Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình


Càng có vẻ kiên cường thì càng yếu ớt, ngoài mặt càng vô tâm thì trong lòng càng bất an.

Nhìn có vẻ như cô đã không quan tâm đến chuyện này từ lâu, nhưng dưới bề ngoài nhu nhược lại cất giấu một trái tim yếu ớt lạ thường.

Giang Anh Tuấn duy trì tư thế sững sờ như thể một thời gian dài, cho đến khi cơ thể cứng ngắc, cô gái nhỏ lại một lần nữa ngủ say
Anh hốt hoảng lấy lại tinh thần, cánh tay anh đã hoàn toàn mất hết cảm giác, Giang Anh Tuấn nhịn xuống cảm giác khó chịu, vung vẩy nặn cánh tay, chịu đựng cảm giác như bị kim đâm.

Hiểm khi được ngủ tới giờ này, Giang Anh Tuấn xoa xoa cái đầu hơi hỗn loạn, bạn nhỏ NhanHướng Minh cũng đã rời giường từ lâu, lúc này đang ngồi trên giường, yên lặng xem sách của mình.

Giang Anh Tuấn vẫn lấy văn kiện tài liệu của mình ra, chuẩn bị xử lý trước một chút, tiện thể chờ Nhan Nhã Quỳnh tỉnh dậy.

Giang Anh Tuấn vừa mới cầm văn kiện lên, thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa “Cốc cốc cốc”, có người gọi: “Chủ tịch.”
Giọng nói của Lâm Tiến Quân vang lên ngoài cửa, Giang Anh Tuấn nao nao, tới vào lúc này, có lẽ là chuyện liên quan đến Sunrise.

Giang Anh Tuấn hoảng hốt lấy lại tinh thần, đang chuẩn bị đi mở cửa thì bạn nhỏ NhanHướng Minh đã nhảy xuống khói giường, chạy ra mở cửa.

Trong mắt Giang Anh Tuấn toát ra ý cười, anh vẫn rời khỏi giường, cố gắng tự ngồi lên xe lăn: “Ra ngoài nói.”
Lâm Tiến Quân đứng ở cửa sững sờ, vô thức nhìn thoáng vào trong phòng, sau đó củi đầu đi theo Giang Anh Tuấn ra ngoài.

Hai người tới một gian phòng khác, trên trán Lâm Tien Quân đã cháy ra một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt tái nhợt, nhìn có vẻ không được ổn cho lãm.

“Chủ tịch, những sản nghiệp hôm qua vừa mới khôi phục được lại gặp vấn đề.

Giám đốc của một trong số các công ty con đó tham ô tiền công quỹ, cờ bạc nợ nần chồng chất, thậm chí còn đi vay nặng lãi, bây giờ đã bị công an đến bắt đi…”
Vất vả lắm mới khôi phục lại được một chút, thì lần này chỉ trong một buổi sáng đã bị làm cho tuột dốc thảm hại, thậm chí còn phải nhận thêm vài tổn thất khác.

Sáng sớm ra Lâm Tiến Quân đã nhận được tin tức, vội vàng đến đây thông báo, kết quả là bị NhanHướng Minh ngăn ở ngoài cửa, rồi cứ chờ tới bây giờ.

“Tôi bảo anh tiếp cận Dương Minh Hạo, bên kia có tin tức gì chưa? Tìm cơ hội đàm phán với ts, nghĩ biện pháp đưa người ra ngoài.”
Chăn là Dương Minh Hạo đã không kìm được nữa rồi.

Giang Anh Tuấn mím môi, dù biết bây giờ đối đầu trực diện thì Sunrise sẽ phải chịu tổn thất, thế nhưng cứ núp trong bóng tối như vậy cũng không ổn, chi bằng đánh cược một lần, có lẽ anh sẽ có cơ hội phản kích.

“Tính cảnh giác của Dương Minh Hạo quá cao.

Chỉ có điều mấy hôm nay ông ta vẫn luôn ở trong nhà, chỉ gặp thư ký của mình một lần, rồi không có hành động gì khác thường.

Ngay cả Trần Hiền đã thử nhiều lần, luôn ngăn đón ông ta, nói là có chuyện cần bàn bạc, nhưng cũng không thể làm gì được.”
Lâm Tiến Quân thở dài, trước hổ sau sói, cục diện này đúng là khó có thể hành động được.

Giang Anh Tuấn nhíu mày, nói: “Cố gắng tiếp xúc.

Bên NhanKiến Định có tin tức gì mới không?”
“Bên chỗ Chủ tịch Diệp cũng đã có tin tức, phải người truyền tin về, rất có thể anh ta đang ở trong tay công tước Otto, nguyên nhân cụ thể chưa điều tra ra được.

Chỉ là, hình như chuyện này có liên quan đến ông cụ.”
Lâm Tiến Quân hơi không chắc chắn nhìn về phía Giang Anh Tuấn.

Không ngờ kết quả điều tra được chuyện này lại có liên quan đến ông cụ nhà họ Giang, hình như có gì đó không đúng… “Điều tra cẩn thận lại từ đầu một lần nữa”
Lông mày Giang Anh Tuấn đã nhắn chặt lại.

Chuyện NhanKiến Định ra nước ngoài có liên quan với ông nội, anh có biết, nhưng mà lại có liên quan đến cả công tước Otto nữa, thì có vẻ hơi phiền toái.

Lâm Tiến Quân căng thẳng đáp: “Chủ tịch yên tâm.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui