Tôn Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, không dấu nổi sự kinh ngạc, sợ hãi và bàng hoàng.
Trong đầu hắn lướt qua các loại suy nghĩ.
Tại sao bọn chúng lại ở đây? Bọn chúng đã thấy những gì? bọn chúng muốn làm gì?
Bọn chúng xuất hiện tại đây không thể nào là ngẫu nhiên vì có mặt đầy đủ những Yêu Hoàng năm xưa đã vây giết hắn: Tứ Phương Thần Thú, Cao Bằng tộc trưởng, Bất Tam Tức, Trấn Thiên Thần Tượng tộc trưởng… chỉ còn thiếu mỗi Thông Ngôn.
Ngoài ra còn có rất nhiều Yêu Hoàng sơ trung cấp, gần như chín phần mười Yêu Hoàng đã tập hợp tại đây.
Nhất thời không gian trầm lặng, Tôn Kỳ bàng hoàng nhìn lên, đám Thanh Long khinh miệt nhìn xuống.
Một thoáng sau không gian im lặng bị phá vỡ, nhưng không phải tiếng bọn họ mà là tiếng sấm.
Bầu trời chợt kéo mây đen, cuồng phong nổi lên, lôi đình oanh thiên.
Huyền Vũ nhỏ giọng: “Quả nhiên suy đoán không sai!”
Sứ Thanh Giang trong 500 năm hấp thu vô số thủy mạch làm suy yếu thủy thuộc tính của Yêu giới khiến cho thủy thuộc tính thiếu thốn không đủ để kết nước tạo mưa.
Đây là nguyên nhân chính dẫn đến hạn hán, sau khi Sứ Thanh Giang chết, một lượng lớn thủy thuộc tính được giải phóng, có mưa cũng là chuyện bình thường.
Cơn mưa này chỉ sợ sẽ kéo dài rất lâu thì nó là tích tụ của mấy trăm năm không mưa.
Lộp bộp… lộp bộp… Từng giọt mưa bắt đầu rơi xuống, giọt mưa cuốn lên bụi đất khô cằn, mùi đất và mùi mốc tràn ngập trong không khí.
Tại Yêu giới tất cả đều chung một cảnh tượng: mưa! đã bao lâu rồi bọn chúng mới lại tận hưởng một trận mưa.
Bọn chúng sau một giây bỡ ngỡ đều nhảy lên vui mừng.
Yêu giới lấy lại dần sức sống như ban đầu.
Mưa thấm ướt người Tôn Kỳ, hắn không chống lên lồng yêu khí vì nước lạnh khiến cho vết thương của hắn dịu đau và hắn cũng không dư yêu khí để chống ướt.
“Huyết Ngục, ngươi giết Sứ Thanh Giang, đây là tội chết!” Thanh Long lạnh giọng phán quyết.
Tôn Kỳ nghe lời này cảm giác như mình rơi vào cái bẫy nào đó, lưới đã thu, hắn gần như không còn đường thoát, hy vọng duy nhất lúc này của hắn chính là Thông Ngôn.
“Ta giết Sứ Thanh Giang là có mục đích.”
“Mục đích gì?” Bất Tam Tức cười cợt hỏi.
Tôn Kỳ kiên nhẫn giải thích, hắn đã không còn lựa chọn nào khác.
“Sứ Thanh Giang vì để chữa thương đã chiếm giữ thủy mạch Yêu giới, hấp thu thủy thuộc tính khiến cho Yêu giới thủy thuộc tính thiếu hụt trầm trọng là nguyên nhân của đại hạn hán.
Ta vì chúng sinh Yêu giới tiêu diệt Sứ Thanh Giang trả lại thủy thuộc tính, trận mưa này chính là bằng chứng lời ta.
Ta đã lập đại công, sao có thể nói là tội.”
“Sứ Thanh Giang chiếm thủy mạch cũng chỉ là lời ngươi nói.
Trận mưa này… chỉ là ngẫu nhiên, điều phải đến.
Đại hạn hán lần này là kiếp nạn định kỳ tại Yêu giới, đến thời điểm kiếp nạn hết tự khắc có mưa.” Huyền Vũ bác bỏ tất cả.
“Nếu không thể đưa ra bằng chứng khác thuyết phục, tội giết Sứ Thanh Giang, ngươi cũng biết hậu quả.” một tên Yêu Hoàng lên tiếng.
Tôn Kỳ sắc mặt khó coi, vừa giận vừa sợ, ngay cả một tên tiểu Yêu Hoàng cũng có thể lên tiếng dạy đời hắn, nhưng lúc này hắn phải nhịn.
“Thông Ngôn có thể làm chứng, chính Thông Ngôn nói cho ta biết chuyện Sứ Thanh Giang, cũng chính y nhờ ta giết Sứ Thanh Giang.”
“Thông Ngôn đâu?” tên Yêu Hoàng giống cú hạnh họe.
“Có lẽ sắp tới đây rồi!?” Tôn Kỳ sầm mặt không vui cố gắng trả lời, nếu là bình thường hắn đã vặn cổ tên này.
“Vậy tức là không có!” tên này nhún vai, quay sang nói với quần hoàng: “Ta thấy hắn toàn bịa chuyện, Sứ Thanh Giang và Thông Ngôn Đại Thánh tình cảm rất tốt là chuyện ai cũng biết, làm sao có chuyện Thông Ngôn Đại Thánh nhờ hắn giết Sứ Thanh Giang!”
“Đúng vậy! Sứ Thanh Giang tại Yêu giới đức cao vọng trọng, rất nhiều Yêu tộc đều chịu ơn ngài.
Huyết Ngục giết Sứ Thanh Giang đáng bằm thây vạn đoạn, ngũ mã phanh thây, lột da lóc thịt để hắn sống không bằng chết.” một tên Yêu Hoàng khác hình cá sấu độc ác nói thêm vào.
Tôn Kỳ ánh mắt sắc lạnh nhìn hai tên này, ngày thường hai tên này chắc chắn sống không quá mười tức hơi thở nhưng lúc này hắn đành nhịn xuống, nói:
“Chư vị nếu không tin ta có thể chờ một chút, Thông Ngôn hẳn là đang phía sau đuổi theo.”
×
— QUẢNG CÁO —
“Ta thấy ngươi là đang câu giờ tìm cách trốn chạy.” tên Yêu Hoàng cá sấu cắn mãi không buông nói: “Chư vị chi bằng trảm quyết, tránh cho đêm dài lắm mộng.”
Thanh Long lạnh nhạt không có ý kiến.
“Chư vị đừng nóng, ta đảm bảo Thông Ngôn rất nhanh sẽ tới.
Chư vị xin hãy chờ thêm một lát.” Tôn Kỳ vội lên tiếng, không lên tiếng hắn sợ không còn cơ hội nói nữa.
“Hừ! đừng ngụy biện nữa, Thông Ngôn Đại Thánh sẽ không...” tên này đang lên tiếng thì có tiếng cười cắt ngang.
“Ha, ha… ai đang nhắc ta đó!” Thông Ngôn Đại Thánh đạp bước thiên không nhanh chóng tiến tới.
Tôn Kỳ vui mừng ra mặt, hắn được cứu rồi.
“Thông Ngôn huynh đến đúng lúc lắm! nhanh giải thích với bọn họ: ta giết Sứ Thanh Giang là theo sự ủy thác của huynh.”
Thông Ngôn nghe lời này chợt mặt tối sầm, làm ra vẻ đau thương, nấc lên từng tiếng hức… hức… khóc.
Tôn Kỳ nhíu mày, dự cảm không lành.
Thông Ngôn nước mắt giàn giụa chỉ thẳng mặt Tôn Kỳ:
“Ác đồ! ta đối xử với ngươi như huynh đệ không ngờ ngươi lợi dụng ta giết Sứ Thanh Giang.”
Sau đó hắn lại ôm mặt khóc:
“Sứ Thanh Giang ơi là Sứ Thanh Giang! Thông Ngôn có lỗi với huynh, là ta có mắt như mù tin nhầm kẻ gian ác hại huynh phải bỏ mạng, ta có lỗi với huynh.”
“Thông Ngôn huynh! huynh nói cái gì vậy? không phải chính huynh đã nhờ ta giết Sứ Thanh Giang sao? không phải huynh nói Sứ Thanh Giang tội nghiệp sâu nặng, phải giết Sứ Thanh Giang để cứu chúng sinh?” Tôn Kỳ trong lòng sợ hãi, nhưng cố làm ra vẻ trấn tĩnh, hắn chỉ hy vọng mình nghe lầm, Thông Ngôn là đang nói đùa.
“Im miệng! ta không có thứ huynh đệ như ngươi.
Ta không ngờ ngươi làm thân với ta là để dò hỏi vị trí Sứ Thanh Giang, chính ngươi giết Sứ Thanh Giang.
Hôm nay ta phải giết ngươi báo thù cho Sứ Thanh Giang.” Thông Ngôn lau nước mắt, khuôn mặt trở lên đáng sợ, cầm kiếm chỉ thẳng Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ biết hy vọng nơi Thông Ngôn đã tắt, hắn quay nhìn đám Thanh Long cố giải thích lời cuối:
“Các ngươi đừng tin hắn.
Các ngươi thử nghĩ xem: ta không hề có lý do gì giết Sứ Thanh Giang, ta vì sao lại làm ngu ngốc này chứ!”
“Vì thủy thuộc tính.” Huyền Vũ ngay lập tức đưa ra động cơ: “Ngươi tu luyện huyết thuộc tính, là thuộc tính nhánh của thủy thuộc tính.
Ngươi muốn nâng cao thực lực, tất nhiên là giết Sứ Thanh Giang cướp đoạt thủy thuộc tính.”
Tôn Kỳ sững sờ, lý do này cũng được?! nếu dễ dàng như vậy thì hắn đã sớm giết Sứ Thanh Giang.
Trên lý thuyết thì có thể nhưng thực tế rất khó, điều này ai cũng biết.
Hắn giờ đây không biết phải làm sao? giải thích thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng.
Hắn đã lâm vào tuyệt cảnh.
Chợt! hắn cảm nhận được bảy cỗ khí tức cực cường đang phóng tới.
Ánh mắt hắn lóe sáng, là bảy tên đại thánh huynh đệ của hắn.
Giống như chết đuối vớ được phao, Tôn Kỳ sắc mặt thay đổi chóng mặt, hắn ngửa mặt phá lên cười:
“Ha, ha… chính ta đã giết Sứ Thanh Giang! thì đã sao?!”
“Ngươi thừa nhận giết Sứ Thanh Giang?” một tên Yêu Hoàng hỏi lại.
“Phải! không phải các ngươi muốn như vậy sao?! nếu các ngươi muốn, ta để các ngươi toại nguyện.
Chính ta giết Sứ Thanh Giang.” Tôn Kỳ thẳng lưng khẳng khái thừa nhận.
Đám Yêu Hoàng trung sơ cấp nhìn nhau, bọn chúng không giấu nổi sự nghi ngờ trong mắt, chuyện này rốt cuộc là sao? chỉ cần không đần độn có thể thấy được trong chuyện này có rất nhiều nghi điểm.
Mà nghi điểm đầu tiên chính là ở chỗ Tứ Phương Thần Thú.
Bọn chúng vốn đang ở lãnh thổ của mình, đột nhiên sứ giả Tứ Phương Thần Thú xuất hiện triệu tập gấp, nói là có chuyện hệ trọng liên quan đến đại hạn hán, bọn chúng chỉ có thể đi theo.
Khi đến nơi thì thấy Tôn Kỳ chặt đầu Sứ Thanh Giang, sau đó là mưa lớn.
Bọn chúng biết trong đây có âm mưu nhưng bọn chúng biết mình chỉ là khán giả, tốt nhất là đứng im nghe chuyện.×
— QUẢNG CÁO —
“Ngươi đã thừa nhận.
Vậy thì… chết!”
“Ha, ha… muốn giết ta? các ngươi được không?” Tôn Kỳ khinh cuồng cười lớn.
“Cá nằm trên thớt còn mạnh miệng.
Một ngón tay của ta cũng có thể nghiền chết ngươi!”
“Giết ta? các ngươi đã hỏi qua các huynh đệ của ta chưa?” Tôn Kỳ không xem lời đe dọa ra gì, còn đe dọa ngược lại.
“Ha, ha… ai dám giết huynh đệ của ta? đã hỏi qua ta chưa?” một giọng cười lớn vang cả đất trời, theo sau tiếng nói là một thân hình to lớn màu hoàng kim, chính là Tê Hoành Vương.
“Đại ca!” Tôn Kỳ mừng rỡ tiến lại, núp sau lưng Tê Hoành Vương.
Đám Thanh Long sắc mặt vẫn lạnh như băng.
Đám Yêu Hoàng trung sơ cấp thì hồi hộp lo lắng, tám tên này chẳng phải Bát Thánh Thiên Tôn mới nổi gần đây sao? nghe nói cả tám tên đều có thực lực Yêu Hoàng đỉnh tiêm, xem ra không thể tránh khỏi một trận ác chiến.
Đây phải chăng là lý do Tứ Phương Thần Thú tập hợp tất cả Yêu Hoàng?
“Có chuyện gì?” Ô Nhung Vương nghiêm sắc mặt hỏi.
“Thất đệ yên tâm, tám huynh đệ chúng ta đồng sinh cộng tử, không ai được phép ăn hiếp thất đệ.” Lục Nhĩ Hầu Vương hắc hắc cười nói.
Tôn Kỳ không dám dông dài nói ngay:
“Các huynh cũng biết Thông Ngôn nhờ ta giết Sứ Thanh Giang, nhưng sau khi...”
“Cái gì!? đệ giết Sứ Thanh Giang?” Ác Giao Vương vô cùng ngạc nhiên hỏi.
Tôn Kỳ ngẩn ngơ.
“Huynh nói gì vậy? không phải chuyện này chúng ta đều biết? các huynh còn mai phục ra một kích quyết định...”
“Thất đệ, đệ nói sảng rồi! bọn ta nhiều ngày không thấy đệ, lo lắng đệ xảy ra chuyện mới tìm đến đây, không ngờ xảy ra chuyện thật.” Ma Bằng Vương ngơ ngác hỏi như thật không biết chuyện gì.
Tôn Kỳ mặt tái lại, từ từ rời xa bọn chúng.
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ các ngươi cũng… không thể! các ngươi không thể đối xử với ta như vậy!”
“Thất đệ, đệ giết Sứ Thanh Giang là sai rồi! bọn ta cũng không thể vì tư tình mà bỏ qua đại nghĩa.” Tê Hoành Vương giả bộ khổ sở nói.
“Không được! các ngươi nếu không bảo vệ ta, ta sẽ nói ra bí mật của các ngươi.” Tôn Kỳ hoảng hốt, hắn bám víu lấy bất kỳ thứ gì có thể cứu mạng.
“Bí mật gì cơ? ta không hiểu đệ nói cái gì?” Tê Hoành Vương tròn mắt giả ngạc nhiên.
Tôn Kỳ không để ý hắn, quay sang nhìn đám Thanh Long:
“Các ngươi tha cho ta, ta sẽ nói cho các ngươi một đại bí mật.”
“Bí mật? nói nghe thử.” Thanh Long từ đầu đến cuối lạnh nhạt.
“Các ngươi đảm bảo tha cho ta.
Ta sẽ rời khỏi Yêu giới, từ nay không quay về nữa.” Tôn Kỳ vội ra điều kiện.
“Ngươi hình như hiểu lầm.
Ở đây không có chỗ cho ngươi ra điều kiện.
Ngươi nói cũng được, không nói cũng được.” Thanh Long giơ tay siết chặt nắm đấm, ý trong đó đã rất rõ ràng Tôn Kỳ không có tư cách mặc cả.
.