Tích Lịch tộc trưởng phân vân khó quyết, sau lưng hắn là Sứ Thanh Giang, danh vọng, quyền lực khỏi phải nói, trước mặt là một tên Yêu Hoàng hung ác.
Quyết định sai lầm có thể chôn vùi cả tộc.
“Tranh thủ cho ta mười tức hơi thở… mười tức là được… Ta nhất định không quên ơn các vị.” Sứ Thanh Giang tinh ý nhận ra sự phân vân của tên này, liền đưa ra điều kiện.
Tích Lịch tộc trưởng nghe vậy sáng tỏ trong lòng.
Mười tức hơi thở, hắn làm được.
Có thể sẽ phải hy sinh rất nhiều tộc viên nhưng có làm sao?! đổi lại ân tình của Sứ Thanh Giang hoàn toàn có lời.
Tích Lịch tộc trưởng đã quyết thì không chần chờ nữa, hắn hét lớn:
“Cuồng đồ to gan dám truy sát Sứ Thanh Giang.
Tích Lịch tộc hôm nay phải vệ chính tru tà.
Tất cả tộc viên bày trận!”
Nhận được lệnh, tất cả tộc viên Tích Lịch tộc chọn vị trí phóng xuất chủng tính.
Tôn Kỳ hừ lạnh bước tới, một đám tiểu yêu mà thôi.
Đúng lúc này trời nổ sấm lớn, mây đen giăng trời nhưng lại không có dấu hiệu mưa, chỉ có sấm chớp như mạng nhện.
Tích Lịch tộc lãnh địa là một vùng đất cao, cũng không biết vì sao thường xuyên bị sấm sét giáng xuống.
Các tộc khác có thể e ngại, nhưng Tích Lịch tộc đặc biệt ưa thích vì bọn họ không sợ sấm sét, ngược lại còn lợi dụng sấm sét tu luyện.
Tôn Kỳ nhìn trời sắc mặt khó coi.
Sấm sét chính là một trong các khắc tinh của huyết thuộc tính.
Rắc rối sao cứ liên miên đến với hắn thế này? làm việc gì cũng gặp trục trặc? ngay cả nơi xa xôi hẻo lánh thế này cũng gặp phải tộc khắc tinh của mình.
Tất nhiên, với hắn giết đám này không khó khăn nhưng sẽ phải mất nhiều hơn thời gian.
Trong tình thế này, mỗi giây mỗi tức đều quý hơn vàng.
Không thể chậm trễ.
Tôn Kỳ bước lên một bước, huyết đao bành trướng chuẩn bị một đao chém sạch tất cả.
“Lôi oanh!” đúng lúc này đám Tích Lịch tộc hét lớn.
Một quả cầu lôi điện giáng xuống.
Tôn Kỳ vung tay chém lôi cầu làm đôi nhưng lôi cầu phá ra thành những tia sét nhỏ trút xuống mặt đất.
Tôn Kỳ hừ lạnh, thấy tay tê nhẹ.
Tích Lịch tộc trưởng thấy vậy ra lệnh tấn công liên tục.
Trong lúc này, Sứ Thanh Giang đứng sau đám Tích Lịch cười thầm trong bụng, cái tiếng của hắn vẫn còn dùng được! lũ này hẳn là có thể câu cho hắn chút thời gian.
Sứ Thanh Giang lấy ra giọt máu của Tôn Kỳ tiến hành quan tri.
Ý thức của hắn chìm vào dòng sông thời gian, các hình ảnh bắt đầu hiện lên.
Sứ Thanh Giang nhíu mày, khi hắn quay đầu nhìn các hình ảnh quá khứ của Tôn Kỳ đều mờ ảo giống như có một bàn tay vô hình che đậy thiên cơ không cho hắn nhìn trộm hoặc Tôn Kỳ số mệnh đặc biệt không thể nhìn.
Hắn tất nhiên sẽ không bằng lòng như vậy.
Sứ Thanh Giang tay kết ấn, thôi động tất cả lực lượng tiến lên, không nhìn được quá khứ vậy thì nhìn tương lai.
Thời gian trường hà dậy sóng cảnh cáo kẻ nghịch thiên di hành, tương lai không thể nhìn trộm.
Sứ Thanh Giang đạp sóng tiến lên.
Đi được một lúc, sóng lớn gào thét, cản lực cực lớn, đây đã là cực hạn không thể tiến lên.
Sứ Thanh Giang đưa tay trấn định sóng lớn, muốn nhìn tương lai nhưng vẫn không thể nhìn ra.
Sứ Thanh Giang cảm thấy bối rối, trước nay hắn chưa bao giờ gặp trường hợp như thế này.
Tương lai bị vẩn đục, đây là có người cố tình gây ra hay tự nhiên? Vì sao kẻ này lại được che đậy tương lai?
Nhất thời hắn cũng không hiểu vì sao, không biết phải làm sao?
Đột nhiên có một hấp lực túm lấy hắn, hắn chống cự nhưng hoàn toàn vô dụng giống như con kiến đang chống lại con voi.
Hắn bị kéo đi, các hình ảnh chạy nhanh, hắn cảm giác như mình rơi vào đường hầm ánh sáng.
Hắn đau đớn vô cùng, tinh thần ý chí muốn bị xé nát nhưng không hiểu sao vẫn còn giữ được.
Thời gian trường hà phát hiện kẻ nghịch loạn thời không liền nổi sóng lớn, dùng thời gian đại đạo xóa bỏ kẻ làm loạn.
Nhưng kẻ này mạnh đến khó tưởng tượng, thời gian trường hà sóng lớn bị hắn xẻ đôi, cả dòng sông rúng động muốn nhấc lên sóng thần.
Đây là khiêu khích thiên đạo trắng trợn, bằng mọi giá phải loại bỏ lấy lại cân bằng thiên đạo.
Một bàn tay vươn ra nhấn xuống trấn áp thời gian trường hà, mặt sông không thể nhấc lên sóng thần.
Mặc cho dòng sông gào thét, thiên đạo giáng kiếp, bàn tay kia vẫn vững như thái sơn, vạn thế bất hủ, vạn đạo bất tan.
Có thể làm được điều này, từ khởi nguyên đến hiện nay và sau hàng triệu năm nữa, cũng chỉ có vài thực thể đếm không đủ hai bàn tay.
Qua không biết bao lâu, có thể chưa đến một cái nháy mắt hoặc cũng có thể vượt hàng tỷ năm, Sứ Thanh Giang thấy mình dừng lại.
Hắn từ từ mở mắt.
Trước mắt hắn là vũ trụ tinh không bao la nhưng khác với vũ trụ hắn thường quan sát.
Vũ trụ này càng rộng lớn vô ngần, càng thâm sâu bí ẩn.
Có vô vàn mặt trời, mặt trăng, hằng hà tinh tú, thiên thể…
Hắn thấy được một mặt trời đang bành trướng, sóng nhiệt khuếch tán thiêu rụi những hành tinh ở gần.
Sóng nhiệt khủng khiếp như muốn thiêu rụi cả thiên hà.
Nhưng chợt mặt trời bị kéo ra một cái đuôi dài.
Mặt trời cố gắng bay ra nhưng đành tuyệt vọng trước sức hút của lỗ đen, chẳng mấy chốc mà mặt trời đã bị lỗ đen nuốt chửng, một tia ánh sáng cũng không thoát được.
Gần đó có vài cái lỗ đen cũng đang cắn nuốt sao trời.
Sứ Thanh Giang thấy cảnh này mà vã mồ hôi, mặc dù hắn lúc này chỉ là tinh thần ý chí thể nhưng nỗi sợ này là tận đáy lòng.
Oanh! một tiếng nổ khiến cho thời không vụn vỡ, lỗ đen bị bốc hơi, mọi thứ bị quét sạch.
Một vùng vũ trụ hóa hư vô.
Thì ra là do hai điểm vật chất và phản vật chất va chạm.
Nhưng ngay lập tức vật chất tối tràn tới lấp đầy hư vô.
Sứ Thanh Giang cảm thấy đáng lẽ mình nên chết trăm ngàn lần, những thứ này quá đáng sợ giống như vô địch vậy, ai có thể sống nổi.
Chợt! hắn thấy được hào quang rực rỡ.
Một người mặt mày sáng láng hơn mặt trời, đầu đội Quang Minh Chi Miện, sau lưng là mười Quang Minh Chi Dực, tay cầm Quang Minh Thần Trượng, chân đạp mặt trời mặt trăng, ngân hà trải đường.
Kẻ này giống như là vạn đạo chi nguyên, vạn vật quy nhất, duy ngã độc tôn.
Mỗi bước hắn bước ra bình ổn loạn lưu, hư không sinh năng lượng, năng lượng sinh vật chất, vật chất sinh vạn vật… vũ trụ dưới chân hắn như một lần nữa được tái hiện.
Sứ Thanh Giang không thể nhìn rõ mặt mũi, tự nhiên trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc khó tả, muốn quỳ bái kính ngưỡng.
Có tiếng nói vang lên, là đạo ngữ, Sứ Thanh Giang nghe không được.
“Thú vị! ngươi chịu một kích của ta chỉ để kéo con rùa nhỏ này tới tương lai.
Ngươi có ý đồ gì?”
“Hừ!” bên kia đáp lại bằng tiếng hừ lạnh, không muốn trả lời.
Hắn đưa ngón tay ấn vào mi tâm Sứ Thanh Giang: “Truyền ý của ta: Nhận lời nàng!”
Lời truyền này tất nhiên được mã hóa, Sứ Thanh Giang không hiểu được, thậm chí còn không biết mình chỉ là dụng cụ truyền tin, bị kéo từ quá khứ đến tương lai cũng chỉ vì ba chữ: Nhận lời nàng!
“Xem ra trong lòng ngươi vẫn còn một điểm tiếc nuối.
Nhân Tổ a, ngươi làm ta thất vọng.
Ta nghĩ ngươi đã thành Tổ, đã hoàn hảo vô khuyết, xứng đáng là đối thủ của ta nhưng ngươi vẫn còn một khuyết điểm.”
“Ta là Nhân Tổ, là người thì phải có khuyết điểm.”
“Nhưng khuyết điểm này sẽ giết chết ngươi.”
“Thì đã sao? ta cả đời đã cố gắng hết sức.
Không phụ bằng hữu, không phụ Nhân tộc, không phụ bản thân, duy chỉ có nàng khiến ta xấu hổ.
Ta có chết cũng chỉ có lỗi với nàng.”
“Ta thật không hiểu nổi suy nghĩ này của ngươi.
Có lẽ sau khi tạo dựng vũ trụ mới, ta cũng thử một chút xem sao.”
“Đánh thắng ta rồi nói.”
“Ha, ha… có gì khó.
Trước đó không khó, bây giờ lại càng không khó.
Trùng hợp con rùa nhỏ này dính ma chủng của ta.
Ta cũng có thể dùng nó làm vật dẫn.”
“Ngươi làm cái gì?!”
“Ha, ha… tất nhiên là phá ngươi rồi!”
“Khốn kiếp!”
...
Sứ Thanh Giang trở lại hiện tại, tinh thần ý chí đau đớn vô cùng như bị xé nát.
Hắn bị kéo vào trận chiến chung cực, chưa chết đã là may.
Hiện tại, cũng chỉ qua được mười tức hơi thở.
Phốc! Tích Lịch tộc trưởng bị bổ đôi, hắn trước khi chết cũng không biết nên vui hay buồn.
Hắn đúng là đã tranh thủ cho Sứ Thanh Giang được mười tức hơi thở nhưng hắn và các vị trưởng lão đều chết hết.
Tương lai tộc Tích Lịch sẽ đi về đâu? là phồn thịnh hay tuyệt chủng? Hắn không biết! cũng không quan trọng nữa rồi.
Tôn Kỳ chém xong Tích Lịch tộc trưởng thì đã đến trước mặt Sứ Thanh Giang, bây giờ thì đã không còn ai ngăn bước hắn.
Sứ Thanh Giang lúc này đôi mắt vô hồn đứng như trời trồng, hắn đúng nghĩa như cá nằm trên thớt.
Tôn Kỳ vung đao dứt khoát chém xuống, không muốn làm thêm bất kỳ hành động thừa nào.
Phốc! đầu Sứ Thanh Giang rơi xuống, kết thúc một đời yêu huyền thoại.
Tôn Kỳ lập tức khuỵu gối, miệng thở hồng hộc, sắc mặt đã trắng nay càng trắng hơn.
Huyết đao không được duy trì tự động tan rã.
Huyết nguyệt vẫn còn treo trên thiên không.
Hắn tay kết ấn ký đánh vào huyết nguyệt, huyết nguyệt lập tức vỡ tan thành vô số mảnh nhọn rơi xuống đại địa.
Tiếng kêu la thảm thiết vang cả núi rừng.
Tôn Kỳ lần này ra tay là muốn diệt sạch tộc Tích Lịch.
Thứ nhất là bổ sung máu huyết, thứ yếu là trả thù.
Tôn Kỳ ấn tay xuống đất điều khiển huyết dịch chạy về phía mình.
Đúng lúc này có nhiều cỗ khí tức cực cường phong kín thiên địa.
Tôn Kỳ ngước mắt nhìn, sắc mặt tái xanh.
Là bọn Thanh Long!
.