[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 6 - Bất Yếu Quang Đăng (Đừng Tắt Đèn)

“Em đoán xem thằng bé có nhìn thấy Tư Đồ không?” Thành Chu ghé vào sát tai Hà Sinh và hỏi.

“Theo em thì… Nó không chỉ nhìn thấy mà còn thấy cả chúng ta.” Hà Sinh bắt gặp ánh mắt của đứa bé đang chuyển sang phía mình.

Ánh mắt của Tiểu Tinh Hà dần dần có chút sức sống, nó vẫy vẫy tay với họ.

“Ma… Hồng…” Có lẽ bởi ít dùng cơ thể này để nói chuyện nên khi mở miệng, nó chỉ phát ra được vài tiếng ấm ớ mơ hồ.

Hồng Diệp từ sau lưng ông già nó thò đầu ra và vẫy tay đại khái với Tiểu Tinh Hà.

Đôi mày của Tư Đồ Liệt cau tít lại, ông hỏi con gái: “Nó đang nói chuyện với ai thế?”

Tư Đồ Dao tỏ vẻ hoài nghi nhìn theo ánh mắt của Tiểu Tinh Hà.

Từ nãy đến giờ cô luôn cảm giác hình như có một người vô cùng thân thiết với mình đang hiện diện trong căn phòng này, nhưng cô lại không nhìn thấy đối phương.

Cảm giác này khó lòng diễn tả bằng lời, nó chỉ là sự gắn kết đặc biệt giữa người trong gia đình với nhau, bạn không nhìn thấy người đó, nhưng bạn biết người đó đang hiện diện.

“Tiểu Dao?”

“Ba, hồi nãy ba nói ba nhìn thấy… Tranh Tử?”

Tư Đồ thở dài ngồi phịch xuống sô pha, thuận tay kéo cả Tiểu Tinh Hà vào lòng.

Tiểu Tinh Hà giật bắn mình, đột nhiên thét lên chói tai và bắt đầu giãy dụa đẩy anh ta ra.

Tư Đồ bịt miệng nó lại rồi dọa: “Im nào! Còn gọi nữa tôi mang con cho đại ma vương Hồng Diệp ăn thịt đấy!”

Tiểu Tinh Hà vươn tay cào vào mặt anh ta.

Tư Đồ dùng một tay túm cả hai tay nó lại để nhìn kỹ, sau đó bật cười, “Không ai cắt móng tay cho con sao?”

Tư Đồ Liệt quát lên: “Ai đang ở đây?”

Người Tư Đồ Dao run lên nhè nhẹ, cô khẽ khàng đẩy cha mình ra rồi đi đến trước một bước.

Ai cũng nhìn thấy được dáng ngồi của Tiểu Tinh Hà không bình thường!

Không đứa trẻ nào có thể co hẳn hai chân lên sô pha, mông đặt trên không, sườn có điểm tựa vào trong không khí. Hơn nữa ai tinh mắt đều nhận ra chân thằng bé không dùng sức, mông cũng lún xuống giống như đang ngồi trong lòng người nào đó, huống hồ Tiểu Tinh Hà còn quơ quào trong không trung, sau đó hai tay hình như bị bắt lấy.

Nếu chẳng phải có người bỏ thuốc trong phòng thì tình huống trước mắt phải giải thích thế nào đây?

Bất thình lình Hồng Diệp búng tay cái tách.

Cả gian phòng rơi vào bóng tối, tất cả đèn đóm đều tắt hết.

“Ba, chị hai, đừng sợ, là con.” Một giọng nói bình tĩnh, quen thuộc vang lên bên tai hai cha con nhà Tư Đồ.

“Tranh Tử?!”

Cả căn phòng đều tối như mực nhưng chỉ nơi đặt sô pha có phát ra ánh sáng lờ mờ như ánh trăng.

Nhưng trong bóng tối thế này, ánh sáng tờ mờ ấy đủ để người trong phòng thấy rõ ai đang ngồi trên sô pha.

Tư Đồ Tranh ôm Tư Đồ Tinh Hà và mỉm cười với cha cùng chị mình.

“Tranh Tử?!” Tư Đồ Liệt lảo đảo ngã phịch xuống đất. Ông ôm ngực, ngón tay run rẩy chỉ vào Tư Đồ Tranh như không thể nào tin nổi.

Vành mắt Tư Đồ Dao thoáng cái nhòa lệ, cô tiến về phía trước thêm một bước, “Tranh Tử, đúng là… em sao? Em về thăm mọi người ư?”

“Là em. Ba, chị, con không có nhiều thời gian, con tranh thủ nói với mọi người ba việc.”

“Thứ nhất, con sẽ làm cho ba và mẹ hoàn toàn quên đi bi kịch lần này, ba ơi, vậy nên ba từ chức đi, dẫn mẹ và chị sang nước ngoài sống, thay đổi hoàn cảnh và những người từng quen biết.”

“Thứ nhì, đứa bé này khá đặc biệt, con sẽ dẫn nó đi. Sau này tài sản của ba mẹ hãy để nó thừa kế một nửa, nửa kia giao cho chị và con chị sau này. Chị, chị khoan hẵng nói gì hết, để em nói xong đã.”

“Thứ ba, kẻ thù của gia đình và của con con sẽ giải quyết hết, mọi người đừng nhúng tay vào.”

“Cuối cùng, con hy vọng mọi người sống hạnh phúc. Năm năm nay mọi người phải chịu biết bao đau khổ, hiện tại đều có thể trút bỏ hết tất cả, bởi vì con đã quay về, con sẽ bảo vệ mọi người. Đừng lo lắng, đừng đau lòng, con luôn ở bên mọi người.”

Mười phút sau, Tư Đồ Liệt ngã dưới đất cùng với Tư Đồ Dao mới từ từ ngẩng đầu lên.

Tư Đồ Dao hoàn hồn, vừa nghĩ đến gì đó là lập tức bật dậy nhìn về phía sô pha.

Sô pha chẳng còn ai, không có Tư Đồ Tranh, cũng không có Tư Đồ Tinh Hà.

“Tranh Tử…” Tư Đồ Liệt nghẹn ngào gọi, đầu óc từ từ tỉnh táo lại.

“Tiểu Dao, ban nãy ba mơ thấy Tranh Tử… Tiểu Dao?”

“Ba, chúng ta thật sự đang nằm mơ sao?” Giọng Tư Đồ Dao run rẩy.

“Sao thế?” Tư Đồ Liệt đứng dậy, nhìn theo hướng con gái đang nhìn.

Trên sô pha có tập hồ sơ.

“Trong đó có gì nhỉ?” Thành Chu nhịn không được buột miệng hỏi.

Tiểu Tinh Hà còn đang vùng vẫy thì bị Tư Đồ nhét vào lòng Hà Sinh.

“Ể?” Hà Sinh luống cuống nhận lấy đứa bé.

“Bảo mẫu Hà, phiền tí nhé, tôi chưa bế con nít bao giờ. Nếu được phiền cậu bảo nó im lặng một chút.” Bố Tư Đồ rất không có trách nhiệm.

Tiểu Tinh Hà vùng vẫy muốn chạy đến chỗ Thành Chu và Hồng Diệp, Tư Đồ và Hà Sinh với nó đều là người lạ, vả lại Tư Đồ đối xử với nó cũng chẳng tốt lắm.

“Suỵt, suỵt, đừng sợ, Tiểu Tinh Hà ngoan nào, bọn chú không phải người xấu, chú là…”

“Hắn là ba của ngươi đấy.” Hồng Diệp đột nhiên chen lời.

Tiểu Tinh Hà tròn mắt.

Hà Sinh rên lên một tiếng: “Hồng Diệp!”

Hồng Diệp chẳng có ý định sửa lời, nó làu bàu: “Dù sao Tư Đồ cũng không định nhận nó mà.”

“Ai bảo tôi không định nhận nó? Tôi chỉ là…”

Thành Chu tiếp lời: “Không biết chơi với con nít.”

“Đúng!”

Thành Chu cười: “Ngày đầu tiên quen Hà Sinh tôi đã biết cậu ấy là chúa cứu thế. Hà Sinh, nếu không có em, anh chẳng biết phải thế nào nữa.”

“Anh Thành!” Hà Sinh đỏ mặt.

Hai tên bỉ ổi Thành Chu và Tư Đồ nhanh chóng liên kết với nhau.

“Ngài nói không sai, trời sinh Hà Sinh đã có khiếu đó.”

“Giao con trai cho cậu ấy là anh có thể yên tâm trăm phần trăm.”

“Tôi yên tâm chứ, ngài xem, tôi đã giao con cho cậu ấy rồi còn đâu.”

“Thành Chu! Tư Đồ!” Người hiền lành cũng biết tức giận.

Tinh Hà chớp mắt, cất giọng ngây thơ hồn nhiên gọi Hà Sinh: “Ba…?”

“Chú không phải…” Còn chưa dứt lời, Hà Sinh nhìn thấy sức sống trong mắt Tinh Hà phút chốc lại vụt mất, nó trở lại làm đứa bé tự kỷ không màng đến thế giới bên ngoài như thường.

Hà Sinh tức muốn chết, cậu bồng Tiểu Tinh Hà đến bên cạnh Tư Đồ và trách anh ta: “Nhìn xem anh làm cái gì hay ho rồi này!”

“Tôi chả làm gì nó hết nhá.” Tư Đồ tỏ vẻ vô tội.

Hà Sinh càng hạ giọng thấp hơn: “Nó là con anh, anh không biết bế nó, dỗ nó rồi nói với nó anh là ba nó sao?”

“Rồi sao nữa?”

“Sau đó tất nhiên…”

“Đương nhiên vẫn là cậu chăm nó thôi, cậu thấy chưa, tôi chỉ giúp cậu đơn giản hóa quá trình để hai người dùng thời gian ngắn nhất trau dồi tình cảm với nhau.”

“…” Hà Sinh ôm Tiểu Tinh Hà đi sang chỗ khác không thèm nói chuyện với Tư Đồ nữa.

Tư Đồ mỉm cười nhìn cậu bỏ đi.

Hồng Diệp nghiêng đầu bảo với ông già nhà nó: “May mà hồi đó ba không đối xử với con như vậy, bằng không con nhất định ăn thịt ba một cách nhanh gọn lẹ.”

“Con à, con không phải là ma quỷ ăn thịt người, đừng hở chút là ăn này ăn nọ. Cơ mà bên kia là chỗ nào nhỉ? Sao u ám quá?” Thành Chu nhìn thấy cây khô, quạ đen, còn có đường đất khúc khuỷu quanh co, thi thoảng dọc đường còn có mộ bia, anh thấy ớn lạnh cả người.

“Âm Gian Đạo.”

“Chỗ này là Âm Gian Đạo? Sao khác hồi nãy quá vậy?”

“Vì đường này do Tư Đồ mở.”

“Âm Gian Đạo do mỗi người mở sẽ khác nhau à?”

“Đương nhiên.” Hồng Diệp kiêu ngạo nói: “Con đi đường VIP mà, ông già ơi, chỉ khi theo con xông pha mới có tương lai hiểu chưa hả?”

Thành Chu: “…Lần này chúng ta phải đi đâu?”

“Chúc mừng ba, ba đã bước lên con đường báo thù của Tư Đồ. Ba nhìn xuống dưới xem.”

Lúc Tôn Quốc Hoằng bắt gặp Đỗ Uy dưới nhà người tình, vẻ mặt của gã đen sẫm như mực, “Mày theo dõi tao?”

Đỗ Uy cười rộ lên đáp: “Theo dõi? Không, tao chỉ đang đi tìm đường sống cho mình mà thôi.”

“Tao đã đưa mày ra khỏi căn phòng đó, mày còn muốn thế nào?”

“Chính là việc đó! Lão thầy pháp đó cứu mày nhưng còn tao phải tính sao? Tối qua tao chạy thoát được nhưng còn ngày mai? Ngày kia? Tôn Quốc Hoằng, mày không thể thấy chết không cứu, tao biết… Tao biết nhất định là hắn quay về báo thù, hắn biến thành ma quỷ quay về báo thù rồi… Ha ha!”

Tôn Quốc Hoằng túm lấy cổ áo Đỗ Uy, nghiến răng gằn giọng nói: “Con mẹ mày đừng có ăn nói linh tinh! Ặc! Mày uống bao nhiêu rượu rồi hả?”

“Tao nói linh tinh?” Đỗ Uy mồm đầy hơi rượu bắt ngược lấy áo Tôn Quốc Hoằng rồi thấp giọng như đang nói về bí mật nào đó: “Tao nhìn thấy hắn, bắt đầu từ bốn tháng trước tao nhìn thấy hắn. Tao có một lô hàng giấu trong cảng bị mất, chỗ đó không có cửa sổ, cửa nẻo đóng chặt, cả khóa trên rương cũng chẳng hư hại gì, nhưng hàng hóa bên trong lại mất sạch. Tao tận mắt nhìn mớ hàng đó được cất vào, và rồi chẳng còn gì hết. Biến mất!”

Tôn Quốc Hoằng cố gắng hất tay Đỗ Uy ra.

Đỗ Uy cười hắc hắc, nói bằng giọng say túy lúy, “Sau đó mày biết mớ hàng được phát hiện ở chỗ nào không?”

Tôn Quốc Hoằng khựng lại, nhỏ giọng hỏi: “Chỗ nào?”

“Trong một tòa nhà cũ bị cháy, nghe đâu do người đàn bà nào đó giấu. Mày tưởng tượng nổi không? Mớ hàng ba chục triệu giấu dưới giường của một con đàn bà, tao còn chẳng biết nó là ai, không ai quen biết nó cả!”

Tôn Quốc Hoằng nheo mắt, “Mớ hàng đó thật sự không phải bị mày nuốt?”

“Con mẹ nó nếu do tao nuốt thì để cả nhà tao ra đường bị xe tông chết! Tôn Tử, mày biết không? Trong tòa nhà đó có ma! Có ma!!!”

“Suỵt! Im mồm!” Tôn Quốc Hoằng dáo dát nhìn chung quanh.

Hiện tại đã hơn một giờ, cả bãi đỗ xe rộng lớn chỉ có hai người bọn họ.

Đỗ Uy không im mà chỉ thẳng vào mũi Tôn Quốc Hoằng rồi nói: “Tao hết tiền rồi, tất cả tiền bạc trong tài khoản đều không còn. Mớ hàng biến mất, lũ Tôn Tử các người không tin tao, ép tao trả phần của bọn mày lại, được, tao trả. Sau đó tao lại nhập hàng, rồi sau đó chúng lại biến mất.”

Trông Tôn Quốc Hoằng có vẻ chẳng tin lời Đỗ Uy cho lắm.

“Tao không tin ma quỷ giống mày bây giờ vậy đó. Vì vậy tao lại đi xoay một khoảng tiền lớn định liều. Tao tính sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để giao dịch, nghi ngờ có gián điệp nên dù là nhập hay xuất hàng đều do tao tự tay lo liệu, mọi chuyện chưa từng thoát khỏi tầm quan sát của tao. Nhưng mà… Lúc khách mở rương ra, ha ha ha… Là rỗng! Không ngờ lại rỗng! Tôn Quốc Hoằng, lần này hắn muốn ép ta chết đấy!”

“Không có ‘hắn’, chỉ có mày!” Tôn Quốc Hoằng đột nhiên thả cổ áo Đỗ Uy ra và lùi lại hai bước.

“Cái gì?” Đỗ Uy nheo mắt nhìn gã.

“Chỉ có mày nhìn thấy tên Tư Đồ Tranh rõ ràng đã chết gần sáu năm trời, chỉ có mày biết mớ hàng đó ở đâu, chỉ có mày biết tao mua nhà cho Trân Trân, mày quen với tài xế của tao, muốn bỏ thuốc gây ảo giác cho tao, hoặc tự mày có thể làm cũng được, mày quen với Trân Trân nên bảo cô ấy đi tìm Tư Đồ Dao là chuyện rất dễ dàng.”

Đỗ Uy biến sắc.

Tôn Quốc Hoằng nói tiếp: “Lão thầy pháp tới rất đúng lúc, ngoài hai tên vệ sĩ ba tao phái tới thì chỉ có mày biết tao ở trong căn phòng đó. Dù là hai gã vệ sĩ cũ trước khi bỏ đi cũng không thể nào biết được tao sẽ chuyển qua phòng đó.”

“Tại sao mày lại tới tìm tao? Tại sao lại gây ra tất cả những chuyện này? Để tao đoán thử xem nhé, là Tiền Khải bảo mày làm đúng không? Hắn bảo mày chơi tao, khiến tao xấu mặt để ngăn cản việc năm sau tao dấn thân vào giới chính trị? Tiện thể bôi nhọ cả ông già tao. Tiền Khải cho mày bao nhiêu tiền? Hắn hứa sẽ chia bớt mối làm ăn cho mày đúng không?”

Đỗ Uy nói: “Tao không hiểu mày đang nói gì cả.”

“Mày bảo xoay được một mớ tiền, thế mớ tiền đó từ đâu mà ra?” Tôn Quốc Hoằng cười lạnh, “Mày cho rằng tao ngốc thật ư? Từ lúc mày bảo mớ hàng biến mất, tao đã biết thằng nhóc mày lòng tham càng ngày càng lớn, vậy nên tao mới rút hết tiền khỏi vụ đó. Quả nhiên sau khi thấy không vòi được tiền của tao và Trịnh Hưng Tài, mày chẳng khác nào con chó đi liếm giày của thằng khốn nạn kia. Thằng ngu nhà mày có biết bác Tiền Khải đối lập với ba tao không hả?”

“Con mẹ mày mày mới là thằng ngu! Nếu bố mày lấy tiền của tụi bây để bẫy tụi bây thì bây giờ có tới cầu cạnh mày không hả?”

“Ai biết mày có làm mất lòng kẻ nào không. Mấy năm nay mày càng lúc càng bất cẩn! Tao đã sớm bảo mày rồi, làm nghề đó khi kiếm được một món hời lớn thì phải ngừng tay, bằng không sẽ gây chú ý, mày thấy không, năm đó Tư Đồ Tranh đã phát giác ra, hoặc cũng có thể đắc tội với những lũ liều mạng chuyên phân phối thứ đó.”

Tôn Quốc Hoằng khoanh tay lại và nói: “Nhưng mày có chịu nghe đâu, đến khi Tư Đồ Tranh chết rồi, mày cảm thấy không còn mối đe dọa nào nữa thì càng lớn mật, bây giờ xảy ra chuyện đúng không? Thế nào? Chủ mới của mày không chịu dọn tàn cuộc cho mày nữa à, còn tiếc cả chút tiền nuôi chó nên đuổi mày đi đúng không? Thế mới mày mới mặt dày mày dạn chạy tới tìm tao?”

Tôn Quốc Hoằng đẩy Đỗ Uy một cái, giễu cợt gã: “Hoặc có lẽ chủ mới của mày chịu cho mày tiền với điều kiện mày đến phá tao? Chỉ dựa vào một thằng phế thải như mày mà muốn chơi tao? Gián tiếp bôi nhọ ba tao? Nếu năm đó chẳng phải tao giúp mày đối phó Tranh Tử, mày và Trịnh Hưng Tài đã xong đời con mẹ nó rồi!”

Đỗ Uy bị đẩy va vào một chiếc xe.

“Đừng nói chuyện chối tai như vậy Tôn Tử!” Đỗ Uy chống tay vào xe lấy lại thăng bằng nhưng hơi men khiến gã cứ lảo đảo mãi.

“Lúc bọn mày chia chác với tao sao không thấy đứa nào bảo tao ngừng tay? Vừa giả làm người tốt vừa đi phá của, mày với Trịnh Hưng Tài mới chả phải thứ tốt lành gì! Tư Đồ Tranh… Ha, năm đó là ai bảo phải hại chết hắn? Trịnh Hưng Tài? Hay là mày? Kết quả là cả hai đứa chúng bây đều chẳng làm gì được Tư Đồ Tranh, cuối cùng phải nhờ một con *** như Vu Hy Lôi! Đàn bà… Ha ha ha!”

“Mày câm mồm cho tao!” Tôn Quốc Hoằng đấm vào mặt Đỗ Uy.

Đỗ Uy ngã xuống đất nhưng vẫn cười, vừa cười vừa nói lảm nhảm: “Hắc hắc! Mày không tin Tư Đồ Tranh trở về thì mày mới là thằng ngu đần. Mày cứ đợi đi, Tư Đồ Tranh tiếp tao xong sẽ tới tụi bây thôi. Với một thằng ttốt thí như tao hắn còn chăm sóc tốt thế, chẳng biết tới lượt tụi bây sẽ ra sao đây? Ha ha ha! Tôn Quốc Hoằng, công ty mày gần đây thật sự không gặp phải vấn đề gì sao? Ha ha ha!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui