Nhân Tổ

Chí cực tất phản. Đạo lý này ai cũng hiểu, thế nhưng để áp dụng được trong thực tế: khó!

Tôn Kỳ muốn hòa trộn tất cả các loại bản tính trở thành hắc ám, sau đó lại dùng đạo tâm thắp sáng bóng tối, đạt tới trạng thái tinh khiết vô cấu.

Hỏa Hỏa ngay lập tức phản đối:

“Không được! chuyện này là không thể nào! không thể thực hiện được.

Ngươi có biết khả năng thành công là bao nhiêu không?”

“Rất thấp đi.” Tôn Kỳ cười nói, hắn không biết chính xác khả năng thành công bao nhiêu, nhưng đại khái sẽ rất thấp, nếu dễ dàng sớm đã có kẻ thành công.

Đạo tâm khó dựng, nhưng trăm ngàn năm từ khởi nguyên đến nay số lượng đạo tâm sinh ra cũng không ít.

Tôn Kỳ sẽ không cho rằng chỉ có bản thân là tuyệt đỉnh thiên tài tạo được đạo tâm.

A! thật ra hắn đã từng tự cho như vậy.

Nhưng sau đó hắn gặp Nguyễn Đình, một tên Hải tộc đứng dậy lãnh đạo nhân dân khởi nghĩa chống lại bạo quân, là hắn.

Cuối cùng thất bại, Nguyễn Đình bị phế, chọc mù mắt, treo trên tường thành. Tại trong nghịch cảnh, Nguyễn Đình không có tuyệt vọng, ngược lại để hắn nhìn thấu sự đời. Không vui, không giận, không oán, không buồn… hắn đã ngộ ra đạo tâm.

Tôn Kỳ lúc đó vô cùng vui sướng, vì hắn biết con đường này hắn không cô độc, hắn có đạo hữu. Nhưng hắn lại sợ, sợ Nguyễn Đình trở thành nhân vật lợi hại cản trở con đường quật khởi Nhân tộc của hắn, vì hắn biết có thể ngộ đạo tâm chẳng phải là kẻ tầm thường.

Cuối cùng hắn chọn giết Nguyễn Đình, giết đạo hữu của hắn. Hắn lúc đó từ tận đáy lòng đã khóc. Nguyễn Đình là bậc hào kiệt.

Sau đó hắn nhận ra dường như hắn đã đề cao chính mình, cũng quá đề cao đạo tâm, vì từ khi có đạo tâm đến này, hắn chưa nhận được ích lợi gì, ngoài việc giúp hắn vượt qua vành đai Vạn Đạo.

Cũng chưa có ghi chép về nhân vật nào đó mạnh một cách bất thường, có liên quan đến đạo tâm.

Từ đó hắn suy đoán: đạo tâm có thể là một cái gân gà. Sinh ra đã khó, nuôi lớn càng khó, đúng hơn là không biết làm sao để nuôi lớn nó. Đạo tâm tăng phúc chiến lực gần bằng con số không.

Vậy nên hắn có tha cho Nguyễn Đình thì Nguyễn Đình cũng chưa chắc làm nên trò trống gì.

Không phải đạo tâm không có tác dụng, khó như vậy sinh ra một chút tác dụng cũng không có, hắn không tin, vấn đề nằm ở chỗ hắn không biết sử dụng và nuôi dưỡng đạo tâm.

Hắn có thể hỏi ai bây giờ? không ai biết, cũng không ai có thể trả lời.

Hắn cũng không biết. Cuối cùng hắn chọn cách cực đoan nhất.

Hỏa Hỏa nhìn sâu vào mắt Tôn Kỳ, nó thấy được Tôn Kỳ có kỳ vọng không nhỏ vào cách này, nó không nỡ đánh vỡ hy vọng của Tôn Kỳ, nhưng nó sợ nếu không nói ra, Tôn Kỳ có thể rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục.

Nó vẫn phải nói:

“Ngươi nghĩ sao nếu một cơn bão đi qua một đống đá, ngẫu nhiên tạo thành một căn nhà.”

Một cơn bão có thể xô đổ đống đá, đẩy viên đá này chồng lên viên đá kia, đẩy viên này dựng đứng, đẩy viên kia nằm ngang… tất cả bằng sự ngẫu nhiên, sắp xếp các viên đá một cách trật tự tạo thành căn nhà. Có thể không?

“Không thể nào! xác suất quá thấp, thấp đến nỗi có thể bỏ qua.” Tôn Kỳ ngay lập tức lắc đầu.

Hỏa Hỏa gật đầu, nhẹ nói: “Nhưng xác suất vẫn cao hơn việc ngươi làm...”

Tôn Kỳ nghe vậy sắc mặt ngưng trọng, chẳng lẽ không có hy vọng nào sao?

Hắn cũng không nghi ngờ lời Hỏa Hỏa, nó mặc dù không có đạo tâm nhưng nó tồn tại đặc thù, là đạo cấu tạo, đối với những việc liên quan đến đại đạo, lời của nó vẫn rất đáng tin.

Một thoáng suy tư, Tôn Kỳ thở hắt ra, hắn đã biết được việc này rất khó nhưng không ngờ khó đến mức này. Vậy còn muốn làm nữa hay không?

Làm! không có cơ hội thành công, sẽ chết.

Không làm! vậy thì suốt đời làm kẻ tầm thường đi.

Ta không muốn sống một đời tầm thường.

Trời đất này chỉ là lồng giam - “Nhất lung thiên địa tàng thân tiểu.”(1)

Ta há có thể để trời đất này giam cầm.

Chỉ cần có cơ hội, ta sẽ xé lồng giam mở ra đôi cánh tung hoành phong vân. “Chờ khi phương tiện dứt dàm vân lung.” (2)

Ta muốn: “Bay thẳng cánh muôn trùng tiêu Hán.

Phá vòng vây làm bạn kim ô.” (3)

Cuộc đời này có thể sống mấy lần? Chỉ một lần!

Đời thường, tâm thường thì cũng thôi.

Nhưng ta mở Thiên Linh, xông Ma Tộc Tổ Địa, tới lui Hải Táng, phá phong Nguyên Sơn.

Trên đời này có ai được như ta.

Ta có thể không thiên phú đệ nhất, nhưng những điều ta làm được, ai có thể sánh.

Nói không kiêu ngạo là giả dối. Ta rất kiêu ngạo với những gì mình đã làm.

Đời ta như vậy, tâm ta có thể tầm thường.

Không thể nhất thống thiên địa, cũng phải khuấy động phong vân, để vạn tộc nghe tên ta cũng sợ mất mật.

Thất bại thì đã sao? chết thì đã sao?

Ai không thất bại? Ai mà không chết?

Đường không có ta tự mở.

Sống bình thường, chi bằng một lần tỏa sáng rực rỡ.

Tôn Kỳ nghĩ đến đây hắn không còn sợ nữa, tâm đã định sẽ không lại rung chuyển. Hắn đã biết con đường hắn phải đi, một con đường không biết phía trước, không biết đích đến.

Hỏa Hỏa nhìn ra lòng hắn, không lại khuyên nữa, nói:

“Vậy tiếp theo ngươi định làm gì?”

“Phóng túng!” Tôn Kỳ cười thành tiếng nói: “Muốn cười cứ cười, muốn giận cứ giận, muốn giết cứ giết… thả ra dã tính bản thân. Để cho các loại bản tính hỉ, nộ, ái, ố, ai, lạc, dục, giận, hận, hiền, ác, tà, ma, thiện… tùy ý phát triển.”

Hỏa Hỏa cố khuyên một lần nữa:

“Ngươi thực sự muốn hắc hóa bản thân? ngươi có thể sẽ chết. Ý nghĩ của ngươi có thể không sai nhưng ngươi có nghĩ: ngươi dùng đạo tâm như ánh sáng chiếu rọi màn đêm, màn đêm cũng có thể nuốt chửng ánh sáng.

Màn đêm thì vô tận, đạo tâm ngươi chỉ như ánh sáng đom đóm. Ngươi nghĩ có thể thắng được sao?”

“Ngươi không cần nói nữa, ý ta đã quyết.” Tôn Kỳ trả lời đanh thép.

Hỏa Hỏa thở dài nhắm mắt đi ngủ. Mặc kệ ngươi.

Tôn Kỳ còn lại một mình, cô đơn giữa trời đất nhưng hắn khí chất tung hoành bất kham. Một lúc sau, hắn từ từ thu lại ánh mắt ngạo nghễ, nói nhỏ:

“Nếu một ngày ta đánh mất chính mình, ngươi có thể...” hắn thở dài “...tiễn ta lên đường...”

Hỏa Hỏa hơi nhíu mày, nhưng lại nhanh chóng giãn ra, làm như đã ngủ say. Ta không nghe! ta cũng sẽ không làm gì! Ngươi nhất định phải thành công, nếu không… ta đi theo ngươi, dùng thiên địa này bồi táng. Ngươi điên cuồng, ta cùng ngươi điên cuồng.



“Tôn ca, chúng ta tiếp theo làm gì?” Tiểu Thạch hỏi.

“Đặt bẫy!” Tôn Kỳ cười nói.

Hắn tiếp tục giải thích:

“Bây giờ chiến trường có ba trận doanh: chúng ta, Yêu tộc và sinh vật Vực Sâu.

Mạnh nhất là Yêu tộc, bọn chúng có lợi thế sân nhà, có tài nguyên dồi dào, số lượng quân lính đông đảo, đỉnh cấp chiến lực cũng nhiều nhất.

Tiếp theo là sinh vật Vực Sâu, bọn chúng khó giết, sinh sản nhanh, không cảm xúc không biết sợ hãi, cùng cấp có thể treo đánh hai ba tên Yêu tộc.

Cuối cùng là chúng ta.”

“Chúng ta có lợi thế gì?”

“Chúng ta ít người, chỉ có ta, ngươi và Hỏa Hỏa, không có ràng buộc, tự do tự tại, muốn đến thì đến muốn đi thì đi, chỉ cần không bị lực lượng gấp mười lần vây chết, không ai có thể làm gì chúng ta.”

“Vậy chúng ta đặt bẫy ai?”

“Đặt bẫy Yêu tộc cũng đặt bẫy sinh vật Vực Sâu, kẻ nào đến trước kẻ đó chết… ưm… khả năng Yêu tộc sẽ mắc bẫy.

Nếu ta là Yêu tộc mấy ngày tiếp theo sẽ quan sát thăm dò xem sinh vật Vực Sâu có thể tiếp tục sinh ra Chúa Tể.

Ta có thể trả lời bọn hắn chắc chắn là không. Ta không biết ba tên Chúa Tể kia từ đâu mà ra, nhưng chắc chắn không thể vừa mới sinh ra.

Muốn sinh ra một tên Chúa Tể cần một lượng năng lượng khổng lồ. Ta nuốt cả hồ Sinh Mệnh Chi Thủy mới đạt tới cấp độ này, ta không tin sinh vật Vực Sâu có ba cái hồ Sinh Mệnh Chi Thủy cho bọn hắn nuốt.

Mới vừa thoát khỏi Nguyên Sơn được mấy ngày, bọn chúng không thể nào có được một lượng năng lượng lớn như vậy.

Mấy ngày nữa, sau khi chắc chắn không có thêm Chúa Tể Vực Sâu sinh ra. Đám Yêu tộc sẽ khởi xướng tấn công.

Giữa chúng ta và sinh vật Vực Sâu, chọn đánh cái nào trước? Dĩ nhiên là chúng ta rồi, ai bảo chúng ta yếu. Kẻ yếu nên bị giết đầu tiên.”

Nói đến đây, Tôn Kỳ nở nụ cười, cười tươi, vành môi kéo dài đến tận mang tai, miệng cong lên hình bán nguyệt, giọng cười không lớn, âm trầm mà đáng sợ.

Tiểu Thạch run run trong lòng, nó cảm giác Tôn Kỳ lúc này như một ác ma.

Hỏa Hỏa xuất hiện trên vai Tôn Kỳ, nhìn hắn thở dài. Bắt đầu rồi sao?



p/s: bài thơ Chim trong lồng của Nguyễn Hữu Cầu.

Nhất lung thiên địa tàng thân tiểu (1)

Vạn lý phong vân cử mục tần

Hỏi sao sao luỵ cơ trần

Bận tài bay nhảy, xót thân tang bồng

Nào khi vỗ cánh rỉa lông

Hót câu thiên túng trong vòng lao lung!

Chim oanh nọ vẫy vùng giậu bắc

Đàn loan kia túc tắc cành nam

Mặc bay đông ngữ, tây đàm

Chờ khi phương tiện dứt dàm vân lung (2)

Bay thẳng cánh muôn trùng tiêu Hán (3)

Phá vòng vây làm bạn kim ô

Giang sơn khách diệc tri hồ?

(1): Một lồng trời đất chứa thân ta còn quá chật.

(2): Chờ gặp thời cơ thuận tiện, sẽ bẻ gãy lồng mây.

(3): Tiêu: chỉ tầng khí quanh mặt trời. Hán: sông Ngân Hán(sông ngân hà). Kim ô: quạ vàng, ý chỉ mặt trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui