Nhân Tình

''Huống hồ chi, anh còn ung dung dắt tay người phụ nữ khác vào trong nhà hàng thì sao tôi không thể? Nhân tình chỉ là cái danh. Anh biết rõ mục đích chúng ta có mối quan hệ này là gì mà, phải không?''

''Em đang ghen?''

Nụ cười trên môi cô chợt tắt, sự tự tin vốn có cũng vì câu nói ấy mà tan biến. Dù đã nhiều lần tự nhủ với lòng Vương Đình Phong của hiện tại không giống Vương Đình Phong ngốc của cô lúc trước.

Nhưng khi thấy chồng mình đi cùng với người phụ nữ khác, người vợ nào mà chẳng ghen. Hơn nữa hành động của anh và Gia Hân trong nhà hàng rất thân mật bảo cô không ghen sao được.

Cố gắng không biểu lộ cảm xúc của mình không phải là không có động tĩnh gì, chỉ là hiện tại không phải thời điểm thích hợp.

Vương Đình Phong thấy sắc mặt Nhã Ân thay đổi, hai má ửng hồng trông rất đáng yêu. Nếu bây giờ cô trả lời là không thì chắc chắn đó là lời nói dối.

Thay vì chờ đợi câu trả lời từ cô, anh trực tiếp làm người chủ động. Bàn tay to lớn vuốt ve mái tóc rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Hành động bất ngờ của anh khiến cô trơ mắt ngạc nhiên, hai tay đặt lên пɡựᴄ anh cố đẩy ra.

Không biết từ khi nào anh lại tùy tiện đến thế, lúc trước muốn làm cũng phải xin phép bây giờ cứ thích thì làm. Đúng là không có phép tắc gì hết!


Nụ hôn ngọt ngào của anh dần khiến cô đắm chìm. Nhã Ân từ từ thả lỏng cơ thể, hai tay vòng ra sau ôm lấy cổ anh tiếp nhận nụ hôn. Hơi thở nóng rực phả lên mặt, cánh ngôi như có dòng điện rẹt qua, tê rần. Cô như mấy dần lý trí mặc anh muốn làm gì cũng được.

Vương Đình Phong thấy Nhã Âm không còn kháng cự liền thuận thế tiến sâu hơn. Tay phải nâng gáy cô lên, tay trái giữ chặt lấy eo cô. Nụ hôn dịu dàng mang theo dư vị ngọt ngào dần biến thành sự chiếm hữu mãnh liệt. Cô cảm nhận được anh ngày càng ngông cuồng, chiếc lưỡi nhỏ đi sâu vào bên trong càn quét dư âm thanh ngọt.

Hơi thở cô yếu dần cuối cùng phải kêu lên một tiếng rồi đánh nhẹ vào vai anh ra hiệu. Lúc này, anh mới lưu luyến rời đi.

Trong khi cô thì thở hổn hển hít lấy để không khí thì anh lại vui vẻ với chiến tích mình vừa lập. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy vẻ mặt nghênh ngang tự đắc liền muốn cho một đấm. Cô gắt gỏng:

''Anh muốn tôi tắt thở tới chết hả?''

Anh mỉm cười, đáp lại bằng giọng điệu tinh quái:

''Lần sau em còn dám đi với người đàn ông khác thì tôi cho em không thể xuống giường được nữa.''


''Anh!!!''

''Anh, anh cái gì? Mau đi pha cho tôi một ly cà phê rồi mang lên phòng.''

Cô lập tức phản đối:

''Tại sao tôi phải làm? Tôi có phải osin của anh đâu?''

''Em mà không làm tôi đè em ra đây “thịt” luôn đấy!''

''Đồ vô liêm sỉ!''

Trước những lời trách móc của cô, anh không nói gì chỉ cười.

Nhã Ân ấm ức hất mạnh tay Vương Đình Phong ra khỏi người mình rồi vào bếp làm cà phê. Anh nhìn theo bóng dáng cô tỏ vẻ thích thú sau đó đi một mạch lên phòng.

Ở trong bếp, cô vừa làm vừa không phục. Anh ra cậy mình mất trí nhớ nên muốn làm gì thì làm, sai vặt cô toàn chuyện không đâu. Bây giờ cũng đã muộn cả người cô mệt lả nhưng vẫn phải cố đứng đây pha xong cà phê. Nhã Ân quay đầu lại nhìn lên cầu thang tự nhủ trong lòng nếu một ngày nào đó anh nhớ lại, cô sẽ cho anh nếm mùi những gì cô đã trải qua.

Vương Đình Phong hí hửng đi lên trên lầu. Vừa đẩy có bước vào phòng, Anh thấy bên trong chỉ có ánh đèn vàng hắt ra từ đèn ngủ khiến cho mọi thứ xung quanh trở nên tối hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận