Nhưng không hiểu sao sáng hôm nay khi tới công ty nhận được tin Vương Đình Phong đã lên chức giám đốc.
Không những thế lại còn thông qua sự đồng ý của cổ đông khiến bà ta tức nghẹn không làm gì được.
Ngoài chuyện đó ra, thằng con trời đánh của bà ta mấy ngày hôm nay không về.
Bà ta không có cơ hội để nói chuyện nên càng thêm giận dữ.
Bà ta biết từ trước đến nay Vương Đình Phong là một đứa ăn chơi nhưng cũng không vì thế mà lới lỏng cảnh giác.
Đưa đôi mắt trắng đυ.c, trợn trừng sắc lẹm kia nhìn Như Ly.
Bà ta ra lệnh:
Mau về phòng thực hiện nhiệm vụ mình đi.
Như Ly không đáp chỉ cúi đầu một cái rồi quay người rời khỏi phòng.
Dãy hành lang tăm tối kéo dài, Như Ly lững thững bước đi.
Trong đầu không tránh khỏi những suy nghĩ ᴍôпɡ lung.
Nhớ lại những ngày qua, quả thật cô ta đã không có bất kỳ động thái gì đối với Vương Đình Phong.
Dường như trong mọi cuộc nói chuyện của hai người, Vương Đình Phong luôn là người chủ động.
Như Ly nhận thấy cảm giác ham muốn tiền bạc, địa vị không còn mãnh liệt như trước.
Đặc biệt là sau khi khi Vương phu nhân nói, nếu nhiệm vụ không thành công cô ta sẽ không nhận được một đồng.
Bình thường nghe thấy tiền là Như Ly nhảy ngược lại bởi đối với cô ta tiền là tất cả.
Bây giờ thì khác, Như Ly lại dửng dưng như không coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đẩy cửa bước vào phòng, Như Ly nhìn xung quanh một lượt.
Hôm nay, Vương Đình Phong không ăn cơm ở nhà nhưng anh đã về từ một tiếng trước chắc giờ đang ở phòng làm việc.
Thả mình trên chiếc giường êm ái, đôi mắt vô hồn dán chặt vào trần nhà như đang có nhiều tâm sự.
Căn phòng này vốn dĩ là của Vương Đình Phong và Nhã Ân.
Trước khi dọn vào đây ảnh cưới của hai người họ được treo khắp nơi và chính tay Như Ly là người hạ xuống.
Khi đó cô ta chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ chăm chăm chuyện không để Vương Đình Phong nhớ lại.
Quay sang phía tường trống, nơi đó đã để lại vết hằn của một bức tranh.
Như Ly đứng dậy từng bước tiến về phía tường, đưa tay lên chạm nhẹ vào khoảng trống, sự ham muốn liền bộc phát.
Cô ta muốn bức tường ngày treo hình của bản thân và Vương Đình Phong chứ không phải ảnh cưới của anh và Nhã Ân.
Như Ly nghiêng đầu mỉm cười, ánh mắt ánh lên phần quỷ dị.
Nhìn về hướng tủ quần áo, trong đầu cô ta liền nghĩ ra một ý tưởng.
Suốt thời gian qua, cô ta đã bỏ bê trách nhiệm của một người vợ quá nhiều cũng đã đến lúc nên làm người chủ động.
...!
Dưới nhà.
Vương Đình Phong ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, gương mặt cau có khó chịu ánh mắt không ngừng liếc về phía đồng hồ treo tường.
Rõ ràng cả hai cùng rời nhà hàng cùng một lúc, nhưng đến giờ này Nhã Ân vẫn chưa về.
Càng nghĩ tới càng sốt ruột, nhớ lại hành động mà Tần Hạo Thiên dành cho Nhã Ân, cơn giận trong anh tăng lên gấp bội.
Nào là vuốt tóc, chăm sóc, mở cửa xe biết rằng không nên để tâm nhưng anh lại không thể ngăn đầu mình nghĩ về nó.
Anh khoanh tay trước пɡựᴄ, hậm hực làu bàu vài câu:
Đi đâu mà giờ này còn chưa về? Không lẽ muốn ngủ luôn nhà thằng đấy?
Ngồi đợi được khoảng 5 phút, Vương Đình Phong không thể chịu đựng mà đứng dậy đi lòng vòng trong nhà.
Ánh mắt vẫn không ngừng hướng về phía cửa chính, có điều không có động thái gì.
Anh tiếp tục cằn nhằn:
Con gái con đứa đi chơi với đàn ông đến bây giờ vẫn chưa chịu về.
Đúng là...
Thiếu gia!
Trong khi anh đang than vãn thì giọng nói của bác Lâm chen vào.
Vương Đình Phong quay lại nhìn, thấy bác Lâm liền thu lại dáng vẻ khó chịu của mình.
Ngữ điệu lập tức mềm mỏng:
Bác! Bác chưa ngủ sao?
Bác cười đáp:
Tôi vốn định đi ngủ nhưng nghe thấy người nào đó cứ cằn nhằn mãi nên phải xuống xem thế nào..