Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

“Anh Nam, đúng là tác dụng phụ của thuốc, chỉ có thể đợi trí nhớ từ từ hồi phục, nửa tháng này anh đừng dùng não quá sức, vết thương trên người anh vẫn chưa khỏi hẳn, tốt nhất là nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi vài ngày, đợi đến khi tốt hơn một chút thì ra vườn hoa ở sau bệnh viện để đi bộ, đề nghị anh ít nhất nửa tháng sau mới xuất viện.”

Loại thuốc của Lê Quốc Nam cũng được coi như một loại thuốc độc, không thể tìm trong nước, cũng không biết đám người đắc tội với ai, một người còn lại không cách nào để phân tích thành phần của thuốc, đúng là người một nhà, bác sĩ lắc đầu, tự nhủ trong bụng mới quay người rời đi.

“Chú Nam, cảm giác đỡ hơn chưa?”

Đợi bác sĩ rời khỏi, NhanHướng Minh bước lên đầu tiên, ghé vào bên cạnh giường, nhìn người đàn ông đang dựa trên giường, ánh mắt mù mịt, sắc mặt lạnh lùng kia, cơ thể cậu bé hơi run lên.

Bình thường Lê Quốc Nam thích vui đùa, bây giờ lại đứng đắn như thế này, cậu bé có hơi không quen.

“Có thể nói những chuyện về chú không? Bây giờ chú không nhớ gì nữa rồi.”

Không nhớ mình là ai, không biết đây là đâu, cũng không hiểu vì sao mình lại ở đây, thế nhưng anh ta vẫn nhớ mang máng mình bị tiêm thuốc gì, có cảm giác rất kỳ lạ, rõ ràng trong đầu là một khoảng trắng, thế nhưng chỉ cần quét mắt nhìn dụng cụ chữa bệnh, anh ta phải biết đến chín mươi phần trăm.

Lẽ nào, trước đây anh ta là một bác sĩ, vậy tại sao lại bị tiêm loại thuốc ấy, rốt cuộc là ai đã hại anh ta? Trong đầu đầy nghi hoặc, Lê Quốc Nam nghĩ đến đau cả não, mà vì có người nào đó đợi đến bây giờ, mới có cơ hội để hỏi.

Anh ta mịt mờ nhìn Giang Anh Tuấn hai cái, người đàn ông đó cứ nhìn mình bằng ánh mắt cảnh cáo, nghiến chặt răng, lại nhìn đứa trẻ trước mặt.

“Chú Nam, chú tên là Lê Quốc Nam, đây là Hải Phòng, chú là con cả của nhà họ Lê ở Hải Phòng, chú là một bác sĩ, lớn lên cùng bố mẹ và bác của cháu, cháu là NhanHướng Minh, năm năm trước chúng ta còn ở Mỹ, chú nhìn cháu lớn lên, những chuyện cơ bản như vậy chú đều quên rồi sao?”

Cho dù bác sĩ đã đưa ra kết luận rồi, thế nhưng NhanHướng Minh vẫn cảm thấy không dám tin.

Con người thật sự có thể mất trí nhớ, quên hết tất cả mọi thứ sao, ngay cả bản thân mình là ai cũng không nhớ….

“Chú là Lê Quốc Nam… Mẹ của cháu, còn bố và bác cháu tên là gì?”

Cậu bé nói xong, Lê Quốc Nam chau mày lại, một tia sáng lướt qua trong não cực nhanh, anh ta muốn nắm lấy, thế nhưng lại để nó chạy mất, không nhớ lại được gì.

“Mẹ cháu là Nhan Nhã Quỳnh, bố cháu là Giang Anh Tuấn, bác cháu là NhanKiến Định, chú Nam, đợi chú khỏe rồi, để bác nói với chú, cháu vẫn còn nhỏ, không biết rất nhiều chuyện, giữa người lớn có rất nhiều bí mật, cháu không biết được hết.”

Cậu bé xoa hai tay, bộ dạng khó xử nhìn anh ta, lời nói ra làm người khác bật cười.

Lê Quốc Nam vô thức mỉm cười, xoa cái đầu nhỏ của cậu bé, mở miệng ra muốn nói gì đó, đột nhiên lại ngây ra tại chỗ, miệng mấp máy một lúc lâu, nhưng lại không nói được ra lời, sắc mặt anh ta dần dần trở nên khó coi, anh nâng tay lên, mím môi nhìn cậu bé.

“Được, đợi bác của cháu có thời gian, làm phiền Hướng Minh chuyển lời lại cho chú.”

Mất trí nhớ là một chuyện rất tồi tệ, việc gì cũng không nhớ, không rõ, trong lòng rất sợ hãi, nhưng không có cách nào biểu đạt ra ngoài, chỉ có thể xụ mặt ra.

“Chú Nam còn nhớ một cộng một bằng mấy không?”

Cuối cùng thì sự tò mò vẫn lớn hơn những thứ khác, NhanHướng Minh thấp thỏm nhìn anh ta, mím môi nuốt một ngụm nước bọt, dè dặt hỏi.

“Chú chỉ mất trí nhớ, không phải là mất trí thông minh, những vấn đề đơn giản như vậy không cần nghĩ chú cũng biết.”

Lê Quốc Nam bất lực nhìn NhanHướng Minh cười, lúc này anh ta không biết phải nói gì cho phải, cảm giác sợ hãi trong lòng tiêu tan đi rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui