Bên trong có những tờ giấy nhỏ, một ít giấy gói kẹo trong suốt, một số đồ chơi nho nhỏ của trẻ con, dưới cùng là vài đồng xu và một chiếc chìa khóa vàng lấp lánh.
Đây giống như là kho báu nhỏ của một đứa trẻ con vậy, nhưng cũng không có gì đặc biệt lắm.
Có rất nhiều tờ giấy ghi chú nhỏ, xếp chồng lên nhau, NhanKiến Định kiên nhẫn xem qua một chút.
Ngày 5 tháng 1 năm 1961.
Hôm nay bố lại không về.
Mẹ nói bố phải đi làm để nuôi cả gia đình, mình phải ngoan ngoãn nghe lời, nhưng mình nhớ bố.
Ngày 12 tháng 2 năm 1961.
Sắp đến giao thừa rồi, cả tuần nay bố không về, mình thấy mẹ lén trốn trong nhà tắm khóc thầm rất lâu, mình cũng muốn khóc, mình nhớ bố nhưng mình là đứa trẻ ngoan, phải bảo vệ mẹ, mình không được khóc.
Ngày 14 tháng 6 năm 1962.
Dương Đại Minh nhà kế bên chỉ biết nói nhảm, mình không phải là một đứa con hoang không có bố.
Bố mình chỉ bận công việc không có thời gian về nhà thôi.
Mình nhớ bố, nhưng mẹ nói rằng mình là một đứa trẻ hiểu chuyện, không thể quấy rầy bố được.
Ngày 2 tháng 5 năm 1990.
Mẹ mất rồi, bố vốn không hề quan tâm đến mẹ con mình, bố có đông con rồi, mình không thích bố nữa.
Ngày 3 tháng 1 năm 1991.
Mình mang thai rồi, sẽ sớm sinh em bé thôi.
Nhất định mình sẽ là một người mẹ tốt, NhanHuỳnh cũng sẽ là một người bố tốt.
Ngày 3 tháng 6 năm 2009.
Kiến Định, Nhã Quỳnh, có lẽ mẹ không thể ở bên các con lâu được nữa, những người anh trai, chị gái của mẹ đã tìm thấy mẹ rồi.
Mẹ có lỗi với bố của các con, tha thứ cho sự ích kỷ của mẹ, mẹ không phải là một người mẹ tốt…
Đọc đến mảnh giấy cuối cùng, NhanKiến Định siết chặt tờ giấy, từ nét chữ xiêu vẹo dễ thương của một học sinh tiểu học lúc đầu, đến nét chữ thanh tú lúc sau, NhanKiến Định nhớ rõ đây chính chữ viết tay của mẹ mình.
Công tước Otto ngồi bên cạnh vẫn không ngừng khóc, đọc những dòng như vậy, đối với ông ta mà nói quả là đau khổ hơn bị lăng trì.
“Là lỗi của ông.
Đến cả người phụ nữ của mình, con gái của mình ông cũng không bảo vệ được.”
Giọng nói của Công tước Otto ngắt quãng: “Đáng lẽ từ khi đón Yelis về ông đã phải nhận ra được mọi thứ rồi, tất cả là lỗi của ông, là ông đã hại chết hai mẹ con Yelis.”
NhanKiến Định chết lặng tại chỗ, ngơ ngẩn nghĩ về những thứ được viết trong mấy mảnh giấy kia.
Phỏng đoán là một chuyện, có thể chứng thực lại là một chuyện khác.
Vốn dĩ có thể nhẫn nại, vẫn đợi sau khi xử lý được Dương Minh Hạo, bàn bạc kỹ lưỡng hơn, thế nhưng rõ ràng kết quả đã đặt trước mặt, trong lòng NhanKiến Định chua xót.
Mẹ của anh ấy là một người dịu dàng từ trong xương tủy, từ trước đến giờ chưa lớn tiếng với bố lần nào.
Mẹ thương anh ấy và Nhan Nhã Quỳnh rất nhiều, một người không lo nghĩ như vậy, cuối cùng lại chết trong sự thay đổi của quyền lực, thật đáng buồn mà lại nực cười…
Công tước Otto không cần người khác trả lời, ông ta chỉ muốn nói toàn bộ những lời trong lòng: “Yelis và mẹ của nó quá khổ rồi, họ đều để lại những thứ tốt nhất cho ông, bản thân mình không nỡ ăn, những ngày ở Hải Phòng là thời gian ông hạnh phúc, vui vẻ nhất.
Lúc đó, vì muốn trải nghiệm cái gọi là cuộc sống, ông không đem theo một đồng tiền trên người.
Hai mẹ con nó đi theo ông, trải qua những ngày tháng khổ nhất.
Thế nhưng Yelis và mẹ nó chưa từng kêu khổ, thậm chí sau đó vì một vài việc, ông phải về nước, bọn họ ở Hải Phòng cũng không hề oán không hận mà chờ đợi ông.
Lúc đó ông đã cố gắng rất nhiều, không muốn để họ phải sống một cuộc sống khổ sở, thế nhưng…”.