Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Bên kìa tìm cả buổi tối vẫn không tìm thấy người, chỉ bảt được mấy tên vệ sĩ có đánh chết cũng không mở miệng khai ra. Abel ngồi trên ghế, hai tay để trên mặt bàn, nhìn mấy người mình phái đi đứng trước ghế mà im lặng không nói gì.

“Ông chủ, bọn người Hoäc Anh Tuấn bây giờ đã đến bệnh viện rồi.

Công tước Otto đã sai người canh giữ xung quanh bệnh viện, người của chúng ta không vào được nên tình hình cụ thể trong đó tạm thời không biết rõ…

Càng nói càng bé lí nhí, sắc mặt của Abel càng cau có, đến cuối cùng thì người này im lặng luôn.

“Hai đàn ông, hai phụ nữ với hai đứa trẻ, mười mấy người đuổi theo, các người mà không chết ở bên ngoài thì tôi phát hét lên là được rồi đúng không?”

“rầm”

một tiếng, đập tay xuống bàn đứng dậy, nhìn mấy tên trước mặt đang thở hồng hộc, gấp gáp.

“Ông chủ, mấy tên đuổi theo phía sau chạy đến rõ ràng là đám người đã qua huấn luyện chuyên môn kỹ càng, lấy một địch hai là chuyện bình thường, anh em bọn họ cũng chết cũng bị thương. Thực sự không phải chúng tôi không đuổi theo mà là năng lực của chúng tôi… không đủ!”

Đây thật sự là một điều khó khăn khi thừa nhận bản thân mình vô dụng, người ta lợi hại. Người này nói xong thì cúi đầu, lùi xuống hai bước, vẻ mặt hổ thẹn không nói gì, cả người ủ rũ như cây rau héo.

nhanh chóng lùi xuống phía sau.

“Sắp xếp người canh giữ cái bệnh viện đó hai tư trên hai tư cho tôi.

Cứ hễ có người đi ra, một người xử một người, tôi không quan các: người dùng biện pháp gì cũng phải đưa hết người về đây cho tôi!”

Abel đứng yên tại chỗ cười lạnh lùng, trong ánh mắt toát lên sự tàn nhân quái đản.

“Ông chủ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bắt tất cả về cho ngài”

Một đám người lớn tiếng bảo đảm, hét lên làm sắc mặt đỏ bừng.

Bên này căn dặn phân phó xong, còn bên còn lại, Abel gọi ông quản gia già đến, suy sụp ngồi trên ghế, sau khi im lặng rất lâu mới từ từ ngồi thẳng người lên, mở miệng nói: “Lần này, tôi sợ là thua trong tay cậu ta rồi. Nếu mà lão già Otto kia luôn che chở cho bọn họ nữa thì tôi không ra tay được, không động thủ được. Trước tôi có bảo ông chuẩn bị ít đồ ông chuẩn bị xong xuôi hết rồi chứ? Còn nữa, nhất định phải nhớ kĩ, chuyện này không được để lộ chút sơ hở, tiết lộ gì ra bên ngoài.”

Nói xong Abel quay sang liếc quản gia một cái, vẻ mặt thoáng nét không vui, nhưng cảm xúc suy sụp khiến ông ta không nổi nóng lên.

“Tôi sớm đã chuẩn bị rồi. Ngài yên tâm, còn cần thời gian ba ngày.

nữa là mọi việc đều được sắp xếp ổn thỏa rồi.”

Nhìn quản gia cúi người với mái tóc bạc trắng và gương mặt đầy những nếp nhăn, dưới ánh đèn trắng sáng choang làm ông ta lộ ra vẻ kỳ lạ vô cùng.

Nhưng Abel sớm đã quen như vậy rồi, gương mặt bình tĩnh không nói gì, tay gõ một cái lên mặt bàn rồi mới hỏi tiếp: “Đồ và người cần mang theo tăng thêm hai mươi phần trăm, tôi cho ông thời gian thêm mấy ngày, trong một tuần phải xử lý đâu ra đấy”

“Ngài yên tâm, bây giờ tôi đi chuẩn bị ngay”

Vừa nghe xong câu nói đó, quản gia hình như có chút hứng khởi, vội vã đi luôn.

Nhìn theo quản gia rời đi, căn phòng làm việc ban đầu cũng được.

xem là náo nhiệt trong nháy mắt liền trở nên im lặng. Ông ta đứng lên đi ra bên cạnh giường, nhìn ra cánh rừng không xa phía trước bây giờ.

vẫn còn có khói bốc lên mà nghiến răng căm hận. Kinh doanh nửa đời người, khó khăn lắm mới có được sự nghiệp như bây giờ, tương lai là sắp thành công rồi, tự nhiên bây giờ lại biến thành bộ dạng này, ông ta chắc chản sẽ báo thù, chỉ có điều còn cần chờ đến lúc thời cơ chín muồi Vũ Nguyên Hải không hề có chút cảm giác tồn tại nào đi theo phía sau mọi người đến bệnh viện, cả người ướt đẫm ngồi trên ghế bên ngoài ICU, nhìn Giang Húc Đông nằm bên trong vẫn không hề có động tĩnh gì, chỉ cảm thấy cả người đều chết lặng rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui