Nhân Tổ

Tôn Kỳ lúc này toàn thân bị khóa lại, tay chân đều tàn phế, hắn muốn thở dốc một hơi cũng không được vì Chu Tước trảo đang siết chặt cổ hắn, Bạch Hổ trảo cắm vào hai lá phổi. Hắn lúc này thở cũng một thứ xa xỉ.

Hắn có lẽ không đến mức chật vật như vậy, không bại nhanh như vậy nếu không có thanh kiếm kia của Thông Ngôn Đại Thánh.

Tinh Quang kiếm thực sự quá đáng sợ, chỉ cần chạm tới, không gì không cắt. Xương cốt, da thịt chỉ như tờ giấy trước mặt Tinh Quang.

Đáng sợ nữa là kiếm này có một cỗ lực lượng kỳ dị xâm nhập trong vết cắt khiến cho vết thương của hắn chậm chạp khép miệng. Hắn phải mất thời gian và sinh mệnh lực gấp đôi mới có thể khu trừ lực lượng của thanh kiếm. Trong trận chiến thế này, chậm một nhịp chính là thua cả bàn cờ.

Đỡ được Tinh Quang kiếm chỉ có xương Kiêu, nhưng xương Kiêu chỉ như một điểm nhỏ tại mi tâm. Chẳng lẽ mỗi lần Tinh Quang kiếm tấn công, hắn đều đưa mi tâm ra đỡ đòn. Đừng có điên! hắn còn chưa ngu đến mức độ đó!

Bởi vậy Tôn Kỳ hết sức né tránh Tinh Quang, nhưng cũng vì vậy để lộ ra các điểm yếu, liên tục bị các Yêu Hoàng khác tấn công. Kết quả là dù hắn có lựa chọn thế nào thì cũng không tránh khỏi thất bại.

Tôn Kỳ thôi thúc sinh mệnh lực khôi phục vết thương nhưng ngay lập tức bị yêu khí của đám Yêu Hoàng xoắn nát, thương thế càng thêm trầm trọng.

“Đừng giãy giụa vô ích! hôm nay ngươi chắc chắn phải chết!” Bất Tam Tức cười lạnh giọng nói.

Vừa nói đuôi của hắn cắm tại vị trí túi mật của Tôn Kỳ xoáy tròn một cái.

Tôn Kỳ nghiến răng rít lên một tiếng đau đớn, dịch mật tràn ra, cả ổ bụng của hắn dần dần chuyển sang màu tím xanh. Hiển nhiên không đơn giản là màu dịch mật. Hắn đã bị trúng độc.

Bất Tam Tức hạ độc vào trong mật. Độc này trộn với dịch mật biến thể càng thêm lợi hại, độc đã lan tràn khắp ổ bụng, mùi hôi thối hủ hóa bốc lên.

“Ngươi còn gì di ngôn!?” Thanh Long lạnh giọng, cảm thấy mọi chuyện đã nắm chắc trong tay, Tôn Kỳ chết không thể nghi ngờ, chỉ là hắn có chút sợ Tôn Kỳ liều mạng tự bạo.

Hắn cũng không biết sinh vật Vực Sâu có thể tự bạo hay không.

Yêu tộc tự bạo bằng cách nén tất cả năng lượng vào trong yêu hạch, sau đó cho phát nổ yêu hạch. Vấn đề là sinh vật Vực Sâu không có yêu hạch, không tu yêu khí, chỉ có lực lượng thân thể, trên lý thuyết là không thể tự bạo yêu hạch.

Nhưng bạo bằng cái gì? ai biết được?

Thực lực Tôn Kỳ lại quá mạnh, hắn mà bạo sẽ rất khủng bố.

Vậy nên hắn đang cố ý kéo dài thời gian, để độc của Bất Tam Tức phát huy hiệu quả, mặc dù trước đó hiệu quả không tốt lắm, nhưng lần này Bất Tam Tức cam đoan chắc chắn thành công.

Nếu hạ độc không được, hắn chỉ có thể từ từ mài chết Tôn Kỳ.

Nhưng để làm được những chuyện này trước tiên cần trấn an Tôn Kỳ, không để hắn nghĩ quẩn làm liều.

Tôn Kỳ nhìn bọn hắn, không lại vùng vẫy, hắn nhìn rõ ý đồ của Thanh Long. Hắn nở nụ cười, nói:

“Các ngươi nghĩ ăn chắc ta rồi!?”

Đám Yêu Hoàng nhíu mày, lời này ý gì?

“Tiểu Thạch!” Tôn Kỳ hét lớn một tiếng.

Ầm, ầm, ầm… xung quanh bốn phương vị, mặt đất vỡ ra, vô số thạch nhân phá đất mà ra. Vị trí mà thạch nhân xuất hiện trùng hợp đều có Yêu thú tại.

Thạch nhân xuất hiện nhanh chóng khống chế đám Yêu thú từ già đến trẻ, từ nam đến nữ, từ yếu đến mạnh…

Những thạch nhân này là phân thân của Tiểu Thạch.

Trước đó Yêu Vương xung quanh đều bị Tôn Kỳ giết hết, ba đỉnh núi bị hắn tàn sát, dọa sợ một đám. Vậy nên phân thân Tiểu Thạch thực lực không tới Yêu Vương nhưng vẫn đủ bắt lại tất cả 36 đỉnh Yêu tộc.

Mấy ngày nay, Tôn Kỳ để cho Tiểu Thạch âm thầm dùng lực lượng thẩm thấu khu vực này, khống chế tất cả đá.

Ban đầu vốn dự định gài bẫy đám Yêu Hoàng.

Tôn Kỳ tính toán sẽ có khoảng năm đến sáu tên Yêu Hoàng tới giết hắn.

Khi đám Yêu Hoàng tiến vào khu vực 36 đỉnh, hắn sẽ lệnh cho Tiểu Thạch dựng lên thạch trận, chia cắt đám Yêu Hoàng.

Đám Yêu Hoàng này rất mạnh, nhưng Tiểu Thạch hẳn là đủ phong tỏa nhất thời.

Thời gian này Tôn Kỳ bùng nổ toàn lực giết chết một hai tên Yêu Hoàng, đám còn lại hắn có thể đánh tan, hoặc dọa sợ bọn chúng.

Chiến thắng này đủ uy hiếp đám Yêu Hoàng, hắn sẽ có nhiều lợi thế trên bàn đàm phán sau đó.

Nhưng mà người tính không bằng trời tính.

Yêu Hoàng một lần xuất hiện mười vị đỉnh cấp, lại thêm mấy chục vị thứ cấp. Hắn làm sao có thể đánh nổi. Vậy nên Tôn Kỳ từ bỏ kế hoạch ban đầu, để Tiểu Thạch nằm yên chờ lệnh tiếp theo.

Kết quả hắn bị đánh cho không kịp thở, cũng may lúc Thông Ngôn Đại Thánh xuất hiện cho hắn chút thời gian thở dốc, hắn liền lệnh cho Tiểu Thạch thực hiện phương án hai: bắt cóc uy hiếp.

Vậy là có tình cảnh lúc này.

“Ta mà chết, bọn chúng cũng chết!” Tôn Kỳ gằn từng chữ nói, đồng thời máu cũng ọc ra không ngừng.

Đám Yêu Hoàng nhíu mày.

Bọn chúng không ngờ Tôn Kỳ còn có chiêu này, đúng hơn là không ngờ Tôn Kỳ còn có đồng bạn.

Tại phương xa, đám Yêu tộc đứng quan sát cũng thấy cảnh này, ngơ ngác và sợ hãi. Trận chiến còn có cái này diễn biến.

Đúng lúc này, một thạch nhân nhấc lên cao một tên tiểu yêu, sau đó… oanh! đấm nát đầu tên tiểu yêu.

Hành động phô trương này, đám Yêu tộc đằng xa cũng nhìn thấy. Bọn chúng lạnh cả người, rất dễ đoán được ý đồ Tôn Kỳ, bắt đám tiểu Yêu làm con tin. Các vị Yêu Hoàng sẽ làm gì đây?

“Các ngươi chần chờ một khắc, ta giết một tên.” Tôn Kỳ cười độc ác nói.

Phốc! lại một tên tiểu yêu khác bị chọc xuyên tim.

Thanh Long sắc mặt băng hàn, móng vuốt siết chặt, xương sọ Tôn Kỳ phát ra tiếng răng rắc… khiến hắn cong lưng, nghiến răng rên lên đau đớn.

“Ta sợ ngươi không có cơ hội đó. Mau dừng tay!”

Tôn Kỳ dù đau đớn, vẫn cười khằng khặc:

“Ngươi cho rằng ta chỉ có một mình. Thạch nhân kia là đồng bạn của ta. Ta và hắn đã nói trước: ta có mệnh hệ gì hắn sẽ giết hết đám tiểu yêu 36 đỉnh, sau đó lại tàn sát Yêu tộc khắp nơi.”

“Vậy thì giết ngươi xong bọn ta lại giết hắn. Bọn ta đông yêu, giết thêm một tên nữa cũng không vấn đề gì?” Thanh Long đanh thép không nhượng bộ, móng vuốt tiếp tục cắm vào não Tôn Kỳ.

Hai bên lúc này đang đấu dũng, đấu trí, đấu liều mạng, xem kẻ nào tinh thần cứng cỏi hơn hoặc xem kẻ nào điên cuồng hơn.

Phốc! lại một tên tiểu yêu nữa chết.

“Các ngươi có thể giết hắn sao? hắn hóa thân ngàn vạn, mỗi phân thân đều như chân thân, các ngươi sẽ không bao giờ tìm được hắn.” Tôn Kỳ cười ha hả: “Lại cho các ngươi biết hắn thực lực còn mạnh hơn ta. Ha, ha, ha… ta xem các ngươi dám hay không giết ta.”

Thanh Long đưa mắt liếc nhìn đám Yêu Hoàng, bọn chúng nhẹ lắc đầu một cái rất khẽ.

Nãy giờ bọn chúng tỏa ra yêu khí thăm dò, mở ra các loại chủng tính quan sát, thật sự là không thể phát hiện được chân thân của Tiểu Thạch. Tất cả những phân thân của Tiểu Thạch và chính Tiểu Thạch đều không có khí tức, chỉ đơn thuần là những tảng đá.

Nếu như thực lực cường đại, thông hiểu đại đạo có thể nhìn ra Tiểu Thạch lúc này như một gốc cây, tỏa ra vô số sợi rễ lan tỏa khắp mặt đất, mỗi một phân thân đều bị một sợi rễ điều khiển. Rất tiếc đám Yêu Hoàng còn chưa đến trình độ thấy được, ngay cả Tôn Kỳ cũng không, ở đây chỉ có Hỏa Hỏa thấy được.

Phốc! lại thêm một cái xác lạnh.

“A!!!” Tôn Kỳ rên lên thành tiếng, ổ bụng của hắn đã đổi màu đen kịt, từng cái mụn mủ to nổi lên sau đó vỡ toang, bốc mùi hôi thối tanh tưởi.

Tiểu Thạch ra tay, đám Yêu Hoàng cũng không đứng yên.

Xem ai tàn nhẫn hơn!

Đúng lúc này có tiếng thét thống khổ:

“Không! con ta! Xin các vị đại yêu cứu mạng.”

Ba thạch nhân đang cầm ba con sói con, một con đã bị xé xác, hai con còn lại chuẩn bị bị giết.

Phương xa, trong đám quân đang trấn giữ sinh vật Vực Sâu, một tên sói bay ra ngoài, nét mặt hoảng loạn nhưng ngay lập tức bị tên đội trưởng của hắn ép lại, giọng nói như chuông đồng:

“To gan! chưa có quân lệnh, dám tự tiện rời đội ngũ, ngươi muốn chết sao?!”

“Đội trưởng! đó là con ta!” tên sói đau khổ lên tiếng, hắn lúc này đang bị tên đội trưởng một trảo đạp đầu, dí mặt sát đất, không thể nhúc nhích nhưng hắn vẫn cố lên tiếng, không lên tiếng, con hắn sẽ chết!

Tên đội trưởng hiểu tâm trạng của tên sói này bởi vậy hắn chỉ khống chế mà không giết tại trận. Bình thường bất tuân quân lệnh, tự tiện rời đội ngũ đều có một kết quả: giết không cần xử!

Nhưng trường hợp này nếu hắn ra tay chỉ sợ rét lạnh lòng quân.

Ta ngoài chiến trường giết địch là vì cái gì?

Đừng nói đến cái gì chủng tộc, quá xa vời!

Ta chỉ là một tên lính quèn, đừng nói mấy thứ hoa mỹ đó. Đơn giản một điểm, trực tiếp một điểm. Ta chiến đấu vì gia đình ta, vì để cho gia đình bình yên, để con ta có được tài nguyên tu luyện, ta sẵn sàng lên chiến trường mạo hiểm. Nhưng nếu gia đình cũng mất, ta còn đánh cái gì nữa!

“Ngươi yên tâm! các vị đại yêu sẽ không để cho gia đình ngươi bị tổn thương. Các vị đại yêu tự có kế hoạch, ngươi không được làm loạn hỏng kế hoạch của các ngài.” tên đội trưởng cũng chỉ có thể nói những lời này.

“Kế hoạch chó má gì chứ… con ta...” tên này gầm lên giận dữ.

Bốp! tên đội trưởng một tát đánh ngất tên sói. Hắn không thể để tên sói nói tiếp. Nói tiếp sẽ phạm thượng, lúc đó chết không thể nghi ngờ.

Hắn có thể hiểu được tâm trạng tên sói lúc này, cũng nhìn thấy ánh mắt lo lắng, đồng bệnh tương lân của đám quân sĩ. Chuyện này nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, xử lý không khéo có thể khiến lòng quân sụp đổ.

...

“Không! xin đừng giết nàng!” một tên yêu tộc tại phương xa quan sát, không phải trong quân, hắn kinh hãi nhìn thấy thạch nhân đang nắm một con cáo yêu chuẩn bị ra tay.

Đám đồng bạn quay đầu nhìn hắn: “Đó là...”

“Là hôn phê của ta, các ngươi cũng biết lần này ta ra ngoài là tìm Tuyết Phong Hoa.” nói rồi hắn xòe tay, một bông hoa trắng như tuyết, năm cánh lung linh đón ánh nắng. “Nàng nói chỉ cần ta tìm được Tuyết Phong Hoa, nàng sẽ chấp nhận làm vợ ta. Ta phải mạo hiểm tính mạng mới tìm được Tuyết Phong Hoa, nhưng không ngờ vừa trở về, 36 đỉnh đã bị phong cấm, không thể ra vào.”

Đám đồng bạn nhìn hắn, có chút ngưỡng mộ có chút khâm phục, thật lãng mạn! Một chút yêu nữ đôi mắt long lanh, trong lòng mơ ước, có được tình yêu như vậy thì còn gì bằng.

Đúng lúc này. Phốc! thạch nhân xuyên thủng trái tim con cáo.

“Không!!!” tên yêu tộc trở nên điên cuồng, nước mắt giàn giụa, mắt nổi gân máu, hắn lao tới như muốn liều mạng. Đám đồng bạn vội giữ hắn lại.

“Bình tĩnh! ngươi mà xông vào, ngươi sẽ chết đấy!” một tên đồng bạn hét lớn.

“Ta mặc kệ!” tên này bất chấp lao tới. Không còn cách, đám đồng bạn đành đánh ngất hắn.



“Xin đừng giết cha ta!” lại một tên Yêu tộc hét lên nhưng hắn bình tĩnh hơn mấy tên kia, hắn đưa mắt nhìn đám Yêu Hoàng, cầu khẩn: “Các vị đại yêu xin cứu cha ta!”

Không chỉ một nơi, mà rất nhiều chỗ khác đều có những tình huống tương tự. Yêu tộc xung quanh đây đều có ít nhiều liên hệ với Yêu tộc 36 đỉnh, thân sơ đều có.

Đây chính là hiệu quả mà Tôn Kỳ muốn, hắn nhếch mép cười nhìn đám Yêu Hoàng, hắn không tin bọn chúng không nhượng bộ.

Thanh Long có chút đau đầu, Tứ Phương Thần Thú lần này xuất thế muốn đánh một trận thật đẹp, từ đó dựng lên danh tiếng, tạo thế bước lên yêu chủ vị trí.

Nhưng không ngờ Tôn Kỳ lại lấy yêu tộc ra làm con tin, tất nhiên trong mắt bọn hắn đám yêu tộc này chẳng đáng là gì, chết thì chết thôi. Chỉ là không nên chết như thế này.

Yêu chủ vị trí có quyền lực cũng có trách nhiệm.

Trách nhiệm lớn nhất chính là phải bảo vệ con dân, ngươi không bảo vệ được, ai sẽ phục ngươi? ai sẽ nghe lệnh của ngươi?

Đám Yêu Hoàng đưa mắt khẽ nhìn nhau, một cái gật đầu nhẹ, bọn chúng đã có quyết định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui