Nhân Tổ

Ầm… ầm… ầm… vách đá đổ sụp.

“Thương thiếu chủ hãy khoanh tay chịu trói!”

“Đừng hòng!”

Thương đang đứng đối diện với một con Hồ Miêu thuộc đội tìm kiếm, hai bên đã giao chiến được vài chiêu.

Đây là ngày thứ mười kể từ khi Thương trốn lên phương bắc vốn tưởng rằng không bị phát hiện, nhưng đội tìm kiếm năng lực quá mạnh, thông qua một chút dấu vết lại đã tìm ra hắn.

“Thương, thiếu chủ chạy không thoát đâu. Ta đã phát pháo hiệu rồi. Chỉ trong trăm tức thời gian bọn họ sẽ vây kín nơi này. Thiếu chủ đầu hàng đi.”

“Hừ! vậy thì trong trăm tức thời gian ta sẽ giết ngươi rồi rời đi nơi này.”

“Nhưng thiếu chủ đang bị thương, không có khả năng…”

Phốc! con Hồ Miêu này chưa kịp nói hết thì bất ngờ đằng sau bị một mũi thủy tiễn bắn xuyên não. Nãy giờ cả hai bên nói nhiều như vậy đều là câu giờ. Một bên chờ đồng minh. Một bên đặt bẫy.

Nếu là Thương lúc trước hiển nhiên không thể đánh lén như vậy, nhưng Tôn Kỳ lại khác. Hắn đã cải tiến chủng tính Thủy Tiễn linh hoạt hơn.

Trong phạm vi trăm bước quanh thân, hắn có thể bí mật triệu tập xoáy nước hình thành thủy tiễn đánh lén đối thủ. Thương trước đó không thể làm được điều này.

Tôn Kỳ nhanh chân móc ra yêu hạch đối phương, sau đó chạy vào trong mê cung các hang động tự nhiên.

Trăm tức thời gian sau, một nhóm Hồ Miêu xuất hiện, kiểm tra xác chết, sắc mặt bọn chúng khó coi. Không ngờ trong thời gian ngắn như vậy Thương lại có thể giết chết con Hồ Miêu này, nên biết Thương lúc này còn đang bị thương.

Con Hồ Miêu dẫn đầu nói:

“Vết thương để lại nói rõ Thương thiếu chủ đánh lén sau lưng, do tên này làm việc quá sơ suất mới bị giết. Thương thiếu chủ vẫn đang bị thương, chỉ cần cẩn trọng, bắt thiếu chủ không khó.

Các ngươi tiếp tục tản ra tìm kiếm. Khi kiếm được phải nhanh chóng thông báo và tìm mọi cách giữ chân chờ bọn ta đến. Các ngươi rõ chưa?”

“Rõ!”

Đám Hồ Miêu tỏa ra biến mất trong rừng rậm.



Một con Hồ Miêu bước chân nhẹ nhàng trên bãi cỏ, nó khịt khịt ngửi mùi lần theo mùi thảo dược quện với mùi máu khô, đây là thiên phú đặc biệt của nó.

Nó dừng chân tại trước một đám cây rậm rạp gần vách núi. Nó suy nghĩ một lát, quyết định không tiến lên, nó ngửa đầu há miệng phun ra một quả cầu yêu khí.

Đúng lúc này, phốc! một thanh thủy tiễn xuyên qua hộp sọ của con Hồ Miêu khiến nó gục tại chỗ không kịp kêu lên một tiếng, nhưng mà quả cầu yêu khí vẫn kịp phun ra, nổ bắn trên không trung.

Thương từ hang động bí mật phía sau đám cây đi ra, sắc mặt âm trầm.

Hắn vừa phát hiện có kẻ xâm nhập liền bí mật dùng thủy tiễn đánh lén nhưng mà vẫn chậm một bước.

Không còn thời gian cho hắn suy nghĩ, Thương móc ra yêu hạch của con Hồ Miêu rồi phóng thân biến mất.

Một lúc sau, đám Hồ Miêu tụ tập quanh cái xác.

“Đây là kết quả của sự khinh địch, các ngươi lấy đó là bài học. Cẩn thận khi tiếp cận thiếu chủ.

Phát tín hiệu với quân chủ lực đi. Nhất định phải vây kín khu vực này lại.” Con Hồ Miêu dẫn đội phát lệnh.

Tại một hang động mới tìm được, Tôn Kỳ cầm viên yêu hạch mới có được trực tiếp nuốt vào bụng. Hắn ngồi tĩnh tọa, từ từ hấp thụ và đồng hóa yêu khí, bổ sung yêu khí cho bản thân.

Tại Yêu giới, Yêu tộc tranh đấu không bao giờ dứt, thân xác và yêu hạch của kẻ bại trận thành chiến lợi phẩm cho kẻ chiến thắng.

Yêu tộc hấp thụ yêu hạch là điều rất bình thường. Tốc độ hấp thụ yêu hạch phụ thuộc nhiều yếu tố:

Thứ nhất là đang ngủ hay thức. Trong trạng thái ngủ, yêu thú dừng mọi hoạt động nên cơ thể sẽ toàn lực chuyển hóa yêu hạch như vậy sẽ nhanh hơn lúc thức.

Thứ hai là sự khác biệt về loài. Hai loài càng có họ hàng gần khi chuyển hóa yêu khí đối phương sẽ càng dễ dàng. Nếu như cùng loài thì tốc độ hấp thụ chuyển hóa càng nhanh.

Thứ ba là thuộc tính của loài. Nếu như cùng thuộc tính thì hấp thụ chuyển hóa tất nhiên là nhanh, nếu tương khắc thuộc tính thì sẽ rất chậm, thậm chí gây ra yêu khí xung đột.

Tôn Kỳ ngoài cách hấp thụ chuyển hóa của Yêu tộc, hắn còn dung hợp phương pháp của mình, chính là dùng Linh Khí Quyết, nhưng hiện tại vẫn còn thô sơ, hiệu quả chưa đạt như mong muốn của hắn.

Một canh giờ sau, Tôn Kỳ chợt mở mắt, hắn chưa hấp thụ xong yêu hạch phải vội vã rời đi.

Tôn Kỳ vừa rời đi, một con Hồ Miêu xuất hiện nay sau đó. Kiểm tra dấu vết để lại, hắn phóng đi đúng hướng của Tôn Kỳ.

Đi được một lúc, hắn dừng trước một con suối, suy nghĩ một hồi, hắn phun ra quả cầu yêu khí báo hiệu, sau đó đi dọc theo con suối mà không vượt qua.

Nhận được tín hiệu, đám Hồ Miêu nhanh chóng tụ hợp tại con suối. Lúc này, phía cuối con suối lại có tín hiệu phát ra, đám Hồ Miêu lập tức tỏa ra một thành một cái lưới bao trùm về phía tín hiệu.

Tôn Kỳ nhìn lên bầu trời, sắc mặt khó coi, hai tín hiệu vừa rồi đều chỉ đúng phương hướng của hắn, nếu không nhanh chóng nghĩ ra cách, hắn sớm muộn gì cũng bị bắt.

Tôn Kỳ cắm đầu chạy, trong đầu nảy sinh nhiều suy nghĩ.

Đúng lúc này từ bụi rậm bên hông, lao ra một bóng đen, Tôn Kỳ giật bắn mình sợ hãi. Hắn đang muốn hét lên thì bị một bàn tay bịt miệng, một giọng nói khẽ vang lên:

“Là ta đây!”

Thì ra bóng đen này chính là Thư, Thương lập tức yên lòng, nhỏ giọng hỏi lại.

“Cậu?! sao cậu lại xuất hiện ở đây? Sao cậu tìm được ta?”

“Đây không phải là lúc nói chuyện, ngươi đã bị phát hiện, sớm hay muộn cũng bị tìm ra.”

“Cậu, vậy ta phải làm sao?” Thương lo lắng hỏi.

“Yên tâm! ta đã nghĩ ra cách cho ngươi. Ngươi bây giờ hãy chạy về hướng tây, ta sẽ giả dạng ngươi chạy về hướng đông đánh lừa bọn hắn.”

Thương suy nghĩ một chút rồi gật đầu, xem ra chỉ có cách này là tốt nhất. Hắn lập tức quay đầu về hướng tây.

Đúng lúc này… Bốp! một cú giáng mạnh vào sau gáy Thương. Đầu óc hắn quay cuồng, ánh mắt nhòe mờ, hắn ngã ầm xuống đất bất tỉnh.

Thư lúc này nhếch mép cười, tự nói:

“Ta có thể tìm được ngươi vì thảo dược ta đưa cho ngươi có mùi đặc trưng chỉ riêng ta phát hiện được. Lúc trước sự việc còn chưa sắp xếp ổn thỏa nên tạm để ngươi sống một thời gian, bây giờ mọi chuyện đã xong cũng là lúc ngươi bị bắt về.”



Hắn nghe thấy tiếng xì xầm bên tai, hắn cố mở mắt ra, sau gáy của hắn vẫn còn cảm thấy đau. Trong tầm mắt của hắn, lờ mờ xuất hiện những bóng đen.

Hắn dụi mắt các bóng mờ dần hiện rõ.

Sừng sững như một ngọn núi hắn không bao giờ có thể vượt qua, là nỗi ám ảnh của hắn suốt nửa cuộc đời. Cha hắn: Hắc Hồ Miêu.

Bên cạnh cha hắn là những hình ảnh quen thuộc, có các vị trưởng lão, mẹ hắn, anh chị em, cậu hắn…

Một giọng nói uy nghiêm từ lâu đã thành nỗi sợ mãn tính của hắn.

“Ngươi đã làm cái gì?”

“Cha, ta… không… có… làm…” Thương giọng run run.

Bốp! một cái tát trời giáng, đập mặt hắn dập xuống đất.

Thương cố chống tay đứng dậy. Hắn đau, hắn sợ nhưng hắn không dám phản kháng.

“Cha… ta… thật không… giết…”

Bốp! một cái tát khiến hắn lăn quay.

“Hừ! ngươi còn dám cãi. Thư, Mặc các ngươi nói hắn nghe.”

Mặc và Thư lần lượt đứng ra vạch trần những bằng chứng không thể chối từ.

Thương thật sự vô cùng sững sờ, Mặc trưởng lão cũng thôi đi nhưng Thư trưởng lão là cậu hắn, xưa nay luôn ủng hộ hắn nhiệt thành. Sao lại phản bội hắn?

Hắn nhìn quanh những gương mặt: có ủng hộ hắn, có đối địch với hắn, có kẻ chẳng biết hắn. Nhưng hôm nay hắn cảm giác xa lạ quá, tất cả đều muốn chống lại hắn.

Hắn tự hỏi hắn đã làm gì?

Rõ ràng hắn chỉ y lệnh làm việc, kẻ gây chiến trước là Mâu, kẻ truy sát hắn cũng là Mâu, hắn rõ ràng là kẻ bị hại, bây giờ lại trở thành hung thủ.

Mâu tự nhiên lăn ra chết, đám thuộc hạ còn sống đồng loạt xác nhận tận mắt thấy hắn giết Mâu.

Hắn chợt nhận ra hình như có một âm mưu bao trùm lấy hắn lẫn Mâu.

Mục đích là gì chứ? Vị trí thừa kế tộc trưởng sao?

Thương đưa mắt nhìn quanh các huynh đệ, hắn không thấy ai có đủ khả năng sắp xếp kế hoạch này, có khả năng điều khiển Thư trưởng lão, điều khiển đám thuộc hạ của hắn lẫn Mâu.

Trong đám huynh đệ thậm chí còn có đứa mới nứt mắt.

Hắn thực sự nghĩ không ra.

Nghĩ không ra, vậy thì đổi hướng suy nghĩ, mở rộng suy nghĩ.

Mục tiêu không phải là hắn, không phải vị trí thừa kế tộc trưởng. Mục tiêu có thể là chính vị trí tộc trưởng. Vị trí mà cha hắn đang nắm giữ.

Hắn đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt hắn dừng lại trên chú của hắn, kẻ đứng ngay bên trái cha mình, chú hắn gọi Ngôn, đệ nhị cường giả trong tộc, chỉ xếp dưới cha hắn.

Bắt gặp ánh mắt của Thương, Ngôn mỉm cười ôn hòa. Thương bắt gặp nụ cười này thì rùng mình, đây là tiếu lý tàng đao.

Hắn nghe kể năm xưa tranh giành vị trí tộc trưởng, ngay từ đầu Ngôn đã chạy tới quỳ dưới chân cha hắn xin theo, hai bọn họ kết hợp một dũng một mưu, cha hắn vốn độc ác vô tình đám huynh đệ bị tiêu diệt tận gốc, chỉ còn lại Ngôn.

Đến bây giờ bọn hắn vẫn là cặp bài trùng hoàn hảo.

Trong tộc quyền uy của Ngôn chỉ dưới mỗi cha hắn. Cha hắn lăng lệ ác liệt, Ngôn thì ôn tồn cẩn trọng. Tộc viên đối với cha hắn là sợ, đối với Ngôn là kính.

Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có Ngôn là đủ quyền lực, động cơ, mưu trí thực hiện việc này. Nếu quả thực là Ngôn vậy thì thật đáng sợ, trăm năm nhẫn nhịn làm cái bóng chỉ để một ngày rút dao đâm lén sau lưng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui