Phát hiện đứa nhỏ bên cạnh cứ lén lút nhìn chằm chằm mình, NhanKiến Định bật cười bế cậu bé ngồi lên đùi mình rồi hỏi: “Sao cứ nhìn cậu vậy? Hướng Minh có chuyện gì sao?”
“Không có ạ.
Nhưng mà dường như hôm nay tâm trạng của cậu rất tốt thì phải?”
Sau khi nghiêng đầu nhét miếng bánh mì cuối cùng vào trong miệng, NhanHướng Minh phồng má lên, trong mắt ngập tràn sự hiếu kỳ.
Cậu bé cứ nhìn chằm chằm NhanKiến Định.
“Đúng là không tồi.
Ăn xong thì bảo tài xế đưa cháu đi học đi.
Mấy ngày này phải quan tâm đến mẹ cháu nhiều hơn một chút”
NhanKiến Định đặt NhanHướng Minh xuống đất rồi mỉm cười dịu dàng xoa đầu cậu bé.
Sau đó, anh ấy khẽ vỗ vai Hướng Minh ra hiệu cậu bé có thể đi được rồi.
NhanHướng Minh cứ đi được vài bước lại ngoái đầu lại nhìn, bộ dạng chần chờ muốn nói lại thôi của cậu bé khiến NhanKiến Định thấy rất buồn cười.
Thế nhưng anh ấy vẫn không chịu giải thích rõ ràng cho cậu bé.
Có một số chuyện vẫn nên tự mình tìm hiểu mới tốt, tự mình khám phá sẽ càng có ý nghĩa hơn.
Xem ra chẳng mấy chốc trong nhà lại có tin vui nữa TÕI.
NhanKiến Định nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, chỉnh lại quân áo trên người rồi đuổi theo bước chân đang hướng về phía cửa của NhanHướng Minh.
“Bố à, con đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi.
Máy bay sẽ cất cánh sau một tiếng nữa.
Bao giờ đến nơi sẽ có người thay thế chúng ta đi bàn bạc chuyện hợp tác.
Máy bay tư nhân cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng, đến nơi chúng ta lập tức quay về nước.
Đến tối nay là có thể được xem một màn kịch hay rồi”
Trần Hiền ngồi một bên khẽ cúi đầu báo cáo lại toàn bộ hành trình sắp tới cho Trân Tuấn Tú nghe.
“Tốt lắm.
Nếu lần này con còn để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa… con nên biết hậu quả sẽ thế nào rồi đấy”
Từ trước đến nay ông ta chưa từng cần đến thứ gọi là con cái này.
Nếu không có Vũ Tuyết Phương thì cả đời này ông ta cũng chẳng bao giờ có ý định kết hôn.
Toàn bộ tình yêu và sự lương thiện của ông ta đều đã bị chôn vùi cùng với sự ra đi của Vũ Tuyết Phương cả rồi.
Giờ đây, trong lòng ông ta chỉ còn lại nỗi hận thù và sự độc ác khôn cùng.
Đã là thứ không có giá trị, cho dù có là con trai của mình thì giữ lại cũng vô dụng.
“Xin bố hãy yên tâm, lần này nhất định sẽ không có vấn đề gì đâu.
Con đã sắp xếp một đám người châm ngòi thổi gió ở trước mặt Lê Quốc Nam, đảm bảo tối nay cậu ta chắc chắn sẽ tới.
Chỉ cần cậu ta xuất hiện, chúng ta không cần lo NhanKiến Định không chịu ra mặt!”
Âm mưu này vô cùng lộ liễu.
Thế nhưng rất nhiều kẻ ngu ngốc không có đầu óc lại buông lỏng cảnh giác mà mắc bẫy, ví dụ như Lê Quốc Nam.
“Sau khi bắt được người nhất định phải truyền tin tới cho NhanKiến Định, nhớ kỹ con phải tự mình báo tin cho cậu ta, bảo cậu ta tới một mình”
Ngay từ bữa tiệc tối lần trước, Trần Tuấn Tú đã biết đến sự tồn tại của hai người lén lút theo dõi mình.
Ban đầu ông ta vốn định đuổi bọn họ đi, thế nhưng ông ta chợt nghĩ ra một cách làm tốt hơn cả.
Trong hai người bọn họ không biết nên chọn ai bỏ lại ai.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, ông ta cũng nên thu lại một chút lợi ích về tay rồi.
Ngay trong lúc này, Lê Quốc Nam không hề tươi cười vui vẻ như hai bố con nhà họ Trần.
Ông cụ Quý không đồng ý cho anh ta đón mẹ mình ra bên ngoài ở.
Hai bên giằng co suốt một tháng trời, kết quả anh ta vẫn phải cam chịu chuyển về ở trong nhà họ Lê.
Không biết rốt cuộc nhà họ Lê đã dùng cách gì để có thể chống đỡ được tới tận bây giờ.
Ngoại trừ ông cụ Quý mỗi ngày đều kiên trì đi làm thì cả một nhà họ Lê lớn như vậy không có một ai đi làm đúng giờ.
Nếu không phải giết thời gian ở trong biệt thự thì cũng là chơi bời quên lối ở bên ngoài.
Bọn họ biết không ít các trò vui chơi giải trí, khả năng thu thập tin tức nhanh hơn người khác rất nhiều.
Thế nhưng chỉ cần nhắc tới chuyện công việc thì lại lười nhác không chịu làm.