mang những thứ kén người cần ra trao đổi cả. Hàn Tông nhìn đi nhìn lại, trong lòng hắn nghĩ liệu rằng nhiệm vụ này chẳng lẽ là dành cho đám người luyện thể giống như hắn?. "Như vậy thì đúng là kỳ quái?." Đến khi nhìn vào ngày ban hành nhiệm vụ, thì mới là hôm kia, hắn lại càng thắc mắc tợn. "Ta tiện đường đi tìm tài liệu mới nhận thêm cái nhiệm vụ để kiếm thêm miếng thêm tấm. Nhưng phần thưởng nhiệm vụ này lại trùng hợp với một phần tài liệu ta đang cần. Hơn nữa ngày ban ra cũng chỉ cách ngày ta quyết định đến đây có hai ngày, lẽ nào…" Hàn Tông thầm nghĩ, có khi nào là vị nữ Tập Sư họ Bành kia ngầm làm ra hay không? Hắn cũng không loại trừ một khả năng nữa, là "mồi" của Thường Xuân. Thanh Tử Dương nói cô ta là người đánh trượt khảo hạch bảy Phong của hắn, nhưng bản thân Hàn Tông lại thấy bất hợp lý. Nghĩ theo chiều hướng Thường Xuân cố ý bày trò, hắn lại thấy hợp lý hơn. Dẫu vậy hắn cũng không thể đi hỏi thẳng Bành Tập Sư và Thanh Tử Dương được, người ta đã giấu thì đời nào chịu nhận. Sau một hồi suy xét, hắn cắn răng chấp nhận cái nhiệm vụ này. Khi mà Hàn Tông vừa từ Nội Các Phong về động phủ chưa lâu, thì trong một gian mật thất cách đó cực kỳ xa. Một nữ trung niên nhìn vào tờ phù tin tức, ánh mắt bà ta thâm trầm bất định. Một lúc lâu sau mới nhạt miệng thì thào:"Đi Tam Liên Hoàng Sơn à? Cái nhiệm vụ này… ai lại đi vẽ đường cho hươu chạy vậy nhỉ?." Bà ta lại tiếp tục lẩm bẩm:"Xa như vậy chắc không phải con bé Thường Xuân bày trò rồi. Mặc kệ, dù sao đây cũng là cơ hội tốt."Bà ta rút ra một tấm phù tín hiệu, bàn tay đang định khu sử chiếc phù thì chợt dừng lại, miệng lẩm bẩm tiếp:"Thường Xuân nóng tính, làm khó dễ thì được chứ bảo giết người thì làm không sạch sẽ. Ừm… phải rồi, còn một đứa có lý do chính đáng hơn." Vừa nói xong, thân hình bà ta khẽ động, bóng dáng cũng đã không còn nữa. Qua vài giờ sau ở một nơi khác, trong một động phủ phía rìa sườn núi. Một nam tử tuấn tú đang khoanh chân tu luyện, gã tuổi tác chỉ độ hai mươi, một thân lam bào. Còn đang tĩnh khí, chợt một luồng ngân quang như dải lụa xuyên qua cánh cửa bay vào. Gã nhíu động chân mày rồi từ từ mở mắt, nhìn thấy ngân quang bay hai vòng quanh thân, gã bèn giơ tay ra bắt lấy. Khi ngân quang tiêu tán đi, hóa ra đây là một tấm phù tin tức. Gã chẳng nghĩ ngợi nhiều liền truyền tâm thần vào trong tấm phù dò xét. Qua một lúc lâu, ánh mắt gã lạnh nhạt vô định, tấm phù kia cũng dần hóa thành nhiều mảnh vụn tiêu tán đi. Thêm một lúc lâu sau, gã mới mở miệng cười nhạt nói:"Hừ… bao năm qua rồi mới truyền tin tới, muốn mượn đao giết người đây mà." "Chậc chậc… Nguyên Văn à Nguyên Văn, ta đã sớm nghi ngờ đệ rồi. Nay lại có kẻ muốn ta chùi mông, đệ đoán xem ta sẽ làm gì đây?." Mỗi lần nói xong một câu, gã đều mỉm cười tự giễu, mà nếu Hàn Tông ở đây nhất định sẽ nhận ra. Gã chính là Lâm Lân Thao, đệ ruột của Lâm Tuyệt Cảnh. Gã đột nhiên trầm tư một hồi, lâu sau mới lại nói thầm, giọng cực kỳ nhỏ như là muỗi kêu:"Hắn mới vào nội môn hạch tâm chưa lâu, không biết là đã đắc tội với kẻ nào rồi? Không! Cũng không loại trừ đã thù ghét từ trước đó, nay mới có cơ hội ra tay." "Người ghét hắn ra mặt chỉ có Thường Xuân, nhưng con nhóc này không có bản lĩnh lớn thế." Cuối cùng gã chốt bằng một câu:"Thú vị." Từ trong màn quang ảnh bao bọc quanh động phủ, lại có một bạch ngân như dải lụa bay ra, nó nhằm hướng trời xa mà lao đi. Khu rừng tĩnh mịch, đột nhiên có một thân ảnh nữ phụ hiện ra. Bà ta nhìn theo hướng bạch ngân kia, trên khóe miệng đã dần mỉm cười. Tiếp đó cả người phi độn nhằm một hướng khác bay đi. … Qua hai ngày sau Hàn Tông bắt đầu khởi hành lên đường, lần này hắn quyết định đi một mình. Bản thân đã chuẩn bị vài kế hoạch đề phòng bất trắc, hắn bắt đầu phi kiếm rời đi. Tam Liên Hoàng Sơn là một dãy núi cách Tru Thiên Môn rất xa, ước chừng cũng mất một tháng theo đường chim bay. Hàn Tông dự tính cả đi lẫn về là ba tháng, mặc dù có hơi lâu nhưng không còn cách nào khác. Trước khi khởi hành hắn cũng đã tìm qua tư liệu về những nơi sắp tới, từ đặc điểm địa lý cho tới những chủng loài yêu thú sinh tồn. Tam Liên Hoàng Sơn là tên gộp của cả ba dải núi lớn, gồm Bắc Liên Sơn, Tây Liên Sơn và Nam Liên Sơn. Ở giữa ba đỉnh này là một vùng trũng rộng lớn, nơi vẫn còn tồn tại như những khu rừng nguyên sinh từ thời thượng cổ. Mặc dù tư liệu rất mơ hồ nhưng Hàn Tông đi kiếm Diên Niên Linh Chi là ở phía ngoài, do đó hắn nghĩ hẳn là nguy hiểm không nhiều. ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui