Nhân Tổ


Tôn Kỳ im lặng vài giây, rồi đột nhiên vỗ đùi, ngửa mặt cười lớn.

“Ha, ha… Thông Ngôn huynh thật biết nói đùa!”

Thông Ngôn cũng không có giải thích chỉ ngồi im chờ Tôn Kỳ cười xong.

Một lúc sau, Tôn Kỳ lau khóe mắt, cười nhiều quá mà chảy nước mắt.

“Thông Ngôn đến đây để đùa tiểu đệ sao?”

“Không! lời ta nói là thật!” Thông Ngôn trịnh trọng đáp lại.

Tôn Kỳ nhíu mày, hắn cảm thấy sự nghiêm túc trong lời nói của Thông Ngôn, vả lại nếu muốn nói đùa cũng không nên dùng tên Sứ Thanh Giang.
Tôn Kỳ thu hồi nụ cười, nghiêm túc hỏi:

“Thông Ngôn huynh rốt cuộc là có chuyện gì? trong Yêu giới này ai cũng biết huynh và Sứ Thanh Giang là tri kỷ chi giao, quan hệ rất tốt.
Vì sao huynh lại nói ra những lời ấy?”

Thông Ngôn thở dài, hắn biết sẽ gặp câu hỏi thế này.

“Đệ biết Yêu giới đã 500 năm hạn hán?”

Tôn Kỳ gật đầu.

“Sứ Thanh Giang từng thu thập yếu vật các giới để tiên tri một loạt sấm ngôn thế giới?”

Tôn Kỳ tiếp tục gật đầu.
Chuyện này hắn biết, lần đó chính hắn cũng tham gia.
Tất nhiên trong thân phận Huyết Ngục, hắn là nghe kể lại.

“Đệ biết Sứ Thanh Giang dòm ngó tương lai bị phản phệ trọng thương?”

Tôn Kỳ lại gật đầu, chuyện này tại Yêu giới ai cũng biết.
Nghe một loạt câu hỏi thì hỏi lại:

“Có liên quan đến nhau sao?”

“Có!” Thông Ngôn gật đầu: “Sứ Thanh Giang bị trọng thương, để chữa thương hắn đã tìm tới thủy mạch Yêu giới, chuyện này với Yêu tộc khác có thể không được, nhưng Sứ Thanh Giang tinh thông quan thiên tượng địa, lại biết xem bói, tìm ra thủy mạch Yêu giới với hắn không khó.
Hắn đã chiếm giữ thủy mạch, hấp thụ thủy thuộc tính.
Từ đó khiến cho thủy mạch suy yếu, thủy thuộc tính thiếu hụt.
Đây là nguyên nhân chính dẫn đến hạn hán Yêu giới.”

“Vậy sao Thông Ngôn huynh không khuyên bảo hắn, Sứ Thanh Giang không phải luôn trượng nghĩa, cống hiến hết mình vì Yêu tộc sao?” Tôn Kỳ thắc mắc.

“Trước kia đúng là vậy, nhưng dường như lực lượng quá lớn từ thủy mạch đã khiến hắn u mê, thử hỏi nếu như trong tay có được một nguồn sức mạnh vô song, liệu có mấy ai có thể từ bỏ?” Thông Ngôn thở dài nói.
“Nếu biết có chuyện này, ta thà không để hắn thực hiện sấm ngôn.”

“Thông Ngôn huynh cần gì tự trách.
Ta mặc dù không tại lúc đó, nhưng ta đoán chuyện quan trọng như sấm ngôn thế giới hẳn là sự đồng ý của cả Sứ Thanh Giang, Tứ Phương Thần Thú và các vị Yêu Hoàng khác.
Thông Ngôn huynh có phản đối cũng vô ích.” Tôn Kỳ an ủi.

“Haizz… biết là vậy nhưng trong lòng vẫn không khỏi tự trách.” Thông Ngôn buồn rầu nói.

“Có những ai biết được chuyện này?” Tôn Kỳ đổi chủ đề hỏi.

“Chỉ mình ta.” Thông Ngôn khẳng định.
“Nhưng chỉ sợ không giấu được lâu, Huyền Vũ sắp điều tra ra.”

“Huyền Vũ tinh thông thủy thuộc tính, điều tra ra cũng không có gì lạ.
Nhưng Thông Ngôn huynh vì sao có thể tìm ra trước đáp án?” Tôn Kỳ nghi ngờ hỏi.

“Ta và Sứ Thanh Giang là tri kỷ, bọn ta có cách liên hệ đặc biệt.
Ta lúc đó đi thăm Sứ Thanh Giang phát hiện ra hắn đang hấp thụ thủy mạch Yêu giới, ta hết lời khuyên ngăn nhưng vô ích, đành phải ra tay nhưng Sứ Thanh Giang mượn nhờ lực lượng thủy mạch, ta không phải là đối thủ, tan nát bỏ chạy.” Thông Ngôn giải thích.

“Nếu Thông Ngôn huynh còn bị tan tác, thì đệ làm sao có cơ hội.
Thông Ngôn huynh hình như nhờ sai chỗ rồi.
Sao huynh không nhờ Tứ Phương Thần Thú?” Tôn Kỳ cười nhạt hỏi, hắn rõ ràng không tin lời Thông Ngôn.

“Tứ Phương Thần Thú? không được.” Thông Ngôn lắc đầu, không đợi Tôn Kỳ hỏi, hắn hỏi trước: “Theo đệ, Sứ Thanh Giang mạnh nhất là gì?”

“Là… sấm ngôn?” Tôn Kỳ không chắc chắn nói, dù sao hắn cũng không biết nhiều về Sứ Thanh Giang, trả lời theo suy đoán.

“Đúng vậy!” Thông Ngôn gật đầu, nói: “Phàm những ai tiếp xúc với Sứ Thanh Giang đều ít nhiều bị hắn bắt lấy khí tức, hắn dùng khí tức này làm vật dẫn dự đoán tương lai.
Ta khi đánh với hắn, mỗi lần ra tuyệt chiêu đều bị hắn dễ dàng né tránh hoặc công phá, giống như mọi chiêu thức đều bị hắn nhìn thấu, đánh rất biệt khuất.

×

— QUẢNG CÁO —

Ta như vậy, Tứ Phương Thần Thú và phần lớn Yêu Hoàng cũng như vậy.
Chỉ có thể nhờ đến các vị Yêu tộc thành hoàng trong 500 năm chưa chưa tiếp xúc với Sứ Thanh Giang.
Nhưng 500 năm nay thành hoàng đều là sơ cấp Yêu Hoàng, chỉ sợ không chịu nổi một đòn của Sứ Thanh Giang.

Tính đi tính lại chỉ có Huyết Ngục đệ phù hợp.”

Tôn Kỳ nhíu mày.
Không phải chứ? sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, mọi mũi tên đều nhắm về phía ta.

“Nghe huynh nói thì Bát Thánh Thiên Tôn đều phù hợp, tại sao lại là ta.”

“Đúng vậy! ta thật ra muốn mời cả Bát Thánh Thiên Tôn nhưng không có cớ, chỉ có đệ là nợ ta một lời hứa.” Nói đến đây, Thông Ngôn ngập ngừng một chút rồi nói ra suy nghĩ trong lòng: “Ta biết tám bọn đệ cùng kết bái huynh đệ, ta hy vọng đệ có thể mời cả bọn họ tham gia như vậy phần thắng sẽ cao hơn.”

Tôn Kỳ không vội đồng ý mà hỏi sang vấn đề khác:

“Tứ Phương Thần Thú hay đỉnh tiêm Yêu Hoàng, có ai biết chuyện này chưa?”

Thông Ngôn lắc đầu:

“Ta đã suy nghĩ rất lâu.
Thiết nghĩ nói cho bọn chúng thì càng rách việc.
Thứ nhất: bọn họ đều có giao tình với Sứ Thanh Giang, thậm chí là nhận ân tình, bọn hắn sẽ rất khó ra tay, ngược lại bọn chúng còn có thể báo với Sứ Thanh Giang khiến cho việc giết Sứ Thanh Giang càng không thể.

Thứ hai tất cả đều đã bị Sứ Thanh Giang bắt khí tức, tạo thành mối dây liên kết với Sứ Thanh Giang, nếu có nhiều yêu đều động sát tâm với Sứ Thanh Giang sẽ ngay lập tức bị Sứ Thanh Giang tính ra.”

Tôn Kỳ suy nghĩ một thoáng, sau đó lắc đầu:

“Chuyện này đệ xin kiếu, không thể làm được.”

“Huyết Ngục đệ, hãy vì vận mệnh Yêu giới, tiếp tục để Sứ Thanh Giang hấp thụ thủy mạch, Yêu giới sớm muộn gì cũng thành hoang mạc, hàng tỷ sinh linh sẽ biến mất.
Đệ không có lòng thương xót sao?”

Tôn Kỳ nghe vậy bật cười:

“Muốn Yêu giới hóa hoang mạc cũng cần trăm ngàn năm, lúc đó ta chết rồi cần gì để ý.”

“Không lâu như đệ nghĩ đâu, chỉ cần thêm mấy trăm năm nữa, Yêu giới suy yếu, các tộc khác tự khắc sẽ dấy binh xâm lược.
Lúc đó cây bị đốn hạ thì tổ chim có còn?” Thông Ngôn phân tích.

“Cái này!” Tôn Kỳ cũng không thể phản bác nhưng rồi hắn vẫn lắc đầu: “Ta dù có tâm nhưng lực không đủ, các vị huynh đệ của ta cũng sẽ không đồng ý.
Quá mạo hiểm!”

Tôn Kỳ lựa lời từ chối, hắn tất nhiên sẽ không vì Yêu giới mạo hiểm.
Nhưng đúng lúc này có tiếng nói vang lên:

“Thật ra chuyện này cũng không phải là không thể!”

Thông Ngôn nhíu mày, có kẻ nghe lén.
Tôn Kỳ cười khổ, hắn biết kẻ lên tiếng là ai.

Không để hai bọn hắn đợi lâu, kẻ lên tiếng đã xuất hiện, ngoài Lục Nhĩ Hầu Vương thì còn có thể là ai.

Lục Nhĩ Hầu Vương xuất hiện đã cười tươi:

“Thứ lỗi! ta không muốn nghe lén chỉ là các ngươi nói to quá, ta vô tình nghe được.”

Lời này tất nhiên không thể tin.

Thông Ngôn mặt lạnh, nghe thì cũng đã nghe rồi, hắn còn có thể làm sao.

“Không hổ là Bách Hiểu.”

“Khặc, khặc… quá khen, quá khen.” Lục Nhĩ Hầu Vương cười tươi đáp.

Tôn Kỳ thắc mắc:

“Vừa rồi huynh nói có thể là có thể làm sao?”×

— QUẢNG CÁO —

“Nếu như lợi ích đủ lớn, bọn ta có thể ra tay.” Lục Nhĩ Hầu Vương nói.

“Thế nào là đủ lớn?” Thông Ngôn hỏi.

“Mười cái Yêu Hoàng Vực.” Lục Nhĩ Hầu Vương ra giá.

“Yêu Vực của ta có thể cho các ngươi, các Yêu Vực khác ta không có quyền cho hay không.” Thông Ngôn lạnh nhạt trả lời.

“Xác của Sứ Thanh Giang.” Lục Nhĩ Hầu Vương đổi một cái giá khác.

Thông Ngôn nghĩ một thoáng rồi gật đầu:

“Được!”

Nếu bọn chúng giết được Sứ Thanh Giang thì xác thuộc về bọn chúng cũng hợp lý, hắn không cần tranh.

Một lời đã định.

Hai bên vỗ tay cái bốp đạt thành hiệp định.

Tôn Kỳ bên cạnh cười khổ, ta hình như còn chưa đồng ý.

Lục Nhĩ Hầu Vương quay nhìn Tôn Kỳ cười nói:

“Trận chiến này đệ tiên phong, bọn ta phụ trợ.”

Tôn Kỳ trợn mắt như muốn hỏi: tại sao lại là ta?

Như hiểu Tôn Kỳ muốn nói gì, Lục Nhĩ Hầu Vương nói luôn:

“Vì đệ hứa với Thông Ngôn, không phải bọn ta.
Một cái xác còn không đủ bọn ta liều mạng, nhiều nhất chỉ có thể làm hỗ trợ cho đệ.”

“Nhưng...” Tôn Kỳ muốn nói.

Lục Nhĩ Hầu Vương trấn an:

“Yên tâm, có bọn ta yểm trợ phía sau, đệ cho dù có bại cũng có thể rút lui an toàn.
Huynh đệ chúng ta đã thề đồng sinh cộng tử, bọn ta sao có thể để đệ chết.”

“Nhưng các vị huynh đệ còn lại chưa chắc đã đồng ý.” Tôn Kỳ vẫn không yên tâm, muốn từ chối.

“Cứ quyết như vậy, ta về nói với bọn họ.
Bọn họ hẳn sẽ đồng ý.” Lục Nhĩ Hầu Vương dứt khoát một lời.

“Nếu đã quyết định vậy thì ngày mai lên đường, trên đường đi chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết kế hoạch.
Chuyện này phải nhanh không thể chậm trễ.
Các vị chuẩn bị đi.” Thông Ngôn kết lại câu chuyện.

“Được! vậy ta về chuẩn bị.
Mai gặp.” Lục Nhĩ Hầu Vương gật đầu.

Nói xong, cả hai bọn hắn đều nhanh chóng bỏ đi, để lại Tôn Kỳ một mình bơ vơ.
Nãy giờ hắn bị xoay như chong chóc, đến giờ vẫn còn ngu ngơ, chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Hắn còn chưa quyết định a!

Nhưng một lúc sau, khi biết chắc chắn không ai theo dõi, khóe miệng hắn từ từ cong lên, ngửa mặt nhìn trời, ánh mắt trí tuệ.
Xem ra kế hoạch đã khởi động.

Các ngươi có kế.
Ta cũng có mưu.
Xem ai tính toán sâu hơn ai.

Ai sẽ là ve? ai sẽ là sẻ?

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui