Nhân Tổ

Tôn Kỳ trong lúc say sưa tước đoạt cảm ngộ thì tin dữ bay về.

Hai tên Yêu Vương mình đầy thương tích, trên nét mặt còn nguyên vẻ hoảng sợ, quỳ trước cửa động lớn tiếng nói:

“Đại Thánh! đại sự không hay?!”

“Có chuyện gì?” Tôn Kỳ hỏi một cách lạnh nhạt.

“Đại Thánh, quân ta tiến tới bờ đông sông Tử Lăng, gặp sự cản trở, điều tra mới biết bên kia bờ sông thuộc về lãnh địa của Lạc Dực tộc, tộc này là nhánh phụ của Phồ Tang tộc. Bọn ta mang theo uy danh của Đại Thánh dùng ân nghĩa thu phục.

Thế nhưng bọn hắn là một lũ không biết điều, không những không quy phục mà còn buông lời sỉ nhục Đại Thánh.”

“Sỉ nhục? sỉ nhục thế nào?” Tôn Kỳ hỏi lại. Hắn thừa biết đám này vì muốn nhanh chóng lập công, các chiến thắng dễ dàng trước đó làm cho mờ mắt, làm gì có chuyện thu phục, hẳn là vừa lên đã hùng hổ chém giết. Nhưng không ngờ đạp phải đá cứng, hao binh tổn tướng.

“Bọn chúng nói Đại Thánh là cái thá gì chứ! bọn chúng không biết, cũng không quan tâm. Bọn chúng theo lệnh của Phồ Tang Hoàng chiếm giữ nơi này. Kẻ nào xâm phạm giết không tha, Đại Thánh cũng không ngoại lệ. Bọn chúng ỷ có Phồ Tang Hoàng, không coi Đại Thánh ra gì. Bọn chúng còn nói...”

“Được rồi!” Tôn Kỳ ngắt lời, hắn biết sắp tới bọn chúng nói gì, chiêu khích tướng mà thôi. “Thiệt hại thế nào?”

“Chết… hết...” tên Yêu Vương vừa trả lời vừa run sợ, như sợ Tôn Kỳ trách phạt, hắn giải thích ngay: “Không phải do chúng thuộc hạ không được, mà thực sự đối phương rất mạnh, một hơi xuất hiện ba mươi vị Yêu Vương, giống như bọn chúng đã có chuẩn bị. Chúng thuộc hạ bị trúng kế, toàn quân tan tác. Yêu Vương chỉ có hai thuộc hạ may mắn chạy thoát, Yêu Tướng mười tên chết chín, yêu quân còn lại chết vô số.”

Tôn Kỳ nghe xong bình thản vô cùng, chết cũng là một đám Yêu tộc, liên quan gì hắn đâu.

Phồ Tang vực có nhiều như vậy Yêu Vương cũng là bình thường, chỉ sợ cũng không giới hạn ở ba mươi, số lượng thực có thể gấp đôi.

Còn thế lực của hắn mới thành lập toàn là một đám tạp nham, kém xa với Yêu Hoàng thế lực lâu năm. Thất bại là chuyện thấy trước được.

Phồ Tang Hoàng xem ra cũng có chút nể mặt, không muốn triệt để vạch mặt với hắn mới tha cho đám này, nếu không toàn quân đã bị diệt.

Nhìn lại mới thấy thực lực Huyết Ngục vực cực kỳ mất cân bằng, Tôn Kỳ quá mạnh trong khi đám thuộc hạ quá yếu, bây giờ chỉ còn hai Yêu Vương, mười Yêu Tướng, đã kém lại càng kém, so với các vực khác thì không đáng nhắc tới.

“Ta đã biết, các ngươi về nghỉ ngơi, ổn định quân tâm đi.” Tôn Kỳ lạnh nhạt ra lệnh.

Hai tên Yêu Vương nhìn nhau. Đại Thánh không nổi giận? bọn hắn còn tưởng mình sẽ bị trọng phạt.

Đại Thánh có ý gì? có hay không cho qua, dù sao Phồ Tang Hoàng cũng rất mạnh. Không có lý do gì phải gây chiến với một vị Yêu Hoàng.

Bọn chúng không biết, nhưng cũng không hỏi. Giữ được mạng đã là quá tốt, bọn chúng từ từ lui ra.

“Khoan đã!” Tôn Kỳ đột nhiên gọi bọn chúng lại.

“Xin Đại Thánh ra lệnh!” hai tên Yêu Vương cúi đầu cung kính chờ lệnh.

“Ban cho các ngươi!” từ trong hang động bay ra hai viên huyết quả.

Hai tên Yêu Vương theo bản năng đỡ lấy, cầm trong tay huyết quả, bọn chúng quan sát tỉ mỉ.

Đây là một viên trái cây to bằng nắm tay người, hình bầu dục, màu đỏ trong suốt như hồng ngọc. Khi cầm trong tay, bọn chúng cảm thấy huyết mạch sôi sục, ham muốn thôn phệ.

Điều đó cho thấy viên huyết quả này có tác dụng với huyết mạch, nên nhớ bọn chúng là Yêu Vương, muốn nâng cao huyết mạch vô cùng khó, thiên tài địa bảo có tác dụng với bọn hắn cũng cực ít, đều là cung không đủ cầu. Vậy mà viên trái cây này lại khiến bọn chúng sinh ham muốn.

“Hai viên huyết quả này gọi là Ảo Tâm Phiến Quả, có tác dụng nâng cao huyết mạch, thần kỳ vô cùng. Huyết quả lấy huyết nhục làm đất, dùng máu tươi để tưới. Hấp thu đủ 999 yêu tộc huyết nhục thì mới kết quả.” Từ trong hang, Tôn Kỳ lạnh nhạt giải thích.

Bọn chúng mừng rỡ, vội dập đầu hô:

“Đa tạ Đại Thánh ban thưởng! chúng thuộc hạ nguyện vì Đại Thánh xông pha chiến trường, đến chết mới thôi!”

“Đây là các ngươi xứng đáng nhận được, tù binh các ngươi bắt được đều dùng vào việc trồng Ảo Tâm Phiến, nếu muốn có nhiều hơn, các ngươi biết phải làm sao rồi đấy.” Tôn Kỳ lạnh nhạt nói. “Được rồi, giờ thì lui ra đi.”

Hai tên Yêu Vương nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên nhiều câu hỏi, nhưng lúc này không tiện nói ra. Bọn chúng cúi đầu từ từ lui ra.

Tôn Kỳ trong hang nhếch mép cười.

Trong thời gian này hắn nhận ra đám thuộc hạ của mình quá tạp nham, số lượng và chất lượng đều kém, quan trọng nhất là đám này không có tính trung thành.

Nói đùa gì chứ!? đều bị ép quy thuận, bọn chúng không có tính trung thành mới bình thường.

Tất nhiên hắn không cần bọn chúng trung thành, hắn cần bọn chúng chinh chiến mang tù binh về cho mình. Nhưng để bọn chúng dùng mạng chinh chiến cho mình thì hoặc là cần bọn chúng trung thành, hoặc là thứ gì đó khiến bọn chúng không thể không chinh chiến.

Hắn nghĩ tới một thứ: thuốc phiện.

Năm xưa tại Ma giới, hắn dùng Hoa Anh Túc để gây nghiện. Khi làm vương tại Hải quốc, hắn dùng nấm ma túy. Nuôi một đám con nghiện làm việc cho mình.

Bản thân hắn cũng từng bị trúng ma chủng, khiến cho hắn vật vã trong cơn nghiện ma khí.

Nên hắn nghĩ cách tốt nhất khống chế đám thuộc hạ là cho bọn chúng nghiện.

Thời gian này, hắn giết tù binh sưu hồn cướp đoạt cảm ngộ, rồi hấp thụ tinh huyết. Cái xác còn lại hắn vứt bỏ.

Có phần đáng tiếc! mặc dù tinh huyết đã không còn nhưng phần máu tươi còn lại vẫn còn một lượng rất nhỏ huyết mạch lực. Nếu chất chồng lên cũng không phải số lượng nhỏ.

Vậy là hắn thử trồng Hoa Anh Túc trên xác chết. Tất nhiên Hoa Anh Túc này đã trải qua biến đổi.

Hắn gọi loại cây mới này là Ảo Tâm Phiến.

Ảo Tâm Phiến thân lá trong suốt màu ngọc lục bảo, lõi bên trong màu đỏ tươi, lá mặt dưới màu bạc, mặt trên màu xanh đỏ. Mỗi cây Ảo Tâm Phiến cho ra một viên trái cây. Chỉ cần có đủ huyết nhục cây sẽ phát triển xanh tốt. Khác với Hoa Anh Túc, chất gây nghiện nhiều ở nhựa, Ảo Tâm Phiến không có chất gây nghiện.

Phải! sau khi hắn cải tạo thì Ảo Tâm Phiến mất đi khả năng gây nghiện.

Điều này khiến hắn đau đầu.

Lúc này hắn chợt nhớ đến ma chủng, liệu hắn có thể tạo ra được một thứ tương tự?!

Vậy là hắn bắt đầu nghiên cứu huyết chủng cấy vào trong Ảo Tâm Phiến.

Ông trời không phụ lòng người, hắn cuối cùng cũng thành công.

Ảo Tâm Phiến Quả có hai tác dụng chính:

Thứ nhất nhanh chóng nâng cao huyết mạch, vì nó hấp thụ huyết mạch lực từ xác chết, sau đó cô đọng trong quả.

Thứ hai cấy huyết chủng vào trong vật chủ.

Huyết chủng sẽ khiến cho vật chủ nghiện hút máu. Đây là điều Tôn Kỳ muốn. Bọn chúng càng nghiện máu sẽ càng gây chiến, Tôn Kỳ lúc đó không cần ra lệnh, bọn chúng cũng phải ra tay.

Trước đó bọn chúng gây chiến vì bị ép buộc, giết chóc không phải bản tính duy nhất của Yêu tộc. Bọn chúng cũng muốn có một cuộc sống bình yên, yên ổn.

Bọn chúng cũng không phải cục đá, cũng có tình cảm, mặc dù khác tộc nhưng cứ liên miên chém giết các tộc khác lâu dần sẽ khiến bọn chúng sinh ra cắn rứt, không muốn chém giết nữa.

Mà Tôn Kỳ thì không muốn dừng lại. Bởi vậy hắn cần cho bọn chúng đầy đủ lý do gây chiến.

Thứ nhất chính là vì nghiện máu. Thứ hai bọn chúng cần Ảo Tâm Phiến Quả để nâng cao huyết mạch, mà Ảo Tâm Phiến trồng bằng huyết nhục.

Ảo Tâm Phiến cũng có tai hại rất nhiều, điển hình sẽ khiến cho huyết mạch bị nhiễm bẩn, sinh ra con cái dễ bị đột biến thoái hóa. Nhưng có liên quan gì đến hắn!

Hiệu quả của Ảo Tâm Phiên Quả nhanh chóng được chứng thực, hai tên Yêu Vương phục dụng xong, huyết mạch nâng cao một phần, chiến lực càng mạnh hơn lúc trước.

Tin đồn về sự kỳ diệu của Ảo Tâm Phiến lan ra khắp ba ngọn núi.

Đám Yêu tộc cấp thấp cũng cảm thấy thòm thèm, tất nhiên bọn hắn tự hiểu, đồ quý như vậy chỉ có Yêu Vương mới có tư cách dùng, còn bọn chúng… quên đi.

Nhưng mà sau đó, Tôn Kỳ truyền lệnh: sẽ cho tất cả bọn chúng cơ hội.

Qua trận chiến vừa rồi, Yêu tộc ba ngọn núi hao tổn nghiêm trọng, để bổ sung lực lượng, nhất là lực lượng Yêu Vương, Tôn Kỳ cho tổ chức tranh tài.

Nói là tranh tài, thực chất giống như là nuôi cổ, để một nhóm Yêu tộc vào trong lồng, kẻ còn sống cuối cùng là kẻ thắng đạt được Ảo Tâm Phiến Quả, có cơ hội nâng cao huyết mạch trở thành tân Yêu Vương.



Tôn Kỳ ngồi trên thạch tọa, tay chống thái dương, miệng nhai trái cây, thản nhiên ngồi xem đám Yêu tộc sát phạt.

Phía dưới đám Yêu tộc hò hét điên cuồng, bọn chúng mặc dù đầu phục dưới trướng Tôn Kỳ nhưng đều là các tộc khác nhau, đứng trước cơ hội trở thành Yêu Vương ai không điên cuồng.

Các tộc đều có tâm riêng, vì dành lợi thế cho tộc mình không tiếc dùng thủ đoạn mạnh nhất.

Lúc này ngược lại thể hiện rõ bản chất Yêu tộc nhất: cuồng dã.

Trong lồng giam, một con hổ hét lên, chịu một xiên vào bụng để chém cổ đối thủ.

Đối thủ của nó ngã xuống, không cam, chỉ còn một bước nữa thôi! kết quả vẫn là không bước tới được, thành tựu cho kẻ khác.

Con hổ đứng xiêu xiêu vẹo vẹo trên đống xác chết, ngửa mặt gầm lên.

Minh Hổ tộc bên ngoài cũng đồng loạt gầm lên hưởng ứng, đây là thiếu chủ bọn hắn, tộc bọn hắn lại có cơ hội xuất hiện Yêu Vương.

Minh Hổ thiếu tộc trưởng bước ra ngoài, quỳ dưới chân Tôn Kỳ chờ đợi.

Tôn Kỳ mỉm cười, phất tay, một viên trái cây bay đến trước mặt con hổ.

Minh Hổ thiếu tộc trưởng há miệng, nuốt ngay viên trái cây vào bụng. Kỳ vật thế này phải dùng ngay, để lâu dễ mang họa sát thân.

“Đa tạ Đại Thánh!” Minh Hổ thiếu tộc trưởng cúi đầu thành kính: “Minh Hổ tộc nguyện vì Đại Thánh lên núi đao xuống biển lửa.”

Tôn Kỳ gật đầu hài lòng:

“Đây là thứ ngươi xứng đáng có được. Nếu muốn có nhiều hơn Ảo Tâm Phiến Quả, vậy thì cố gắng lập công.”

“Vâng!” tên này đáp, Tôn Kỳ phất tay cho hắn lui.

Đây đã là viên thứ chín Tôn Kỳ ban ra, hắn trong tay có rất nhiều, nhưng hôm nay chỉ hạn định ở chín viên, như vậy mới khiến đám Yêu tộc điên cuồng tranh đoạt.

Để bọn chúng nếm được ngon ngọt, không tin sau này bọn chúng không ra sức chém giết.

Còn hắn… Tôn Kỳ đưa mắt dõi về phương xa.

Đây là lúc thử Huyết Ngục Lĩnh Vực với Yêu Hoàng.

Phồ Tang Hoàng, chờ ta!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui