Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình


Trân Hiền đứng khom người trước Trần Vỹ, trên mặt anh ta nở nụ cười, hiển nhiên tâm trạng hiện tại rất tốt.
“Tốt lắm, hai ngày sau hãy tung tin ra, mấy hôm nay để Giang Anh Tuấn thư giãn một chút, rồi đánh nó không kịp trở tay”
Mưu đồ vài chục năm, che giấu vài chục năm, chẳng bao lâu sau thì toàn bộ Hải Phòng chính là địa bàn của ông ta.

Trần Tuấn Tú cười to đứng dậy, từ sau bàn đi đến vỗ vai Trần Hiền, tâm trạng của ông ta cực kì tốt.
“Còn một chuyện bố ạ, nhân lực phái đi tìm người trước đó đã trở về toàn bộ, tìm được mẹ rồi, nhưng mà..”
Sáng nay Trần Hiền vừa nhận được tin tức, anh ta xiết chặt bàn tay, mồ hôi lưng liên tục vã ra, không dám nhìn vào mắt Trần Tuấn Tú, nuốt nước bọt rồi nói: “Nhưng mà, người, người đã chết rồi.

Khi tìm được thì thi thể của mẹ đã không hoàn chỉnh, bây giờ thi thể đang đặt trong tầng hầm ngầm.

Bố có muốn đi nhìn không?”
Trần Hiền nói một mạch, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
“Đều là một lũ rác rưởi, rác rưởi Xéo, mau cút ra ngoài cho tao.”
Gương mặt vốn dĩ tươi cười của ông ta thu lại trong nháy mắt, trên mặt đan xen vẻ hối hận, đôi mắt ông ta trợn tròn, đưa tay chỉ vào người Trần Hiền, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống.
Có thể rời đi, Trần Hiền cầu còn không được.

Anh ta vội vàng cúi người rời khỏi, từng giọt mồ hôi nhễ nhại chảy xuống khóe mắt cũng không dám đưa tay lau.
Trong phòng chỉ còn mỗi Trần Tuấn Tú, ông ta chán nản ngồi bệt dưới đất, tất cả hy vọng của ông ta đều tan vỡ rồi.
Trần Tuấn Tú nhớ đến bà ta còn nằm trong tâng hầm, bèn cuống quýt đứng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về biệt thự nhà họ Trần.

Sau đó, ông ta giống như một con ruồi không đầu, cứ thế xông vào dưới tâng hâm ngầm.
Ở chính giữa phòng, cả người Vũ Tuyết Phương ướt đẫm nước, cho dù làn da trên mặt và cơ thể đã bị cá ăn thủng lỗ chỗ, Trần Tuấn Tú chỉ cần liếc mắt đã nhận ra bà ta.
“À, đúng rồi, nhân tiện nhớ nói một tiếng với Lê Quốc Nam nhé”
Người như Trần Tuấn Tú không thể để lại, nhất định phải nhanh chóng xử lý.
“Chủ tịch, không ổn rồi”
Lâm Tiến Quân gõ cửa xông vào, vẻ mặt hơi tái nhợt, trên trán rơi đầy mồ hôi.
“Nói đi”
Lâm Tiến Quân đã ở bên mình nhiều năm, Giang Anh Tuấn vẫn là lần đầu thấy dáng vẻ hoảng sợ thế này của anh ta.
“Người nhảy lầu từ sân thượng lần trước, bây giờ lại chết trước cổng công ty, chúng ta đã báo cảnh sát, chủ tịch, có cần…”
Lâm Tiến Quân càng nói thì biểu cảm càng không tốt, chuyện này rõ ràng đã được giải quyết trước đó, ai dè chưa được bao lâu thì người kia lại đột ngột chết trước cổng công ty, việc này, chỉ sợ là Sunrise khó thoát tội.
Lâm Tiến Quân vừa dứt lời, ngay lập tức Giang Anh Tuấn quay đầu nhìn NhanKiến Định, vẻ mặt của anh ngày càng âm trầm, tàn nhẫn.
“Trước tiên đến nhìn tình hình”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui