Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình


Chị ta cứ thế im lặng đứng nguyên tại chỗ.
Trần Nhật Linh tức tới nỗi phát run lên, cô ta hét lên một tiếng: “CútI”
Đôi mắt của Trân Nhật Linh đỏ bừng lên, cô ta bắt đầu đập đồ như phát điên, tiếng loảng choảng vang lên một lúc lâu.
Đợi tới khi vẻ mặt cô ta trở lại bình thường thì có một người đi vào nhanh chóng dọn dẹp căn phòng hỗn độn.
Nhân viên xung quanh đã không còn kinh ngạc, từ khi Trân Nhật Linh tới đây thì một tháng phải diễn ra mấy lần như vậy.

Lúc đầu họ còn nơm nớp lo sợ, bây giờ thì đã bình thường, không còn phản ứng nào khác.
Nhan Kiến Định vẫn như bình thường, khi mọi người trong nhà ngủ hết thì anh ấy mới về tới nhà.

Nhan Kiến Định mệt mỏi xoa xoa đầu rồi xách cặp tài liệu đi lên lầu.
“Anh, có phải là lại chưa ăn tối đúng không? Ăn chén canh rồi hãy lên lãi.
Sáng ngủ nhiều nên tối không ngủ được nữa.

Nhan Nhã Quỳnh vẫn luôn ở trong phòng của mình, đợi tiếng động dưới lầu.
“Muộn thế này rồi mà vẫn chưa ngủ à?”
Nhan Kiến Định nghe lời đi xuống lại, rồi ngồi vào trước bàn ăn.

Anh ấy nhận lấy chén canh mà Nhan Nhã Quỳnh đưa tới rồi húp mấy miếng.
Canh rất ấm, cũng khá là ngon, nước canh trong suốt nên vẫn chưa đoán ra là cái gì.

Nhan Kiến Định ngửa đầu uống hết sạch.
“Uống chậm thôi, đây là canh gà mà em đặc biệt dặn dì giúp việc hầm cho anh ấy, đã lọc hết dầu ra rồi.

Ngon lắm đúng không.”
Nhan Nhã Quỳnh thu lại chén đũa của Nhan Kiến Định rồi đặt vào trong chậu rửa chén, cô cũng không quan tâm nữa mà đi theo Nhan Kiến Định lên lầu.
“Đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà đợi anh à, có phải là có gì muốn nói với anh không?”
Nhan Kiến Định nhướng mày rồi mở cửa phòng, tiện tay ném túi lên ghế salon.
“Dạo gần đây sao anh lại bận đến thế, cảm giác còn bận hơn lúc chúng ta vừa qua Mỹ nhiều.”
Nhan Nhã Quỳnh ôm hai chân ngồi lên ghế sopha trong góc phòng, cô nghiêng đầu hỏi, có chút không yên.
“Chuyện của người lớn, trẻ con không nên hỏi.

Anh sẽ xem mà về sớm nghỉ ngơi.”
Nhan Kiến Định nhìn thấy Nhan Nhã Quỳnh thì tâm trạng đã tốt hơn nhiều, đuổi cô ra ngoài.
Nhan Nhã Quỳnh bĩu môi, cô thấy cũng đã muộn rồi nên không đành lòng quấy rầy Nhan Kiến Định vì chút chuyện nhỏ của mình mà quay người rời đi.
Cùng lắm thì mấy ngày nay không đi ra ngoài là được.

Chắc hẳn bây giờ Hoáắc Anh Tuấn vẫn chưa dám tới thẳng nhà tìm người.
Nhan Kiến Định nhìn theo Nhan Nhã Quỳnh rời đi rồi đóng cửa lại, sắc mặt của anh ấy trầm xuống.

Không cần nghĩ cũng biết chỉ có Giang Anh Tuấn mới có thể khiến cho cô em gái ngoan ngoãn của anh mất ngủ.
Ngay từ đầu Nhan Kiến Định không nên mềm lòng, phải dọn dẹp Giang Anh Tuấn sạch sẽ mới có thể yên tâm để cho Nhan Nhã Quỳnh tiếp tục ở lại thành phố Hải Phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui