Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

đối ý kiến thì cần gì phải hành hạ NhanMinh Tú thành ra như vậy và lại còn bắt cả đứa trẻ đi.

Càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, Giang Anh Tuấn với vẻ mặt có phần ủ rũ liền nhẹ nhàng nghiêng người rồi động vào Tô.

Kiến Định.

“Sao vậy?”

Mặc dù lúc này NhanKiến Định đang để toàn bộ tâm trí lên người của NhanMinh Tú nhưng thấy Hoäc Anh Tuấn lại di chuyển gần đến chỗ của bản thân nên anh ta có thể cảm nhận được, nhìn thấy ánh mắt đang liếc nhìn Abel nên anh quay đầu ra hỏi nhỏ.

“Sự việc có chút giả dối, tôi nghi ngờ Abel muốn nhổ cỏ tận gốc, đi ra ngoài trước đi còn Tinh Hòa phải nghĩ cách khác thôi!”

Cánh cửa phía xa vẫn chưa đóng lại từ khi bọn họ đi vào, bên ngoài đã có vệ sĩ, chỉ cần bọn họ chạy tới cửa sắt thì cơ hội để cứu người là khá cao, nó không giống một nơi có thể ẩn náu được và đợi khi Abel gọi người thì cũng đã quá muộn rồi.

Nhưng chuyện liệu có thật sự đơn giản như vậy không? NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn đều rất nghi ngờ.

“Thử xem, nói không chừng có thể thành công”

Khi NhanKiến Định nhìn những dây xích sắt quá nặng nề trên người NhanMinh Tú anh ta liền nhắm mắt lại.

“Tôi đếm ba hai một chúng ta cùng xông vào!”

Biết rằng NhanKiến Định sẽ nhất định không bỏ NhanMinh Tú lại nên Giang Anh Tuấn cũng từ từ vươn tay ra rồi nâng dây xích của cô ấy trong lòng bàn tay, NhanKiến Định liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi ngồi xổm xuống giả bộ đang giúp NhanMinh Tú chỉnh lại quần áo.

Tay không hề nhúc nhích sau đó anh siết chặt dây xích đang trói ở cổ chân cô ấy rồi ngẩng đầu nhìn Hoäc Anh Tuấn nói: “Được rồi!”

Hoäc Anh Tuấn gật đầu rồi nhẹ nhàng đếm: “Ba hai một, chạy!”

Vừa dứt lời NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn liền cầm theo dây xích trên người NhanMinh Tú và chạy tới cửa, rõ ràng lúc bước vào thì cảm giác khoảng cách không xa lắm vậy mà lúc chạy lại thấy cực kì xa.

Hai người chạy như một cơn gió đến khiến Abel cảm thấy sợ hãi, ông ta không ngờ hai người lại dám trực tiếp chạy thẳng như vậy, rõ ràng trước mặt còn có một đứa trẻ đang treo lên, đúng thật là không.

tiếc gì mà!

“Đuổi theo, đưa người vào trong rừng, còn đứa trẻ đó hãy làm cho.

nó khóc và chuẩn bị chiếc loa để nó khóc to hơn một chút!”

Nhìn NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn dẫn NhanMinh Tú đi tuy rằng Abel có chút kinh ngạc nhưng biểu cảm lại rất thoải mái.

Từ đầu đến cuối ông ta không định để cho NhanKiến Định và Giang.

Anh Tuấn còn sống mà rời khỏi, một khi hai người họ không còn nữa thì sẽ để lại cô nhi quả phụ Nhan Nhã Quỳnh, cho dù có bố bảo hộ thì thủ đoạn của ông ta cũng có rất nhiều, chỉ cần giải quyết hoàn toàn những người này thì ông ta sẽ không còn cảm thấy lo lắng gì nữa.

Vũ Nguyên Hải đuổi theo nhưng NhanKiến Định lại không mất nhiều thời gian để từ trong rừng cây ra ngoài, tuy rằng anh ta tìm kiếm cẩn thận khắp các hướng cũng không thấy điều gì bất thường mà thời gian lại gấp rút nên sau khi kiểm tra kỹ lưỡng thì anh ta vội vàng quay trở lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui