Nhân Tổ

Tại trong phòng bí mật.

Hoa Giao thống kê lại các chức quan rồi nói:

“Đại ca, chúng ta lấy được hơn một trăm chức quan, đáng lẽ chiếm một phần ba tổng tất cả các chức quan nhưng do hắn đặt thêm nhiều chức quan mới nên tính ra chúng ta chỉ có được một phần bốn các chức quan.”

“Có năm mươi chức quan nghi của giặc phương bắc. Ba mươi chức quan nghi là gián điệp các nước khác. Hai mươi chức quan nghi của gián điệp Yêu tộc. Còn lại thì thượng vàng hạ cám, ngư long hỗn tạp. Nhất thời khó nắm bắt.” Thanh Nghi tiếp lời.

Hồ Bang ngồi trên ghế tay xoa thái dương, hắn cảm thấy thật sự rất đau đầu. Công sức ngàn năm xây dựng quốc gia của cha hắn, chỉ qua một đêm gần như đã mất sạch. Hắn cảm thấy mình như tội đồ.

Không chỉ Hồ Bang mà đám huynh đệ còn lại cũng cảm thấy xấu hổ với phụ thân, nhưng lại càng tức giận hơn với Bạch Dã.

“Có một vị trí mà muội cảm thấy đặc biệt lo lắng.” Vân Hảo đột nhiên mở miệng.

“Ý muội là…” Hồ Bang hỏi.

“Con lươn yêu giữ chức Tổng đốc công trình xây dựng Cung A Phòng.” Vân Hảo trầm giọng nói.

“Ừm, ta cũng đang lo về kẻ này.” Hồ Bang gật đầu nói.

Cả đám bọn hắn nhìn nhau thở dài, nhất thời cũng không nghĩ được cách giải quyết.



Đã một tháng kể từ buổi đấu giá kết thúc.

Các chức quan đều có chủ, nhìn bề ngoài thì mọi chuyện đều ổn nhưng bên trong thế nào thì có trời biết, bọn hắn biết.

Bạch Dã vẫn chẳng hề bận tâm triều chính, các quan mặc sức lộng hành vơ vét để bù lại số vốn bỏ ra.

Hắn suốt ngày chỉ lo ăn chơi, ngoài ăn chơi hắn chỉ quan tâm tới Cung A Phòng.

Con lươn yêu tên gọi Sa Trọng, hắn đang hồ hởi chỉ cho Bạch Dã công trình đang xây:

“Đại vương, nhìn! Phía này sẽ là Cung Bá Vương của đại vương, nối với Cung Bá Vương là Cung Cửu Tích, nơi các vương phi mỹ nữ sẽ sống tại nơi này.

Phía này sẽ có hành lang dẫn đến Đài Vũ Ca.

Chỗ này sẽ xây dựng Chú Thiên Đài.

Vườn thượng uyển sẽ được mở rộng gấp ba lần…”

Bạch Dã liên tục gật đầu hài lòng:

“Tốt… tốt… rất tốt…”

Nhưng giới thiệu xong thì Sa Trọng giọng lại trầm xuống, ngập ngừng nói:

“Đại vương…”

Bạch Dã đoán ra ý của Sa Trọng liền hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

“Đại vương, công trình đã mở rộng gấp đôi so với dự kiến, thần chỉ sợ không đủ tiền.” Sa Trọng trả lời.

“Không phải trước đó đã thu một lượng lớn tiền từ việc bán quan chức sao?” Bạch Dã nghi ngờ hỏi.

“Đúng là như vậy, nhưng chỉ sợ không đủ chi tiêu hằng ngày cho đại vương và cho xây dựng…” Sa Trọng ngập ngừng trả lời, sợ nói phật ý Bạch Dã.

Nhưng Bạch Dã hoàn toàn không trách tội, vì đấy đúng là sự thật, hắn nghĩ một chút rồi nói:

“Nếu không đủ, vậy lại bán thêm chức quan.”

“Đại vương, các chức quan bây giờ đã đầy đủ, cho dù có đặt thêm thì cũng không được bao nhiêu, vẫn chỉ như muối bỏ biển mà thôi.” Sa Trọng phân tích.

Bạch Dã ngẫm nghĩ một chút, thấy lời này có lý, hắn nhất thời cũng không nghĩ được cách kiếm được khoảng tiền lớn.

Thấy thái độ bế tắc của Bạch Dã, Sa Trọng nhỏ giọng nói:

“Đại vương thần có một cách, không biết có nên nói…”

“Ồ! Có cách gì, ngươi cứ nói.” Bạch Dã cho phép.

“Đại vương có thể tăng thuế và đặt thêm nhiều thuế mới.”

“Cách này không phải bổn vương đã ra lệnh cho Hồ Bang thi hành rồi sao?”

“Đại vương, Hồ Bang làm việc tắc trách không triệt để, còn nhiều điểm vẫn có thể tăng thuế và thêm thuế mới.”

“Hừ! Hồ Bang dám làm như vậy sao?” Bạch Dã có chút tức giận nói.

“Đại vương, Hồ Bang ỷ vào thân phận biểu đệ của đại vương, làm việc qua loa, chỉ lo cho bản thân, vơ vét của cải, tham ô hối lộ.” Sa Trọng tuôn luôn một tràng luận tội Hồ Bang.

Bạch Dã tức giận, ánh mắt nổi sát khí.

Đúng lúc này, vị mỹ nữ bên cạnh vuốt nhẹ ngực hắn, giọng nói như mật ngọt:

“Đại vương, Hồ Bang một lòng một dạ tận tụy với đại vương, từ trước đến nay vẫn luôn điều hành chính sự: ngoại sự không quỳ trước giặc, nội sự không ác với dân. Là một vị quan gương mẫu điển hình.”

“Đúng đó đại vương, không nên nghe những lời vô căn cứ mà trách phạt trung thần.” một vị mỹ nữ khác nói vào.

Bạch Dã nghe lời mật ngọt thì quên hết mọi sự, cười nói:

“Ha… ha… ha… Mỹ nhân nói thì phải đúng rồi!” hắn quay sang nói với Sa Trọng: “Chuyện tăng thuế và thêm thuế ta sẽ giao cho ngươi thực hiện. Mọi chuyện đến đây kết thúc!”

Nói xong, Bạch Dã ôm mỹ nữ bỏ đi.

Sa Trọng nhìn theo bóng lưng Bạch Dã, ánh mắt sắc bén, hắn ngoắc gọi một tên thuộc hạ lại rồi nói nhỏ vài câu. Tên thuộc hạ nhận lệnh vội lui đi làm việc.

Mấy tháng tiếp theo, công trình tiếp tục diễn ra nhanh chóng. Bạch Dã vẫn ăn chơi sa đọa.

Còn dân chúng thì càng ngày càng đói khổ, một cổ đa tròng. Không chỉ chịu sưu cao thuế nặng mà còn bị quan lại hạch sách vòi tiền, đã thế còn bị bắt đi lao công xây Cung A Phòng. Thật sự là khổ không kể siết.

Hồ Bang nhiều lần đến kiến nghị Bạch Dã nhưng đều bị từ chối, đến cuối cùng Bạch Dã còn cấm Hồ Bang vào cung. Nếu không phải nhờ mấy vị mỹ nhân mà Hồ Bang gài vào bên cạnh Bạch Dã nói đỡ, chỉ sợ Hồ Bang đã bị trị tội.

Lạnh nhạt với Hồ Bang, Bạch Dã lại vô cùng trọng dụng và tin tưởng Sa Trọng vì lời của hắn rất hợp ý Bạch Dã.

“Đại vương, thần vừa nghĩ ra một cách kiếm thêm tiền.” Sa Trọng hồ hởi nói.

“Ồ! Nói thử xem.” Bạch Dã tỏ ra hứng thú.

“Thần nghĩ Phù Quốc thịnh vượng như hôm nay là nhờ phần lớn công của đại vương. Bởi vậy đại vương phải được tôn vinh, phải để toàn dân cảm nhận công lao trời biển của ngài.” Sa Trọng nịnh nọt nói.

“Ý ngươi là…”

“Đại vương, hãy xây thật nhiều tượng đài của ngài khắp cả nước để dân chúng nơi đâu cũng có thể chiêm ngưỡng dung nhan của ngài.”

“Ừm…” Bạch Dã gãi gãi cằm suy nghĩ: “Cách này rất hay. Ha… ha… ha… bổn vương là thiên thu đệ nhất vương phải lưu lại dung nhan để muôn dân chiêm ngắm.”

Nhưng hắn chợt dừng lại tràng cười, nghi ngờ hỏi: “Nhưng như vậy thì thu tiền ở đây, ngược lại còn phải bỏ tiền ra xây tượng. Không được… không được… như vậy không được.”

Sa Trọng nhỏ giọng, cười gian xảo nói:

“Đại vương, sao ngài lại phải bỏ tiền ra? Việc công đức này phải để dân chúng bỏ tiền ra. Sau đó trích một phần tiền đóng góp gửi vào quốc khố. Như vậy không phải là được rồi sao!”

Bạch Dã nhìn chằm chằm Sa Trọng, rồi cùng nở nụ cười gian xảo:

“Được… được… được… ngươi quả thực là tâm phúc của ta. Tốt! việc này ta sẽ giao cho ngươi toàn quyền xử lý.”

“Đại vương, không được đâu! Dân chúng hiện nay đã khổ lắm rồi, ăn còn không no lấy đâu ra tiền đóng góp xây tượng.” một vị mỹ nhân bên cạnh vội ngăn lại.

“Muội muội, sao có thể nói như vậy? xây tượng đại vương là hạnh phúc của muôn dân, bọn hắn dốc hết tâm huyết của mình ra cũng là phải làm.” Một vị mỹ nữ khác ngoài miệng mật ngọt, nhưng ý đối chọi gay gắt.

Sa Trọng trong lòng nhếch mép cười, vị mỹ nữ này chính là hắn trước đó cho thuộc hạ tìm tới. Hồ Bang dùng mỹ nhân để ảnh hưởng Bạch Dã, vậy thì hắn cũng lấy độc trị độc dùng mỹ nhân để lung lạc Bạch Dã.

“Đại vương, dân chúng bây giờ ăn không đủ no thì lấy đâu tiền xây tượng.” vị mỹ nữ phe Hồ Bang cố thuyết phục.

“Đói sao? vậy thì có thể ngắm tượng của ta chống đói.” Bạch Dã lạnh lùng nói.

“A! đại vương, ý tưởng của ngài thật quá sáng tạo!” Sa Trọng bắt lấy cơ hội mở miệng nịnh nọt. “Đại vương chính là ánh sáng muôn dân, ngắm tượng của ngài, chắc chắn mọi đói khổ, lo toan, buồn rầu đều sẽ biết mất.”

“Đúng vậy! Đại vương là cha là mẹ, là ánh sáng, là vinh quang, là niềm tự hào…” vị mỹ nữ bên cạnh cũng bắt lấy cơ hội, luôn miệng ca tụng.

Bạch Dã nghe sướng tai, mở miệng cười không ngừng.

Vị mỹ nữ phe Hồ Bang cúi đầu, sắc mặt ảm đạm, nàng biết không thể thuyết phục được Bạch Dã.

Kế hoạch đã đưa ra được Sa Trọng nhanh chóng tiến hành.

Phù Quốc khắp nơi đều khởi công xây dựng, bùn cát đục nước, chướng khí mù mịt, lòng dân oán hận, nỗi khổ thấu trời xanh.

Lũ quan từ địa phương đến trung ương hồ hởi với dự án xây dựng tượng, tha hồ đè đầu cưỡi cổ dân đen móc cho đến đồng tiền cuối cùng, bắt công nhân sớm tối xây dựng không công, ngày ba bữa ăn cũng bị cắt xuống hai bữa.

Quan nhỏ thì ăn nhỏ, quan lớn thì ăn lớn, bọn chúng ăn không chừa thứ gì, bọn chúng ra sức vơ vét, để mặc dân đen gào khóc.

Quan coi mạng dân như cỏ rác không đáng một xu.

Bạch Dã tại trong vương cung ăn chơi hưởng thụ, tiếng dân chẳng đến được tai hắn.

Bọn gian thần Sa Trọng đã liên minh với nhau chống lại đám Hồ Bang, hai bên chỉ lo tranh đấu, lòng dân bọn chúng nào có quan tâm.

Bọn chúng chỉ lợi dụng sự đau khổ của dân chúng để triệt hạ đối thủ.

Liên tục có những lời tố cáo tham nhũng gửi tới Bạch Dã. Bạch Dã vô cùng thích xử những vụ như vậy, chỉ cần một vài chứng cứ sơ sài, hắn lập tức luận tội.

Hắn cũng không phải tốt lành gì, chỉ là chém chết một kẻ thì lại lòi ra một chức quan và hắn lại tiếp tục đem bán kiếm tiền.

Tặng đậu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui