“Không phải cô vẫn luôn muốn gặp Lê Quốc Nam sao, thấy hôm nay cô khó khăn như vậy, tâm trạng tôi không tồi, vậy nên muốn làm một việc thiện, để cho cô gặp người mà cô mong nhớ ngày đêm.
Thuận tiện nói cho cô một tin tức, anh trai cô đã trở về Hải Phòng rồi.”
Nhan Nhã Quỳnh trợn tròn mắt, vùng vẫy muốn xông ra, mặt đỏ ửng lên, miệng mấp máy phát ra những tiếng ấp úng.
Rõ ràng không lâu trước còn đang nghĩ xem phải hành hạ bản thân mình thế nào, mới qua một lúc, Trần Nhật Linh sao có thể có lòng tốt như vậy.
“Bỏ cái khăn ở miệng cô ta ra!”
Trần Nhật Linh ngồi trên sô pha, thở dài, không có ý định đứng dậy.
“Trần Nhật Linh, cô đúng là phát điên rồi, từ trước đến giờ tôi không đắc tội gì với cô, lần nào cũng là cô động vào tôi trước, bất đắc dĩ tôi mới phải phản kích lại, Anh Tuấn cũng chưa từng chủ động chọc đến cô, không chủ động nói chuyện với cô, tại sao cô nhất định không tha cho chúng tôi!”
Nhan Nhã Quỳnh vừa há mồm thở dốc, vừa ngồi xổm ở trên đất, lưng dựa vào tường, chân cô có cảm giác ê ẩm, đau phát khóc.
“Phát điên?”
Ánh mắt của Trần Nhật Linh đột nhiên trở nên hung dữ, cô ta đứng lên, bước nhanh đến, ngồi xổm trước mặt Nhan Nhã Quỳnh, nắm chặt cằm dưới của cô: “Anh Tuấn chỉ có thể là của tôi, rõ ràng anh ấy nên yêu tôi, nếu như không có cô, bây giờ tôi đã là vợ của anh ấy rồi!”
Ánh mắt oán hận của Trần Nhật Linh đã dọa Nhan Nhã Quỳnh sợ, rõ ràng mười mấy năm trước, cô ta vẫn còn là một cô bé có nụ cười e thẹn đứng trước mặt cô.
Sau khi Á Đông xảy ra chuyện, đột nhiên cô ta lại biến thành bộ dạng này! Lẽ nào dáng vẻ ngày trước là do cô ta đang giả vờ sao!
Nhan Nhã Quỳnh bị bóp đến đau, nước mắt chảy ra: “Cô…”
Cô ta cười lạnh: “Có lẽ cô còn chưa biết chuyện ấy đúng không? Từ nhỏ những người xung quanh đã so sánh tôi với cô, tôi chính là cái lá xanh làm nền cho cô nổi lên, là vũng bùn làm cho bông hoa sen như cô được nở rực rỡ.
Tại sao có tôi rồi lại còn có cô, nếu như chỉ còn lại tôi trên đời này, có phải mọi người sẽ thích tôi, cũng chỉ có thể thích tôi thôi!”
“Cho dù không có tôi, bọn họ cũng thích người phụ nữ độc ác như cô, người xấu không có quyền được yêu thương.
Trần Nhật Linh, từ đầu đến cuối cô đều nghĩ sai rồi.
Người như cô, muốn có được thứ gì, cũng sẽ mãi mãi không có được, cho dù tôi chết đi rồi, cả đời anh ấy cũng không thèm nhìn cô thêm một lần nào!”
Vết thương trên mặt đã ngừng chảy máu, sự đau đớn kịch liệt truyền đến từ dưới cằm, dưới chân truyền đến một cảm giác ấm áp, Nhan Nhã Quỳnh liếc mắt nhìn xuống, máu màu đỏ tươi đang rơi trên chân cô, chảy xuống bên cạnh.
“Nếu như cô có chết cũng không hối cải như vậy, không phải cô đang nhớ thương Lê Quốc Nam sao, tôi cho cô gặp một lát!”
Trần Nhật Linh chán ghét đứng lên, cô ta lắc lắc máu ở trên tay, cầm lấy cái khăn người dưới trướng đưa đến.
Sau khi lau sạch từng ngón tay, cô ta vẫy tay, vệ sĩ đằng sau đi đến cầm lấy cổ áo của Nhan Nhã Quỳnh, đẩy vào phòng ngủ!
Cả căn phòng trắng tinh, giống hệt với căn phòng ở trên tầng.
Chu Văn đang mặt chiếc áo khoác màu trắng, cúi đầu đứng bên cạnh cửa sổ, chau mày nói: “Trong mười phút nữa, anh ta sẽ tỉnh lại.”
Trên chiếc giường mềm mại, dưới tấm chăn trắng như tuyết, hiện ra hình dáng của một người.
Cô nâng mắt nhìn qua, khuôn mặt quen thuộc trắng bệch vì bệnh, làm người ta không dám bước lên.
Nhan Nhã Quỳnh đứng ngây ngốc ở chỗ cũ, kinh ngạc nhìn anh ta.
Trước đây, cô từng nghĩ đến chuyện anh ta bị thương rất nặng, không ngờ rằng còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của cô.