Nhân Tổ

Gai nhọn nhô ra từ Mộc Chi Tâm, bắn thẳng tới mi tâm Tôn Kỳ, đây là một chiêu tất sát.

Trong lúc nguy hiểm cực độ, Tôn Kỳ lại tỏ ra thản nhiên, mỉm cười.

”Chờ ngươi đã lâu!”

Gai nhọn khi cách mi tâm đường tơ kẽ chỉ thì đột ngột dừng lại.

Huyết Ngục Lĩnh Vực đã mở, trong lĩnh vực, Tôn Kỳ là chúa tể.

Tôn Kỳ đưa tay, bắt lấy Mộc Chi Tâm, bóp nhẹ một cái.

Mộc Chi Tâm vỡ ra để lộ một cành cây màu hoàng kim sáng chói. Nhìn kỹ thì giống một khúc hoàng đằng.

Hoàng đằng giãy giụa trong tay Tôn Kỳ nhưng đều vô ích. Một lúc sau, nó không giãy giụa nữa, bình tĩnh hỏi:

“Ngươi làm sao biết?”

Tôn Kỳ cười nhạt:

“Ngươi hình như còn chưa nhận ra tình huống của mình lúc này. Ở đây chỉ có ta hỏi, ngươi trả lời. Ngươi có thể chọn phản kháng, không sao? ta cũng không mấy hứng thú giữ mạng ngươi.”

“Hừ, ngươi muốn có Mộc Chi Tâm thì tốt nhất thả ta ra.” Hoàng đằng cho rằng Tôn Kỳ đang giả cường thế dọa hắn sợ, để hắn tự nôn ra thông tin về Mộc Chi Tâm.

Tôn Kỳ nhìn nó cười nhạt, hắn muốn nhẹ nhàng với nó nhưng với thứ cứng đầu này vẫn là giết rồi sưu hồn.

Có quyết định liền ra tay, Tôn Kỳ siết chặt nắm đấm. Tiếng răng rắc phát ra, hoàng đằng muốn đứt vỡ.

Hoàng đằng điên cuồng giãy giụa nhưng nó nhận ra lực lượng của nó đang bị áp chế, mười phần phát huy không đến một.

Nó nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Tôn Kỳ, nó cảm nhận Tôn Kỳ thật sự không quan tâm sống chết của nó, nó có nói hay không thì Tôn Kỳ vẫn sẽ có được Mộc Chi Tâm.

“Dừng… dừng… ta nói...” Không còn cách nào khác nó đành mở miệng xin tha.

Tôn Kỳ buông lỏng tay, hỏi sang vấn đề khác:

“Ngươi mới là Phồ Tang Hoàng?!”

“Sao ngươi biết?” hoàng đằng kinh ngạc hỏi lại.

Rắc… Tôn Kỳ siết chặt tay.

“Ngươi quên ta đã nói gì sao? ở đây chỉ có ta hỏi, ngươi trả lời.”

“Dừng tay… dừng tay… ta đúng là Phồ Tang Hoàng… đừng siết nữa...” Phồ Tang Hoàng thành thật trả lời.

“Ngươi là tầm gửi?” Tôn Kỳ lại hỏi.

Phồ Tang Hoàng trợn mắt, nó kinh ngạc thực sự, nó muốn mở miệng hỏi: vì sao ngươi biết? nhưng bài học vừa rồi khiến nó không dám.

“Ta đúng là tầm gửi yêu.”

Tôn Kỳ gật đầu, gãi gãi cằm suy tư.

“Ngươi vì sao lại nhắm vào ta?”

“Ta không nhắm vào ngươi, là ngươi chủ động đến đây gây chiến.” Phồ Tang Hoàng không nhận.

“Hừ, còn dám lươn lẹo. Muốn hay không ta bóp chết ngươi?” Tôn Kỳ hừ lạnh.

“Ngươi bóp chết ta cũng không thay đổi được sự thật.” Phồ Tang Hoàng tỏ ra cứng cỏi.

Tôn Kỳ quan tâm, hỏi sang vấn đề khác:

“Ngươi chuẩn bị lột xác tiến hóa nên muốn dùng máu của Yêu Hoàng để tẩy lễ.”

“Ngươi… ngươi… làm sao biết?” Phồ Tang Hoàng lúc này thực sự kinh hãi. “Kế hoạch của ta rất hoàn hảo… không thể nào ngươi phát hiện ra.”

“Hoàn hảo thì đã không bị ta bắt.” Tôn Kỳ cười nhạt, nói: “Kế hoạch của ngươi có mấy chỗ sơ hở.

Thứ nhất tại biên giới, khi quân ta tấn công, đột nhiên xuất hiện mấy chục Yêu Vương. Không có lệnh của ngươi, bọn chúng làm sao có thể xuất hiện tại đấy. Ngươi là muốn khiêu khích ta, dụ ta đến đây.

Thứ hai lúc đánh nhau với ta, nhìn vẻ ngoài có cảm giác ngươi cố bảo vệ đám sinh linh phía dưới, nhưng thực chất ngươi muốn mượn tay ta giết hết bọn chúng. Có lẽ vì ngươi vẫn muốn làm Phồ Tang Hoàng cao cao tại thượng, phụ chúng sinh cúng bái nên ngụy tạo bộ mặt đạo đức.

Thứ ba, cũng là quan trọng nhất, sau khi đám sinh vật kia chết, máu bọn chúng thấm xuống đất bị rễ cây hấp thụ. Ngươi không phải nói: nhựa cây và huyết dịch không hòa được vào nhau sao? vậy mà ngươi lại hấp thu huyết dịch. Nếu gặp Yêu Hoàng khác sẽ không thể phát hiện điều này, ngươi không may gặp phải ta, chơi huyết ta chính là đại sư.

Mà điểm đến của huyết dịch không đâu khác chính là chỗ của ngươi. Ta theo huyết dịch vận chuyển phát hiện ra chân thân của ngươi.

Ta lúc đó cũng cảm thấy bất ngờ, Phồ Tang Hoàng không ngờ là một cây tầm gửi. Tầm gửi thành hoàng, thật bất khả tư nghị.”

Tôn Kỳ nói đến đâu, Phồ Tang Hoàng há hốc mồm đến đấy, kế hoạch hắn cho là hoàn hảo không ngờ lại có nhiều lỗ hổng như vậy.

“Ngươi làm sao biết ta muốn tiến hóa cần máu tẩy lễ?” đây mới là điểm Phồ Tang Hoàng khó hiểu nhất.

Chuyện hắn tiến hóa, chính hắn cũng không rõ ràng, vậy mà Tôn Kỳ nhìn qua một cái biết ngay.

Tầm gửi là một tộc khá kín tiếng, ít ai biết. Tầm gửi sống ký sinh trên thân tộc khác, những tộc sống ký sinh tại Yêu giới thường bị khinh ghét xa lánh, hô đánh hô giết, nên bọn chúng thường lẩn tránh trong bóng tối.

Tầm gửi thành yêu, khó! thành hoàng, càng khó!

Nên chuyện Phồ Tang Hoàng là tầm gửi ngoài hắn chẳng có ai biết, ngay cả đám sinh linh sống cả đời dưới bóng đại thụ cũng không biết, đám Yêu Hoàng thỉnh thoảng ghé qua đây chơi cũng không biết. Tất cả đều nhầm tưởng đại thụ chính là Phồ Tang Hoàng.

Thật sự cũng không thể trách bọn hắn, nếu không theo dõi huyết dịch vận chuyển chính Tôn Kỳ cũng không phát hiện được vị trí thật của Phồ Tang Hoàng, từ đó suy đoán ra hắn là tầm gửi.

Phồ Tang Hoàng ngay từ nhỏ đã ký sinh trên cây, nhờ cơ duyên xảo hợp trở thành yêu mà cơ duyên này đáng lẽ thuộc về đại thụ, lại bị hắn cướp. Đến khi thành yêu, khí tức của bọn hắn cũng đồng nhất, không thể phân biệt, tuy hai mà một, tuy một mà hai.

Hắn tiếp tục ký sinh, chậm rãi tăng lên tu vi. Còn đại thụ vĩnh viễn là đại thụ, cho dù có cơ duyên cũng không thể thành yêu. Phồ Tang Hoàng coi đại thụ như một bộ phận cơ thể của mình, há có thể cho ký chủ thành yêu, thoát khỏi sự khống chế của mình.

Hắn cũng không có nhiều khái niệm về chủng tộc, bởi vậy nuôi một đám sinh linh làm thú vui. Nhưng cũng vì cô độc nên hắn không có đồng tộc tham khảo. Hắn luôn cho rằng thành hoàng đã là cực hạn nhưng không ngờ đến một ngày, hắn cảm giác mình có thể tiếp tục tiến hóa.

Hắn lúc đó vui mừng khôn xiết, điên cuồng hấp thu đại địa lực lượng, thông qua đại thụ chuyển hóa thành mộc chi lực.

Nhưng hắn nhận mộc chi lực thôi là không đủ, hắn cần một kích thích để biết lượng thành chất.

Không có đồng tộc tham khảo, hắn liền tham khảo Yêu tộc khác.

Cách phổ biến nhất để Yêu tộc tiến hóa đó là tiến hóa huyết mạch, mà muốn tiến hóa huyết mạch thì cần một lượng lớn huyết mạch lực cùng cấp.

Hắn không biết đối với bản thân mình có được hay không, dù sao thì thụ yêu cũng không có huyết dịch. Nhưng có thể thử.

Trùng hợp lúc này Tôn Kỳ xuất hiện, vậy là hắn lên kế hoạch.

Tôn Kỳ, Bạch Thủ Hoàng, Tham Thiềm Hoàng đều bị hắn tính toán.

Trước tiên cần tiêu thủ hết đám sinh linh sống quanh hắn vì hai lý do:

Thứ nhất cần lấy máu bọn chúng thực hành trước.

Thứ hai trong quá trình tiến hóa không biết sẽ xảy ra chuyện gì, tốt nhất là không nên có kẻ khác bên cạnh.

Hắn lợi dụng Tôn Kỳ làm thay hắn.

Tiếp theo là hắn giả chết ẩn mình trong Mộc Chi Tâm.

Đúng như hắn dự đoán, vì cướp đoạt Mộc Chi Tâm, Tôn Kỳ, Bạch Thủ Hoàng, Tham Thiềm Hoàng sẽ xảy ra tranh chấp.

Có thể thành kết cục tam bại câu thương, kẻ chiến thắng duy nhất sẽ mang đi Mộc Chi Tâm, trốn đến một nơi bí mật thôn phệ Mộc Chi Tâm.

Nhân lúc này, hắn ra tay đánh lén, chắc chắn sẽ đắc thủ.

Kết quả tốt nhất hắn có thể thu được cả ba Yêu Hoàng, tệ nhất cũng có được một Yêu Hoàng.

Không phải Tôn Kỳ hùng hổ. Không phải hai tên Tham Thiềm Hoàng, Bạch Thủ Hoàng xảo trá. Mà chính là hắn, một cây tầm gửi không ai ngờ mới là kẻ chiến thắng cuối cùng.

Thì ra sau tất cả, hắn mới chính là ngư ông, hốt trọn ve sầu, bọ ngựa, chim sẻ.

Kế hoạch này không thể chê vào đâu được, nếu không gặp phải Tôn Kỳ hắn đã thành công.

Vậy mới thấy trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều vô dụng.

Tôn Kỳ nhìn Phồ Tang Hoàng cười cười, hắn làm sao không biết tên này có dấu hiệu tiến hóa. Hắn đã trải qua nhiều thân phận Yêu tộc, giết Yêu tộc nghiên cứu càng là nhiều không kể xiết.

Thụ Yêu đặc biệt như vậy, sao hắn có thể không giết qua.

Vậy nên mặc dù chưa bao giờ thấy tầm gửi tiến hóa nhưng hắn vẫn nhìn ra một vài điểm.

Nhưng chuyện đó cũng chẳng quan trọng, Tôn Kỳ cầm hắn hỏi:

“Mộc Chi Tâm đâu?”

“Ngươi hứa không giết ta, ta sẽ nói cho ngươi biết. Mộc Chi Tâm được ta giấu tại nơi rất bí mật, không có ta chỉ ngươi vĩnh viễn sẽ không tìm được.” Phồ Tang Hoàng ra điều kiện.

“Được rồi, tha cho ngươi. Nói đi!” Tôn Kỳ đơn giản nói, với hắn tha cho Phồ Tang Hoàng cũng được, hắn cần Mộc Chi Tâm hơn.

Nhưng Phồ Tang Hoàng lại chẳng tin lời Tôn Kỳ, trước đó Tham Thiềm Hoàng chính là một ví dụ, có được Mộc Chi Tâm liền phủi tay bỏ đi.

Lúc đó mọi thứ đều trong kế hoạch của hắn, nhưng bây giờ, Tôn Kỳ không giữ lời hứa, hắn sẽ chết. Mạng chỉ có một cái, không thể mạo hiểm.

“Ngươi phải...” Phồ Tang Hoàng chuẩn bị ra điều kiện.

Tôn Kỳ lười nhác nghe tiếp, hắn biết tiếp theo tên này sẽ nói cái gì. Trong trường hợp của Phồ Tang Hoàng cũng là bình thường. Nhưng hắn không rảnh.

Tôn Kỳ siết chặt nắm tay, lần này sẽ không lại buông ra.

Phồ Tang Hoàng cảm nhận được nguy hiểm, hắn hét lớn dùng tất cả sức lực vùng vẫy. Nhưng trong lĩnh vực, lực lượng của hắn bị cực độ áp chế.

Vả lại Tôn Kỳ nãy giờ dài dòng với hắn như vậy cũng vì âm thầm đưa lực lượng bản thân vào cơ thể Phồ Tang Hoàng, áp chế hắn toàn diện.

Phồ Tang Hoàng đứng trước cái chết cực độ sợ hãi, hét lên:

“Ngươi không thể giết ta! không có ta ngươi sẽ không có được Mộc Chi Tâm!”

“Ngươi không cần quá lo! không có ngươi ta vẫn có thể tìm ra Mộc Chi Tâm.” Tôn Kỳ lạnh nhạt nói.

Không thể dùng lợi thuyết phục Tôn Kỳ, Phồ Tang Hoàng đổi sang đại nghĩa:

“Ta chết rồi! vạn vật sinh linh dưới đại thụ không có ta che chở cũng sẽ chết. Ngươi sẽ thành tội yêu thiên cổ, bị chúng sinh phỉ nhổ. Thả ta ra, ta sẽ đưa ngươi Mộc Chi Tâm, ta sẽ thuần phục ngươi, ta hứa vĩnh viễn làm một cái cây che chở chúng sinh để bọn chúng cúng bái ngươi!”

Tôn Kỳ nghe vậy cười nhạt:

“Một cây đổ, trăm cây mọc lên. Không có cái gì là vĩnh viễn. Ngươi chết rồi là cơ hội cho kẻ khác.

Ngươi! vẫn là đi chết tốt!”

Dứt lời, không muốn dây dưa nữa, Tôn Kỳ vận lực bóp nát hoàng đằng.

Phồ Tang Hoàng hét lên một tiếng rồi lìa đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui