Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình


“Được rồi, anh biết hoàn cảnh chỗ này không tốt, vất vả cho em rồi.

Hai tháng nữa là công ty của chúng ta sẽ niêm yết trên sàn rồi, sau này chuyện ở Hải Phòng chúng ta sẽ không can thiệp vào nữa có được không? Anh biết em tốt bụng, cho nên mới muốn cứu người, nhưng mà…”
“Được rồi, Thừa Húc, anh cũng biết em không có đủ kiên nhẫn nghe những lời này mà, chúng ta nhanh đi về thôi, ở đây lạnh quá đi mất!”
Thân thể run rẩy nhào thẳng vào trong ngực Dương Thừa Húc, Trần Nhật Linh cúi đầu xuống, che đi vẻ ác độc và oán hận chợt lóe lên trong mắt.
Hoàn toàn không biết Lê Quốc Nam đã bị người khác đưa đi, Nhan Nhã Quỳnh đau lòng không thôi, chỉ biết dựa vào ngực Giang Anh Tuấn khóc lớn một hồi, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Rất lâu sau NhanKiến Định mới hồi phục tinh thần, sững sờ nhìn về phương xa, đế ngay cả việc mình được thả ra khỏi chiếc lồng từ lúc nào cũng không biết.
“Tổng giám đốc Tô, lần này chiêu đãi không được chu đáo, lần sau, tôi nhất định sẽ chiêu đãi cẩn thận hơn…”
Trò hay chỉ vừa mới bắt đầu đã không chịu nổi rồi, Trần Hiền nở nụ cười càn rỡ rồi quấn lấy Trần Tuấn Tú quay người rời đi ngay lập tức.
“Trần Tuấn Tú, tôi nhất định sẽ khiến cho người nhà họ Trần phải trả giá thật lớn.

Cứ coi như ông đã che giấu, ông tưởng rằng tôi không biết thi thể của Vũ Tuyết Phương ở đâu àI Ông yên tâm, chắc chắn tôi sẽ giúp ông xử lý thật tốt!”
Không để ý đến đau đớn ở chân, NhanKiến Định mạnh mẽ đứng dậy khỏi mặt đất.

Trong mắt anh ta tràn đầy tơ máu, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm ông ta, nước mắt, từng giọt từng giọt, rơi xuống đất.
“NhanKiến Định, mày dám!”
Nét mặt vốn dĩ đang tràn ngập hưng phấn của Trần Tuấn Tú lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ độc ác, lạnh lùng.

Ông ta nhìn chằm chằm NhanKiến Định một hồi rồi mới nói: “Lần này chỉ mà một người khác họ mà thôi.

NhanKiến Định, nếu như mày còn dám làm càn, tao không ngại để cho em gái mày nhảy xuống biển một lần đâu!”
Nói xong, ông ta phất hai tay lên, khôi phục lại cái dáng vẻ miễn cưỡng được coi là lịch sự, chắp hai tay ra sau lưng, bước đi xa khỏi nơi này.
“NhanKiến Định…
“Tôi biết anh muốn nói cái gì, không cần nói nữa, Trước tiên anh cứ đưa Nhã Quỳnh trở về đi, chỉ sợ lát nữa con bé không chấp nhận được sự thật.
Anh chịu khó khuyên bảo con bé, tôi sẽ đi tìm Quốc Nam”
Gương mặt mỏi mệt, khắp người tỏa ra hơi thở tang thương, NhanKiến Định di chuyển từng chút một về phía trước, cuối cùng quỳ gối bên bờ vực, cúi đầu, hai tay bưng mặt, thân thể gày gò thẳng tắp hơi run rẩy trong gió biển.
Thở dài, biết bây giờ có nói cái gì cũng vô dụng, Giang Anh Tuấn ôm lấy Nhan Nhã Quỳnh cùng nhau trở về.
“Tổng giám đốc, không biết vì sao người nhà họ Trần lại đột nhiên rút lui, muốn đuổi theo không ạ?”
Vừa đi được hai bước, Lâm Tiến Quân đã thở phì phò chạy tới nói.
“Không cần, trở về đi!”
Lúc đến đây, trong lòng anh có dự cảm không lành, không ngờ tới lại thật sự có kết cục như này.

Giang Anh Tuấn thở dài, tiếp đó nói thêm: “Có bị thương thì xử lý cẩn thận, rồi tìm người kiểm tra lại toàn bộ tòa nhà này một lượt.’ Lúc anh đi đã quan sát qua, tòa nhà này căn bản không có bao nhiêu phòng, ngoại trừ lầu một lầu hai lâu ba thì đều là những căn phòng lớn thông sàn, vốn dĩ không có chỗ để giam giữ bọn họ, chứ đừng nói chỉ là làm ra được những cỗ máy này.

Tòa nhà nhỏ này quả thật không hề đơn giản.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui