Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình


Cô ngồi trong phòng khách cả đêm, cho đến khi trời sáng mới dần lấy lại tinh thân, gương mặt cô đờ đẫn, xoay người về phòng.
Mặt trời đang ló dạng phía chân trời, ánh sáng ấm áp trải đầy thế gian, bầu trời không một gợn mây, thế nhưng cuộc sống của một vài người đã thay đổi từ ngày đó.
Chứng cứ nhà họ Trần trốn thuế đã được vạch ra, sau đó những nhà cung cấp và những công ty hợp tác chung đề đồng loạt hủy hợp đồng.

Chi trong một buổi, toàn bộ nhà họ Trần đều rơi đài, công nhân viên trong công ty cũng giơ cờ biểu tình, ai nấy đều nháo nhào muốn nghỉ việc, công ty nhà họ Trần rối tung lên.
Lúc này, vẻ mặt Trân Tuấn Tú cứng đờ, ông ta đang ngồi trong thư phòng ở nhà họ Trần.

Ông ta vốn nghĩ không có chút sơ hở nào, không ngờ thủ đoạn của Giang Anh Tuấn quá nhanh, tin tức trong tay ông ta vẫn chưa kịp tung ra thì Giang Anh Tuấn đã đánh sập tập đoàn Phước Sơn.
Tay ông ta run run lấy một chiếc điện thoại màu đen trong két sắt ra, ông ta nhìn dãy số lạ trên điện thoại, bây giờ chỉ có người này mới có thể cứu được ông ta.

Ông ta run tay bấm gọi, nuốt ực một ngụm nước miếng, trong lòng cũng hoảng sợ.
Rất lâu sau, lâu đến mức Trần Tuấn Tú cho rằng đối phương sẽ không nghe điện thoại thì bên đầu dây vang lên một giọng nói trầm thấp: “Có chuyện gì?”
“Chuyện của nhà họ Trân ông cũng đã biết rồi, tôi muốn ông giúp tôi!”
Trần Tuấn Tú cầm điện thoại như cầm cọng cỏ cứu mạng mình, việc ông ta muốn làm vẫn chưa làm xong, tập đoàn Phước Sơn không thể xảy ra chuyện gì được.
“Trần Tuấn Tú, chắc ông cũng biết quy tắc của tôi đúng không.

Tôi có thể giải quyết chuyện này giúp ông, nhưng sau khi mọi chuyện thành công thì…
“Bây giờ tôi đã bắt đầu đối phó với nhà họ Giang, chỉ cần ông giúp tôi lần này, sau khi nhà họ Giang sụp đổ thì tôi không cần gì cả, chỉ cần Giang Anh Tuấn.

Vì thế, tất cả mọi thứ đều là của ông, giống như năm đó vậy!”
Sắc mặt của Trần Tuấn Tú càng lúc càng khó coi, cũng không phải lần đầu làm chuyện nguy hiểm thế này, thế nhưng phải giải quyết thứ chướng mắt trước mặt này mới có thể làm được những chuyện khác.
“Được, tôi tin tưởng ông một lần, ông cứ chờ, hôm sau sẽ có kết quả”
Dường như tâm trạng của người ở đầu dây bên kia khá tốt, từ âm thanh phát ra có một chút vui vẻ, phong cách làm việc chuyên nghiệp, có lẽ cũng không phải lần đầu làm mấy chuyện này.
Sau khi bên kia tắt điện thoại thì tảng đá lớn đè nặng trước ngực Trần Tuấn Tú mới được để xuống, ông ta đặt điện thoại vào két sắt.

Chỉ cân mấy việc như trốn thuế, thuế lậu này được giải quyết ổn thỏa xong, những công ty và nhà cung cấp còn lại dễ giải quyết hơn nhiều.
Chỉ cần tập đoàn Sunrise xảy ra chuyện, thì những những kia sẽ giống như bé ngoan chạy về thôi!
“Cốc cốc cốc”
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên cắt đứt suy nghĩ của Trần Tuấn Tú, bên ngoài cửa vang lên giọng nói của Trần Hiền: “Bố, không xong rồi!”
“Ồn ào cái gì thế, luống cuống cái gì, vào đây rồi nói!”
Trân Tuấn Tú lạnh mặt lại, nói năng không chút kiêng dè.
“Một số quản lý cấp cao của công bị đã bị nhà họ Lê và nhà họ Nhanđào đi rồi, còn lại một nửa số người vẫn còn đang suy nghĩ, thế nhưng con đoán họ cũng không cố gắng được bao lâu, cả công ty bây giờ đã trống rỗng rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui