Nhân Tổ

Tôn Kỳ đưa ánh mắt ái ngại nhìn bọn Chân Như:

“Các ngươi có chuyện gì sao?”

Tên thuộc hạ tức giận đang muốn giáo huấn một phen thì Chân Như giơ tay ngăn lại nói:

“Hắn dù sao cũng là thuộc hạ của Uyển Nhi muội, ta nể mặt Uyển Nhi muội không làm khó hắn nữa.”

Tên thuộc hạ xưng phải, đứng ra đằng sau.

Chân Như tiếp tục nói: 

“Ngươi nhìn thấy cây Đản Ngư kia sao?”

Chân Như chỉ về một hướng không xa, có một cây cao qua đầu, trái nhỏ như ngón tay, màu đỏ chót, trái đỏ trĩu cây.

Tôn Kỳ theo hướng chỉ của Chân Như nhìn lại sau đó gật đầu.

Chân Như lại nói:

“Ngươi nhìn trên cành cây kia, trong tán lá có một tổ ong Hoàng Phong.”

Tôn Kỳ gật đầu.

Chân Như chắp tay sau lưng như kẻ bề trên, ra lệnh:

“Ngươi qua đó, thu hút bầy ong để bọn ta hái trái.”

“Nhớ là không được làm tổn hại tổ ong. Hoàng Phong ong tại trong Vạn Thảo Trang này thu thập mật hoa thảo dược nên chắc chắn mật của chúng cũng là thảo dược cao cấp.”

Tôn Kỳ gật đầu đồng ý. Trong Vạn Thảo Trang này nơi nơi đều là thảo dược nên côn trùng trong đây được hưởng lợi không ít.

Sau đó… một tức… hai tức… mười tức….

Chân Như bỗng quát lên:

“Ngươi không nghe bổn công tử nói gì sao? Còn dám đứng đây. Còn không mau qua dụ ong.”

Tôn Kỳ điềm nhiên:

“Ta đang chờ các ngươi đi qua. Một tên chắc chắn không dụ hết bầy ong nên tất cả các ngươi cùng qua đi.”

Chân Như ngạc nhiên, không tin vào những gì vừa nghe:

“Ngươi nói cái gì?”

Tôn Kỳ vẫn thản nhiên nói:

“Ta nói ba tên các ngươi qua đấy dụ bầy ong để ta hái trái. Nhớ là không được làm tổn hại tổ ong.”

Chân Như nghe xong lập tức bão nổi, chỉ là một tên thuộc hạ mà dám…

Bốp! một đấm ngày mặt hắn khiến hắn loạng choạng lảo đảo lùi ra sau, đầu óc quay cuồng, mắt nổ đom đóm.

Hai tên thuộc hạ còn chưa hết kinh ngạc thì cũng bị hai đấm vào mặt.

Chân Như ôm mặt, giận dữ quát:

“Ngươi biết ta là ai không? Ngươi dám…”

Bốp! lại một đấm vào mặt.

“Hai tên các ngươi còn không đánh hắn…”

Bốp! Tôn Kỳ tung tiếp một đấm vào mặt hắn.

Hai tên thuộc hạ nhào tới thì cũng chỉ tốn thêm của Tôn Kỳ một đấm một đá mà thôi.

“Ngươi thật to gan…”

Bốp!

“Ta với Uyển Nhi là…”

Bốp!

“Ra ngoài ta sẽ…”

Bốp!

“Đừng đánh mặt…”

Bốp!

“Đừng đánh nữa…”

Bốp!

“Đại ca đừng đánh nữa…”

Bốp!

“Đại ca! ta đi… ta đi là được mà…” 

Bốp!

“Ta đã đồng ý rồi sao ngươi còn đánh nữa?”

Tôn Kỳ nhún vai:

“Đánh quen tay!”

Chân Như tức không nói lên lời.

Tôn Kỳ nghiêm sắc mặt:

“Còn không nhanh đi! Muốn ăn đánh nữa sao?”

Chân Như cùng hai tên thuộc hạ lê bước tiến lên, vừa đi vừa nuốt đan dược chữa thương.

Khi bọn chúng đến gần cây Đản Ngư.

Bọn chúng nộ ra vẻ e ngại, muốn quay lại nhưng đã thấy Tôn Kỳ xoa xoa nắm đấm.

Nhìn thấy nắm đấm của Tôn Kỳ làm bọn chúng run sợ cố gắng tiến lên.

Tôn Kỳ thấy bọn chúng qua lề mề, tốn thời gian của hắn. Thần thức của hắn hóa thành trăm mũi kim châm đâm thẳng vào tổ ong.

Tổ ong lập tức bị kinh động, chúng ùa ra tìm kẻ tấn công.

Bọn Chân Như thầm than không tốt, lập tức quay đầu co giò chạy.

Lũ ong hung hãn đuổi theo không bỏ.

Tôn Kỳ từ góc khác đi tới, nhẹ nhàng phá vỡ bóng cấm chế thu đi trái cây lẫn mật ong.

Hắn không khỏi tấm tắc khen lạ: bóng cấm chế này lại hoàn toàn không ngăn cản lũ côn trùng, giống như côn trùng là một bộ phận của cấm chế vậy.



Năm ngày sau đó, không hẹn mà gặp, một trăm thí sinh đều tiến đến khu vực hạch tâm.

Bọn họ nhìn nhau cảnh giác nhưng cũng không có gợi nên xung đột.

Tôn Kỳ khi đến nơi đây lập tức nhận được nhiều ánh mắt căm thù. Đấy chính là bọn Chân Như, mấy tên cùng tranh thảo dược với hắn. Bọn này bị hắn đánh lê lết, đến lúc này vết thương vẫn còn đau.

Bọn hắn tuy căm tức Tôn Kỳ cũng không dám lại ra tay vì đánh không lại. Nhưng khi ra bên ngoài thì lại khác, thế lực sau lưng sẽ giúp bọn hắn trút giận, đòi lại những gì đã mất.

Tôn Kỳ mắt điếc tai ngơ, coi bọn chúng như không khí.

Thêm nửa ngày nữa, một trăm thí sinh cuối cùng cũng tụ họp đầy đủ.

Diệp Ca dõng dạc cao giọng:

“Các vị hẳn là cũng biết khu vườn hạch tâm này có gì? Nơi đây mới thực sự là thiên đường thảo dược. Ta rất vui vì lần này không có ai tử vong.”

Hỏa Vương lập tức tiếp lời:

“Tất cả cùng vào vị trí, mở ra khu vườn hạch tâm. Cùng nhau chung hưởng quả ngọt.”

Khu vườn hạch tâm chính là điểm cuối của Vạn Thảo Trang. Thảo dược trân quý không cần phải nhiều lời.

Nhưng mà muốn mở ra khu vườn hạch tâm này cần đầy đủ một trăm thí sinh. Mấy lần trước xảy ra tranh chấp tử vong, không tập hợp đủ một trăm thí sinh, không thể mở ra khu vườn hạch tâm. Cũng may là lần này không có ai tử vong. 

Mở ra khu vườn hạch tâm cũng là lý do mà Tôn Kỳ không ra tay giết mấy tên tranh chấp dọc đường. Mạng của bọn chúng không thể so với thảo dược trong khu vườn hạch tâm được.

Một trăm thí sinh đứng vào một trăm cột đá, đồng thời phóng thích hồn lực tấn công bóng cấm chế bao quanh khu vườn hạch tâm.

Bóng cấm chế từ từ mờ đi, cuối cùng biến mất hoàn toàn.

Tất cả thí sinh đồng loạt lao vào bên trong.

Trong khu vườn hạch tâm, suối chảy róc rách, hương thơm thảo dược ngào ngạt, ong bay bướm lượn. Tất cả tạo nên một bầu không khí an bình, tường hòa.

Nhưng mà bầu không khí này rất nhanh bị phá vỡ.

Mấy tiếng hô lên kinh ngạc.

“Đây là Ma Đăng Thảo mười ngàn năm! Bên ngoài gần như đã tuyệt tích.”

“A! đây là Bạch Kim Linh!”

“Hắc Thông Quả!”

….

“Ha… ha… ha… lần này phát tài lớn rồi!”

Bọn hắn từ kinh ngạc chuyển sang mừng rỡ, từ mừng rỡ chuyển sang nghi kỵ, từ nghi kỵ chuyển sang đề phòng.

Không khí tại khu vườn hạch tâm rất nhanh trở nên nặng nề, không ai nói ai một lời. Bọn hắn đều cẩn thận chọn mục tiêu phá cấm.

Nhưng mà bọn chúng một lúc sau đó phát hiện: cấm chế tại nơi đây quá mạnh, quá khó. Chỉ một mình căn bản không thể phá nổi.

Bọn hắn loay hoay dùng đủ mọi biện pháp mà vẫn không có nhiều kết quả. 

Thời gian trôi qua khiến bọn hắn càng lúc càng gấp.

Thật ra cách giải quyết cũng rất đơn giản: hợp tác với nhau.

Nhưng mà đôi khi cách đơn giản nhất lại là cách khó nhất.

Hợp tác! Vậy thì thảo dược sẽ thuộc về ai?

Cho dù là có phân chia trước sau. Thảo dược này của ngươi, thảo dược sau đó sẽ là của ta.

Nguyên tắc đơn giản nhưng ai sẽ nguyện ý tin tưởng đối phương sau khi lấy xong thảo dược sẽ tiếp tục giúp mình hái thảo dược.

Nên nhớ đây là Ma giới, tất cả đều dựa vào thực lực nói chuyện, dựa vào lợi ích mà hợp tác.

Không hề có quy tắc luật lệ, không hề có sự ràng buộc nào.

Khi không nắm chắn trong tay gì đó, sẽ không ai chịu hợp tác với ai.

Không khí tại trong khu vườn hạch tâm lại đặc biệt lộ ra quỷ dị, ai cũng đang cố gắng phá cấm nhưng cũng đang đợi kẻ khác mời ngươi hợp tác trước.

Ngươi được mời, tức là kẻ khác cần ngươi hơn. Như vậy thì ngươi có nhiều lợi thế trên bàn mặc cả hơn.

Đây chính là thử thách kẻ nào liều hơn, kẻ nào kiên nhẫn hơn, kẻ nào bản lĩnh hơn.

Thời gian trôi qua càng nhiều sẽ khiến nhiều kẻ càng khó kiên trì. Bọn chúng cần làm bây giờ là kiên trì. Kiên trì tới cùng.

Đây chính là tâm lý chung của nhiều kẻ đến đây.

Vậy nên trong quá khứ, cũng không thiếu lần mở ra khu vườn hạch tâm nhưng mà thu hoạch cũng không có gì đáng kể. 

Cho nên sẽ có kẻ sẵn sàng ra tay giết kẻ khác đoạt thảo dược, bọn hắn biết cho dù có mở ra khu vườn hạch tâm thì cũng chưa chắc có thu hoạch. Chi bằng cướp giết kiếm cái lợi trước mắt.

Đây chính là Ma giới. Dùng nắm đấm nhiều, dùng tâm thuật càng nhiều hơn.

Tất cả vẫn đang nỗ lực phá cấm cùng chờ đợi. Nhưng tất nhiên không tính Tôn Kỳ trong số đấy.

Tôn Kỳ có thần thức hỗ trợ, tự thân phá cấm không khó.

Cấm chế nơi đây khá mạnh nhưng mà cũng chỉ tốn của Tôn Kỳ thêm một ít thời gian mà thôi.

Miên Hoa Thảo. Đồ tốt. Thu.

Long Tinh Nhãn. Trái ngon. Thu.

Thủy Hồng Câu. Màu đẹp. Thu.

Cẩm Tú Hoa. Hương thơm. Thu.

….

Tôn Kỳ nhàn nhã dạo quanh khu vườn, gặp đồ tốt thì thu.

Bọn thí sinh kia vẫn đang nỗ lực phá cấm, không để ý nhiều tới Tôn Kỳ.

Thấy Tôn Kỳ nơi đó dừng một chút ngắm hoa, nơi đây dừng một chút ngắt lá khiến bọn hắn khịt mũi khinh thường.

Nếu như chịu tập trung vào một loại thảo dược, tận lực phá cấm thì đến trước khi hết thời gian vẫn có hy vọng phá cấm thành công.

Tôn Kỳ đang đi dạo tìm thảo dược tốt thì một sợi dây đằng gai thu hút ánh mắt của hắn.

Sợi đằng gai mọc gần bờ suối, cuốn thân trên cây Măng Tử, dây đằng màu tím đậm, trên dây kết xuất một trái hồ lô màu tím sậm, có vẻ như đã thành thục.

Tôn Kỳ lục lọi trong trí nhớ tìm thông tin về loại dây đằng này.

Rất nhanh hắn có được một đáp án: Tử Kim Đằng cùng Tử Kim Hồ Lô.

Tử Kim Đằng điều kiện sinh trưởng khó khăn, bình thường chỉ tìm thấy trong tự nhiên, rất khó đem về trồng.

Tử Kim Đằng chỉ kết xuất một quả hồ lô, hái xuống quả hồ lô này thì Tử Kim Đằng sẽ tự tàn lụi.

Tử Kim Hồ Lô xem ra chính là một loại quý hiếm thảo dược.

Vậy nên cũng có nhiều kẻ thử nghiệm tìm công dụng. Kết quả bọn họ tìm được chính là Tử Kim Hồ Lô không có dược lực.

Tử Kim Hồ Lô chỉ có một công dụng là khi đem hồ lô đi luyện khí sẽ giúp hồ lô có thể thu đồ vật nhưng mà hồ lô lại không thể nhả ra lại đồ vật đã thu. Bọn hắn cũng không biết khi thu đồ vật, Tử Kim Hồ Lô đặt chúng tại đâu, vì hồn lực không thể nhìn vào bên trong hồ lô.

Điều này khiến bọn hắn đau đầu.

Nhưng mà nếu có thể dùng hồ lô thu cả con sông hay thành trì thì cũng là đại công dụng dùng trong chiến tranh. Đáng tiếc là hồ lô chỉ có thể thu đồ vật linh tinh, số lượng không nhiều.

Vậy là Tử Kim Hồ Lô bị đánh giá là gân gà, không thể dùng được.

Tôn Kỳ lại cảm thấy hứng thú với Tử Kim Hồ Lô, ít nhất thì nhìn Tử Kim Hồ Lô cũng khá đẹp mắt.

Hắn ra tay phá cấm chế, hái đi Tử Kim Hồ Lô.

Hồ lô vừa rời dây thì Tử Kim Đằng lập tức khô héo rồi mục nát.

Tôn Kỳ không khỏi tấm tắc khen kỳ lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui