Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình


“Em nghe lời anh Nam”
Nhan Nhã Quỳnh chậm rãi đi tới, cẩn thận tránh bụng dưới của cô rồi nghiêng người ôm lấy người đàn ông trước mặt cô một cách trân quý.

Trong lúc cô khó khăn nhất, anh ta đã vì muốn tìm cách chữa trị cho anh trai cô, từ bỏ cuộc sống sung túc trong nhà, từ bỏ tất cả mọi thứ, đi một mạch tận năm năm trời.
Dù đến năm năm không có tin tức gì, nhưng anh ta lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô như một vị cứu tinh, để rồi mang đến cho cô phương pháp có thể chữa lành cho anh trai của mình.
Những gì Nhan Nhã Quỳnh cô nợ anh ta, đến kiếp sau chắc cũng không trả hết.
Tất cả mọi chuyện, trong lòng cô đều biết.

Dù có rất nhiêu chuyện anh ta không nói nhưng Nhan Nhã Quỳnh đều hiểu rất rõ.
“Được rồi, hiếm khi thấy Nhan Nhã Quỳnh em xúc động như vậy.”
Mặc dù rất thích được ôm nhưng Thịnh Hành Nam vẫn hít một hơi thật sâu rồi thận trọng đẩy cô ra: “Anh trai em sắp làm phẫu thuật, anh sẽ đưa em về để cổ vũ cho anh ấy”
Thời gian không còn nhiều, khi anh trở về thì cuộc phẫu thuật của NhanKiến Định đã được sắp xếp ổn thỏa rồi.

Vì Nhan Nhã Quỳnh vẫn còn sống nên nói gì anh ta cũng sẽ đưa cô về, để NhanKiến Định yên tâm.
‘Nhan Nhã Quỳnh bật cười, vui mừng đến mức không biết phải làm gì.

Có thể thực hiện ca phẫu thuật, điều này chứng tỏ anh trai cô thực sự có thể tỉnh lại.

Hai tay cô nắm chặt tay áo Thịnh Hành Nam, nước mắt lập tức rơi xuống: “Tốt quá, tốt quá rồi, thật tốt…
nhiều năm như vậy, thật sự tốt quá rồi…
IU, Anh Nam, cảm ơn anh, anh Nam…
Thịnh Hành Nam nhìn thấy bộ dạng nói năng lộn xộn của cô, trái tim như bị dây leo quấn lấy không thở nổi.
Anh ta giơ tay ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng cô: “Không sao, mọi chuyện đã qua rồi, muốn khóc thì cứ khóc thật to đi, anh Nam không cười em đâu.”
Người trong ngực khóc lớn, trên ngực anh ta lập tức ướt nhòa một mảnh, lông mày anh ta nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.
Phải chịu biết bao nhiêu thiệt thòi mới khiến Nhan Nhã Quỳnh, người luôn sống nội tâm, bật khóc một cách mất kiểm soát như vậy.
Là lỗi của anh ta, anh ta đã bỏ lỡ năm năm khó khăn nhất của cuộc đời cô, giờ anh ta lại càng không biết an ủi cô như thế nào.
Một lúc lâu sau, cho đến khi tiếng khóc của người trong tay anh trở nên khàn đi một chút, Thịnh Hành Nam mới không thể không đẩy người đó ra khỏi vòng tay mình, dùng những ngón tay gầy guộc lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô: “Quỳnh, chuyện trước kia đều đã qua, bây giờ quan trọng nhất là NhanKiến Định và mẹ con em.

Em ngoan ngoãn ngồi xuống uống chút nước đi, anh tìm tài xế, chúng ta về Mỹ.
Nhan Nhã Quỳnh nín khóc, nỗi buồn tột độ cũng nguôi ngoai dần, cô cảm giác được Thịnh Hành Nam bỏ tay khỏi người mình.
Cô vô thức giơ hai tay về phía trước nhưng không nắm lấy được gì, cô sững sờ một lúc, nhận ra Thịnh Hành Nam chẳng qua là đi tìm tài xế.
Cô thầm than một tiếng, che mặt lại rồi ngồi xuống ghế.

May mà không có ai xung quanh, nếu không cô sợ rằng mình sẽ không còn mặt mũi nào để gặp người khác.
Đến nhanh mà về còn nhanh hơn, Nhan Nhã Quỳnh chỉ cảm thấy mình ngủ trên xe một giấc, khi tỉnh lại thì đã đến sân bay Hải Phòng rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui