Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình


Dương Minh Hạo khó đối phó, Giang Anh Tuấn cũng chẳng dễ bắt nạt, song phương đánh nhau, ai thua ai thắng còn chưa chắc chắn.

Huống hồ, Giang Anh Tuấn còn có lý do để không thể thua, cho nên chắc chắn cậu ta sẽ dốc hết sức.

“Yên tâm, mọi chuyện ở Hải Phòng đều ổn, ông đã cho người đi thăm dò trước rồi, có tin tức gì chúng ta sẽ biết ngay.”
Hai tay công tước Otto hơi nhúc nhích, xê dịch thân thể cứng nhắc một chút, sau đó thở phù một hơi.

NhanKiến Định chưa từng là một người hay buồn lo vô cớ, nhưng từ hôm qua anh đã loáng thoáng cảm thấy sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra, nên hôm nay anh mới vội vàng trở về như vậy.

Nằm trên ghế cũng không ngủ được, anh dứt khoát lấy máy tính ra, nhìn một lúc lâu, mới bắt đầu hoạt động đôi tay cứng ngắc của mình để xử lý văn kiện.

“Chủ tịch, ở Hải Phòng có tin mới.

Tổng
Diêu và tv tự giết lẫn nhau, tv rơi xuống vực, sống chết không rõ.

Tống Diêu bây giờ đang bị nhốt trong đồn cảnh sát với tội danh… Âm mưu giết người.”
Vừa nói chuyện Chu Thanh vừa mở hòm thư ra, gửi tin cho NhanKiến Định/ “Ông cụ nhà họ Giang tái phát bệnh tim, sau khi được giải phẫu thì đã ổn định lại.

Tiểu thư có tới công ty một lần, nhưng đa số đều không có thái độ hữu nghị với cô ấy, có lẽ sẽ phải chịu chút uất ức.

Chuyện khác thì còn cần phải đến Hải Phòng để điều tra.”
Nói xong, nụ cười trên mặt Chu Thanh lại đậm hơn một chút.

Đã nhiều ngày rồi, cuối cùng cũng có một tin tức tốt truyền tới.

Trước đó khi còn ở trong mật thất, không biết có người che giấu tin tức hay như thế nào mà nhiều ngày như vậy rồi anh ta không thể truyền tin tức ra ngoài được, cũng không nhận được bất cứ tin gì, ngay cả đi ra ngoài cũng là hi vọng xa vời.

NhanKiến Định ngồi bên cạnh chăm chú nghe một lát, ánh mắt anh chú ý vào màn hình máy tính nhanh chóng xem qua một vài tin tức cơ bản, nhưng luôn cảm thấy có một vài chỗ chưa đúng lắm.

Nghĩ một hồi, anh dứt khoát không nghĩ tới chuyện đó nữa, trước tiên phải xử lý những chuyện liên quan đến TQT đã.

Cho dù trước khi đi anh đã sắp xếp cẩn thận, nhưng cuối cùng đi một chuyển rồi, các văn kiện thu thập được và thông tin cũng khá là khả quan.

Tốc độ tay của NhanKiến Định rất nhanh, mặc dù thân thể còn rất yếu, nhưng anh đã dốc hết sức để giải quyết.

Mười lăm phút trước khi máy bay hạ cánh, toàn bộ vấn đề tồn đọng của TQT trong một tuần đã được anh xử lý xong.

Thậm chí anh còn thu thập được thêm chút tin tức từ bên Hải Phòng.

Lúc này Giang Anh Tuấn đã đứng bên bờ vực của sự sụp đổ.

Toàn bộ Hải Phòng đã bị anh lục tung lên tìm qua một lần, nhưng Nhan Nhã Quỳnh nói chỉ về nhà lấy một ít đồ thôi mà bây giờ lại biến mất không còn dấu vết.

Cô đi từ lúc giữa trưa, bây giờ đã là nửa đêm rồi nhưng anh vẫn không nhận được chút tin tức nào, thậm chí ngay cả bây giờ cô có còn lại Hải Phòng nữa không anh cũng không biết.

Cả một thời gian dài như vậy, sự kiên nhẫn của anh đã sắp hết rồi.

Mắt thấy tất cả mọi chuyện đã có thể giải quyết xong ngay lập tức rồi, nhưng Nhan Nhã Quỳnh lại biến mất ngay lúc quan trọng, Giang Anh Tuấn bình tĩnh khoác tay lên cửa sổ, lạnh lùng nhìn ánh trăng phía xa.

“Chủ tịch, vẫn không có tin tức gì cả.

Chúng tôi đã hỏi toàn bộ người giúp việc của nhà họ Nhan, nhưng không ai nhìn thấy cô Nhã Quỳnh trở về.

Chúng tôi đã tìm được chút tung tích của cô Nhã Quỳnh từ một cái camera giám sát, nhưng cũng chỉ có một cái camera đó có thông tin, còn những cái khác lắp xung quanh biệt thự lại không thu được hình ảnh gì.

Sân bay và nhà ga cũng đã được kiểm tra qua, không có bất kì phát hiện nào khác nữa.”
Lâm Tiến Quân báo cáo đâu ra đấy tất cả những kết quả điều tra hôm nay cho Giang Anh Tuấn nghe, trong nháy mắt ngẩng đầu lên nhìn anh, anh ta đã hơi lo lắng.

Giang Anh Tuấn không hề phản ứng, yên lặng ngồi trên xe lăn nhìn ra ngoài, giống như căn bản là anh không thèm để ý.

“Chủ tịch, có tiếp tục tìm không? Chu Thanh ở bên Chủ tịch Diệp đã gửi tin về, anh ta sắp hạ cánh xuống Hải Phòng rồi.”
Lâm Tiến Quân khó khăn báo cáo xong xuôi, rồi không nhịn được mà thở dài.

Thấy Giang Anh Tuấn vẫn không có phản ứng, anh ta định rời đi, thì đột nhiên, giọng nói lạnh như băng của Giang Anh Tuấn lại vang lên: “Điều tra các hành động của Trần Nhật Linh và Dương Thừa Húc cho tôi, những cái khác tạm thời để đó.”
Cuối cùng thì cô vẫn ra đi vì Lê Quốc Nam, không hề tạm biệt anh.

Giang Anh Tuấn nở một nụ cười thế lương, hai tay buông thống trên đùi.

“Anh yên tâm, tôi sẽ đi sắp xếp ngay bây giờ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui