Nhân Tổ

Lạc Bá lấy ra hai cái thùng nước, đặt song song, gần miệng thùng nối với nhau bằng ống nước. Hắn ra lệnh đổ đầy hai thùng nước. Hắn đưa tay chuẩn bị cắt máu nhỏ vào một thùng thì đột nhiên có tiếng nói vang lên:

“Khoan đã!”

“Thế tổ có chuyện gì?” Lạc Bá nhíu mày hỏi.

Vân Ma bước ra, dõng dạc nói:

“Trong thời gian này, nhìn các ngươi khổ sở vì thiếu nước, ta cũng vô cùng khổ tâm, trằn trọc mấy đêm không ngủ, vì bận suy nghĩ cách giải quyết. Cuối cùng, không uổng công mấy đêm ta thức trắng, ta đã tìm ra được cách giải quyết.”

Nghe Vân Ma nói, đám Yêu tộc ồ lên kinh ngạc, không ngờ thế tổ lại biết nghĩ cho bọn hắn như vậy. Huyết Thực và Giản Canh ngơ ngác nhìn nhau, lời của nhị ca hình như có hơi quá. Lạc Bá thì càng không hiểu được.

Vân Ma tiến lên gạt Lạc Bá sang một bên, hắn khẩy nhẹ đầu ngón tay, một giọt máu rơi vào trong thùng nước. Giọt máu đang loãng ra, thì chợt có thứ gì đó hút lấy giọt máu, không cần thông minh cũng biết đó chính là đám đỉa.

Nhân lúc đám đỉa bị máu thu hút bơi về một bên thùng nước, Vân Ma rút ra ống nối, đắc ý cười nói:

“Đám đỉa đá bị máu thu hút hết về thùng bên kia, còn thùng này là thùng nước sạch, có thể uống thoải mái.”

Đám Yêu tộc gật đầu đồng tình, cách này đơn giản nhưng lại vô cùng hữu hiệu, trên lý thuyết cách này hoàn hảo, chỉ còn một bước cuối là thực nghiệm lại.

“Ngươi uống đi!” Vân Ma chỉ vào một tên Thiên Lý Mã nói.

“Cái này… cái này… ta cảm thấy không khát lắm, hay là nhường cho tên khác đi.” tên Thiên Lý Mã này tuy rằng đồng tình với biện pháp xử lý, nhưng thực tế ai biết nước này có thực sự sạch hay không? lỡ như trong nước vẫn còn đỉa thì sao? ai lại lấy tính mạng của mình ra mạo hiểm.

Vân Ma hừ lạnh một tiếng, phất tay chụp lấy cổ tên Thiên Lý Mã, ấn đầu hắn vào trong thùng nước.

Ọc, ọc, ọc… không thể tự chủ, hắn bị ép phải uống nước. Khi thùng nước cạn gần đáy thì Vân Ma mới buông tay. Tên Thiên Lý Mã bật dậy sợ hãi, hắn đấm vào bụng, cố ói ra nước vừa uống, nhưng không mấy hiệu quả. Hắn khóc không ra nước mắt.

Một thoáng sau, hắn bất lực buông tay chờ chết, nhắm mắt tận hưởng những giây phút cuối cùng hồi tưởng lại cuộc đời, từ khi sinh ra đến khi trưởng thành, gia đình, bạn bè, huynh đệ, kẻ thù… tất cả đều hiện lên rõ ràng trong đầu hắn. Hắn cũng hơi ngạc nhiên về điều này, phải chăng mọi Yêu tộc trước khi chết, đều hiện lên những hình ảnh của quá khứ.

“Này! dậy đi… ngươi định ngủ luôn à!” một tên Ma Sư tộc đá tên Thiên Lý Mã nói.

Tên Thiên Lý Mã mở mắt tỉnh dậy, sờ soạn thân thể, hắn không sao, không bị đám đỉa hút hết máu, hắn còn sống. Hắn mừng rơi nước mắt: “Ta… ta chưa chết… ta vẫn còn sống...”

“Vậy là đã rõ! cách của Vân Ma thế tổ đã hiệu quả.” một tên Ma Sư tộc nói.

Đám Yêu tộc mừng rỡ, cười nói to nhỏ với nhau.

“Vậy là chúng ta có nước uống rồi.”

“Không ngờ, chỉ bằng một cách đơn giản đã có thể giải quyết tận gốc vấn đề.”

“Cái này cũng chỉ có thế tổ thông minh tuyệt đỉnh mới nghĩ ra được.”

“Đúng vậy, Vân Ma thế tổ quả là vị lãnh đạo sáng suốt.”

Vân Ma nghe bọn chúng xì xầm mà cười thầm trong bụng, mặc dù không có lợi ích hữu hình nhưng lời khen vẫn là khiến hắn vui sướng trong lòng. Hắn làm ra vẻ nghiêm khắc, nói:

“Được rồi, còn đứng đấy làm gì?! còn không mau lấy nước.”

“Vâng! vâng!” đám Yêu tộc cười tươi vâng dạ rồi tản đi lấy nước.

Một thoáng sau, chỉ còn lại Lạc Bá và Vân Ma đứng tại chỗ. Vân Ma lại gần vỗ vai Lạc Bá, giả giọng an ủi:

“Thời gian này ngươi vất vả rồi, mặc dù ngươi không nghĩ ra được cách gì, nhưng ta ghi nhận sự nỗ lực của ngươi. Lần sau hãy cố gắng hơn.”

Lạc Bá gượng cười không đáp. Vân Ma mỉm cười, quay đầu bỏ đi.

Cách này rõ ràng là do hắn nghĩ ra, chuẩn bị làm thử cho tất cả xem. Nhưng Vân Ma mới nhìn thoáng qua đã biết Lạc Bá định làm gì, vậy là với vài động tác nhỏ, hắn đã cướp trắng công sức của Lạc Bá. Đã thế còn giở giọng an ủi ngược trở lại. Thật vô liêm sỉ!

Nếu là gặp Yêu tộc khác, dù không biểu hiện ra mặt nhưng trong lòng chắc chắn rất giận dữ với hành động Vân Ma. Nhưng Lạc Bá lại thản nhiên hơn rất nhiều. Hắn không phải Yêu tộc nên Yêu tộc có sống chết, vui buồn, ca tụng, tán dương, thành tựu… cũng chẳng liên quan gì đến hắn. Muốn cướp công cứ việc cướp.

Vấn đề nước uống được giải quyết, đoàn đưa tang lại tiếp tục lên đường.



“Nhanh lên! đám cua sắp đuổi kịp rồi!”

“Khốn kiếp nước chỗ ta sắp hết rồi, các ngươi tên nào còn nước không?”

“Phung phí không biết tiết kiệm bây giờ lại đi xin.”

“Trách ta được sao? nếu như ngươi bị mười con cua lớn truy sát ngươi cũng như ta thôi.”

“Gần đây có con suối nào không? chúng ta sắp hết nước rồi.”

“Thế tổ, phía tây bắc hình như có cái gì đó?!” một tên trinh sát vừa dõi mắt về phương xa vừa báo cáo.

“Hừ! cái gì là cái gì? có phải là suối không?” Huyết Thực hừ lạnh hỏi lại.

“Không phải suối, nhưng mà nơi đó cảnh vật khác lạ...” tên trinh sát nhìn không rõ ràng cũng chỉ có thể báo cáo đại khái.

“Cảnh khác?! là sang một khu vực khác sao?” Vân Ma lẩm bẩm suy tính, nói: “Có thể chúng ta đã đi đến cuối khu vực đá sỏi, tiến vào khu vực khác.” Hắn sau đó ánh mắt lóe sáng: “Tốt! tất cả chúng ta cùng tiến về phía trước.”

Rầm rập… rầm rập… đoàn đưa ra tăng tốc tiến về phía trước.

Đi được nửa ngày, bọn chúng đã tới cuối biên giới khu vực đá sỏi. Trước mắt là một cánh rừng thưa. Huyết Thực lên tiếng hỏi:

“Nhị ca, tiếp theo thế nào?”

Vân Ma quay đầu nhìn, phía sau là đám cua sỏi đang ào ào kéo tới, gần trăm con cua khổng lồ giơ càng hùng hổ, phía trước là cánh rừng khá yên bình, có vẻ không có nguy hiểm gì. Nhưng kinh nghiệm trước đó cho thấy, càng yên bình càng ẩn chứa nhiều nguy hiểm.

Vân Ma cắn răng, hắn không còn lựa chọn nào khác, đã đến bước này chỉ có thể liều mạng tiến về phía trước. Hắn phất tay ra lệnh:

“Tất cả tiến về phía trước!”

Đoàn đưa tang vội vã tiến vào cánh rừng. Khi tất cả đã đi vào trong, quay đầu nhìn lại, thấy lũ cua đang đứng tại biên giới, giơ càng quơ quơ, bọn chúng không dám tiến vào cánh rừng.

Thấy cảnh này, đám Yêu tộc không chút nào mừng vui, ngược lại càng thêm lo lắng, nên nhớ lần trước, đám cua dừng lại trước con suối, bọn hắn đã bị đám đỉa hút máu tấn công. Bây giờ lặp lại cảnh tượng, không biết tiếp theo là thứ gì chờ bọn hắn.

“Các ngươi đứng đấy làm gì? còn không mau tiến lên.” Vân Ma lạnh giọng ra lệnh.

Đám Yêu tộc không dám trái lời, chỉ có thể kiên trì tiến về phía trước. Bọn chúng chậm rãi di chuyển, liên tục đảo mắt nhìn quanh, tinh thần cảnh giác nâng cao, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Đây là một rừng cây thưa, thân cây chỉ to chừng bắp chân, cao khoảng năm thước đổ lại, cành lá khẳng khiu. Giữa các cây có nhiều mảng đất trống, thỉnh thoảng có vài bụi cỏ. Kiểu rừng cây này cũng không hiếm thấy tại Yêu giới, rất bình thường. Chỉ có hơi kỳ lạ là đám Yêu tộc đã đi nãy giờ mà vẫn không phát hiện sinh vật sống.

Theo lẽ thông thường, chỉ cần có cây, sẽ có một số sinh vật sống cùng như chim chóc, côn trùng, giun dế…

Rộp… rộp… rộp… khu rừng yên tĩnh, nổi bật lên những tiếng bước chân đạp lên lá khô.

“Ngươi có nghe thấy tiếng gì không?” một tên nào đó hỏi đồng bạn bên cạnh.

“Nghe gì? ta có thấy tiếng gì đâu, ngoài tiếng lá khô.”

“Đúng vậy, không có tiếng gì, ngươi có thấy lạ không. Một khu rừng như thế này ít nhất phải có tiếng côn trùng hay chim nhỏ gì chứ.”

“Hừ! ngươi thật lắm chuyện. Ta thấy ngươi là đang sợ bóng sợ gió, mọi chuyện yên bình thế này ngươi còn muốn gì nữa. Bộ ngươi muốn có con gì đó bất ngờ nhào ra tấn công thì ngươi mới vừa lòng hay sao?”

“Ý ta không phải như vậy!? ta chỉ cảm thấy bất an.”

Đi được một quãng, chợt có tên lớn tiếng nói:

“Các ngươi nhìn, đây là cái gì?”

Đám Yêu tộc nghe tiếng thì xúm lại xem. Dưới mắt bọn hắn là những viên đất xếp thành hai vòng tròn đồng tâm, vòng tròn nhỏ bán kính khoảng một gang tay, vòng tròn lớn khoảng ba gang tay.

Những viên đất to khoảng trái nhãn, được làm từ đất mục, có thể thấy rõ sợi rễ, sợi gỗ, gân lá còn chưa phân hủy. Viên đất còn thoảng thoảng mùi thực vật mục rữa.

“Đây là cái gì? thật kỳ lạ.” một tên Yêu tộc lên tiếng.

Tên này hiếu kỳ giơ tay muốn cầm lên viên đất.

Bộp! tên bên cạnh vỗ tay hắn, nói:

“Chuyện lúc trước ngươi còn chưa sợ sao? biết đâu bên trong viên đất lại có sinh vật gì đó kỳ lạ như đám đỉa kia thì sao.”

“Ta cũng chỉ có chút tò mò thôi mà. Không cho đụng thì thôi.” Tên này vừa nói vừa rụt tay lại.

“Đi thôi! mặc kệ chúng là gì? tốt nhất chúng ta đừng đụng vào.” một tên khác nói.

Đám Yêu tộc gật đầu đồng ý, bọn chúng lại tiếp tục lên đường.

Đi được một lúc, bọn chúng thấy xuất hiện càng nhiều hình tròn với những vòng tròn đồng tâm. Tại một bãi đất trống có tới mấy chục hình tròn như vậy.

Hình tròn lớn có tới trăm vòng tròn đồng tâm, bán kính vòng tròn lớn nhất đến trăm thước. Hình tròn nhỏ thì có hai ba vòng tròn đồng tâm, bán kính chỉ khoảng vài gang tay.

Đám Yêu tộc nhìn nhau tự hỏi: đây rốt cuộc là thứ gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui