Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Anh ta đã trình lên phía trên chứng cứ vô cùng hoàn chỉnh, muốn đưa người vào rất đơn giản, nhưng muốn mang người đi ra thì có rất nhiều chỗ cần phải được xóa bỏ. Cũng may anh ta đã dự liệu trước hướng đi, bây giờ mọi chuyện coi như cũng không khác mấy.

Chờ chưa đầy một tiếng, Dương Minh Hạo đã theo sau NhanKiến Định đi ra.

“Quần áo đâu?”

Âu phục ông ta mặc trên người vẫn là bộ đã mặc vào ngày bị bắt đi, NhanKiến Định cảm thấy có chút chán ghét, căn bản không muốn trả lời của loại người này.

“Cầm cái này đi tìm thầy của Vũ Nguyên Hải, chờ hai chìa khóa đều đưa cho cậu, ông ta sẽ giao thuốc giải ra.”

Dương Minh Hạo vừa nói vừa lấy trong túi ra một cái chìa khóa nhỏ, vứt cho Giang Anh Tuấn, rồi trực tiếp đi tới xe, tự mình ngồi vào ghế sau tài xế, hai tay sửa sang lại quần áo, nhìn qua cứ như ở đây ông ta mới là sếp.

“Tôi đi xác thực trước, anh hai dẫn ông ta đi đi.”

Giang Anh Tuấn không muốn tiếp tục đi chung với loại cặn bã này, anh tự mình đoạt lấy một chiếc xe khác, lên xe phóng đi, động tác nhanh chóng dứt khoát, hoàn toàn không cho NhanKiến Định có cơ hội phản ứng.

Đưa mắt nhìn Giang Anh Tuấn rời đi, NhanKiến Định lắc đầu, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, không cách nào giữ được bình tĩnh!

Một đường phi nhanh tới bệnh viện, Giang Anh Tuấn chịu đựng lửa giận ngập tràn.

Đẩy cửa phòng của ông bác sĩ già ra, nhanh chóng ném vật trong tay lên người ông ta: “Đồ đã mang đến rồi, thuốc giải đâu?”

“Anh Giang, cần có hai chiếc chìa khóa mới có tác dụng, chỉ có một chiếc chìa khóa thì tôi không thể làm gì được.”

Đã bị vạch mặt rồi, lão già cũng không giả vở nữa. Sau khi cất chìa khoá một cách cần thẩn rồi cười nói với anh.

“Chỉ cần thuốc giải cho tôi, ông muốn gì tôi cũng có thể cho ông.”

Mặc dù biết kết quả có thể không như ý muốn, nhưng Giang Anh Tuấn vẫn muốn thử một chút, chưa thử đã từ bỏ không phải là phong cách làm việc của anh.

“Tôi đã là người bị chôn trong đất đến cổ rồi. Yêu cần những vật ngoài thân thì có ích lợi gì. Nếu anh Giang không bận thì có thể ngồi xuống nói chuyện với tôi.”

Bị giam ở bệnh viện này hơn nửa tháng, không ai để ý đến ông ta, cũng không ai muốn nói chuyện với ông ta.

Mặc dù bình thường ông ta cũng không nói nhiều, nhưng nếu như bị ép buộc vẫn khác biệt rất lớn so với thói quen của mình.

Sau khi nhìn chằm chằm vào ông già một lúc, Giang Anh Tuấn mím môi ngồi xuống.

“Tôi không có trà ngon ở đây, anh Giang có thể làm uống đỡ vậy.”

Đẩy tách trà trong tay về phía Giang Anh Tuấn, ông lão nhìn anh cười, dáng vẻ dường như là đang có tâm trạng rất tốt.

Nhấp một miếng, anh đặt chén trà trong tay xuống: “Ai bảo ông là sư phụ của Vũ Nguyên Hải. Vì ngay từ đầu thì đây đã là một cái bây, nên chắc chắc tay của Dương Hạo Minh không dài như vậy, không thể vươn ra nước ngoài. Người đàn ông Yaren này chỉ cần nghe công tước Otto miêu tả và biết được những góc khuất của anh ta thì chắc chắc không phải là loại người đứng ở phía sau lên kế hoạch chu đáo như thế, vậy cuối cùng người đứng sau sự việc này là ai!”

“Tôi không thể nói cho anh biết đó là ai, anh Giang, Nguyên Hải là một cậu nhóc rất thông minh. Anh ấy đã nhận ra mục đích của tôi chỉ một tháng sau ở cạnh tôi. Nhung đầu thời Nhan Nhã Quỳnh cũng là một đứa trẻ không thông minh lắm. Nếu đã nhận định chuyện gì thì sẽ không bao giờ thay đổi, cho nên dù biết tôi không có ý tốt nhưng cô ấy vẫn muốn hợp tác với tôi để tìm kẻ thù giết cha, cũng chính là giết chết anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui