Nhân Tổ


Bắc Ngạo tướng quân trong quân không ai là không biết, Nguyên Sa kế thừa di sản của Bắc Ngạo tướng quân được mệnh danh là Bắc Ngạo Chi Tử, độ nổi tiếng của hắn là không cần bàn cãi.
Ngược lại Tôn Kỳ mới thành Bách Gia Chi Tử không lâu, tại Thần giới ai cũng biết nhưng trong quân không quá nổi tiếng, thậm chí là vô danh.

Nếu như hắn nói mình là sư đệ của Thập Dương thống soái, có lẽ danh tiếng còn nổi hơn cả Nguyên Sa.

Nhưng hắn có toan tính khác.
Nguyên Sa được Lý Bôn tướng quân chỉ bảo càng là phát ra ánh sáng rực rỡ, tân tinh trong thế hệ này ngoài hắn còn ai?
Tại một bãi đất trống, quân sĩ vây quanh, chính giữa là Nguyên Sa đang cùng một tên đấu vật.
Bọn hắn thân để trần, áo quấn ngang hông, không dùng thần lực, chỉ đơn thuần dùng sức mạnh cơ bắp vật lộn.
Nguyên Sa mấy năm nay trong quân rèn luyện không uổng, thân thể hắn trở nên cường tráng, từng múi cơ rõ ràng.
Hắn hét lớn một tiếng, ôm hông đối thủ nhấc lên ném ngược ra sau, giành lấy chiến thắng.
Quân sĩ bên ngoài hò reo phấn khích.
“Còn ai nữa không?” Nguyên Sa lớn tiếng.
Nhóm Tôn Kỳ lúc này mới đến, tách ra đám người.

Nguyên Sa thấy Tôn Kỳ nhếch mép, chỉ tay:
“Ngươi có dám đấu một trận?”
Đám người quay đầu nhìn Tôn Kỳ, Nguyên Sa chủ động khiêu chiến, hai bọn họ biết nhau sao?
Tôn Kỳ mỉm cười, lắc đầu.
“Thắng ta, ngươi có thể được 10 điểm.

Tất nhiên thua ngươi cũng phải mất 10 điểm.” Nguyên Sa đưa ra dụ hoặc.
Tôn Kỳ vẫn lắc đầu, hắn xưa nay không thích nghe ai sắp đặt, nếu ngươi muốn đánh vậy thì ta sẽ không đánh, lúc ngươi không nghĩ ta đánh, ta sẽ đánh.
“Hèn nhát!” Nguyên Sa khinh thường.
Nhiều người không biết Tôn Kỳ, thấy hành động tránh chiến của hắn cũng khịt mũi coi thường.

Đã là Thần tộc thì không thể sợ, không thể tránh chiến.

Thua không ai cười ngươi, nhưng không đánh ngươi sẽ bị khinh bỉ.
Tôn Kỳ cười tươi, nho nhã đáp:
“Ta là thư sinh, không giỏi đánh đấm kiểu này.

Chi bằng ta đàn một khúc trợ hứng mọi người.

Ai thắng thưởng cho ta một điểm là được.”
Mọi người nghe lời này thì gật đầu, mỗi người mỗi việc, đánh đàn khích lệ cũng là một phương thức chiến đấu.
Nguyên Sa hừ lạnh, không gài được.

Nhưng không sao, ngày tháng còn dài, ngươi ở trong quân của ta, chẳng lẽ còn sợ không có cơ hội hạ nhục ngươi.
Tôn Kỳ ngồi xuống đánh đàn.

Các trận đấu tiếp tục diễn ra.

Tôn Kỳ rèn luyện mười năm trong quân thì đủ tiêu chuẩn để trở thành một tiểu đội trưởng, lãnh đội mười tên lính Nhất Tự.
Nhiệm vụ chính của hắn vẫn là tiêu diệt những Sinh Vật Địa Ngục lạc đàn hoặc chạy thoát khỏi vây quét của đại quân, dọn dẹp chiến trường, tìm kiếm tài nguyên, vẽ địa hình… công việc nhiều nhưng không nguy hiểm.
Cũng trong thời gian này, Nguyên Sa trong đại quân xông pha khói lửa, chính diện giao tranh, mọi người thấy được hình ảnh của một viên đại tướng từ hắn, hy vọng đặt vào Nguyên Sa ngày càng lớn.

Hắn cũng không phụ lòng mọi người.
Trên chiến trường, Nguyên Sa cưỡi thần hổ ngạo nghễ chiến thắng khải hoàn, Tôn Kỳ cùng một đám người vội vã thu nhặt.

Bọn họ lướt qua nhau, Nguyên Sa cúi đầu nhìn, Tôn Kỳ ngước mắt.

Một ánh mắt giao hội, quá chênh lệch.

“Không cần để ý! Ngươi có con đường của ngươi, phóng tầm mắt ra xa một chút.” bên tai Nguyên Sa vang lên tiếng của Lý Bôn.

Nguyên Sa gật đầu vâng dạ, dời đi ánh mắt.
Hắn có thể không để ý sao? không thể, Tôn Kỳ năm lần bảy lượt khiến hắn mất mặt, những lúc hắn đắc ý nhất, ngạo nghễ trên đỉnh nhân sinh nhất, Tôn Kỳ lại xuất hiện tát hắn một cái.

Không đạp Tôn Kỳ dưới chân hắn thề không phong thần.
“Đội trưởng, phát hiện dấu vết Sinh Vật Địa Ngục.” một tên lớn tiếng gọi.
“Được rồi, ta đến ngay.” Tôn Kỳ quay đầu bỏ đi.
Tại trước một cái hang động nhỏ.
“Đội trưởng, bên trong rất có thể có Sinh Vật Địa Ngục.” một tên nói.
“Được, lập đội hình Ngư Lân, ta vào kiểm tra.” Tôn Kỳ phát lệnh.

Bọn họ nhanh chóng thi hành.
Tôn Kỳ tiến vào hang, mở ra thần ý càn quét.
Sinh Vật Địa Ngục sinh ra từ đạo thể, bọn chúng có những đặc tính rất đặc biệt, gặp thần ý quét qua, bọn chúng sẽ ngay lập tức phát hiện.
Tôn Kỳ đây là cố ý đánh rắn động cỏ.
Chợt! thần ý quét qua, phát hiện Sinh Vật Địa Ngục.

Ngay lập tức, gào! con Sinh Vật Địa Ngục nhào ra tấn công.
Tôn Kỳ tránh sang bên, phất kiếm, lấy nhẹ một chân của con thú.
Con thú bị thương vừa điên cuồng vừa hoảng loạn, bản năng sống thôi thúc nó chạy ra ngoài.
“Con thú đã bị thương, không được để nó thoát.” Tôn Kỳ hét lớn.
Bên ngoài mười tên lính chạm trán con thú.
Ngay lập tức có tiếng kêu gào, trước sự điên cuồng của con thú, có mấy tên lính bị thương.
“Cố gắng giữ chân nó, đội trưởng sắp ra rồi.” một tên cắn răng nói.
Á! một tên bị táp ngang hông, lòi ra ruột gan, hắn ngã vật xuống, vòng vây xuất hiện lỗ hổng, con thú xông ra, mọi người lo lắng.

Đúng lúc này, một cây thương bắn tới xuyên thủng đầu con thú, giết chết ngay tại chỗ.
“Các ngươi có sao không?” Tôn Kỳ xuất hiện hỏi.
“Đội trưởng xuất hiện kịp thời.

Thiệt hại không quá lớn.” một tên vui mừng nói.
Tôn Kỳ gật đầu, nói:
“Tạm thời nghỉ ngơi chữa thương.”
Mọi người y lệnh.

Tôn Kỳ bước tới tên bị thương, quỳ xuống nâng đầu hắn lên, hỏi:
“Ngươi có sao không?”
“Đội trưởng, ta chỉ sợ không qua khỏi.” tên này thều thào.
“Ngươi có còn đồ trị thương?”
“Chỉ có mấy viên đan và minh văn cấp thấp, chỉ sợ không trị nổi.” tên này cười khổ.
Tôn Kỳ cũng là thở dài, thời gian gần đây chiến sự có hơi căng, đan dược và minh văn dùng nhiều, hắn không dám mở miệng đòi hỏi mọi người chia sẻ vì ai cũng cần phòng thân.
Lý Bôn vì muốn nhanh chóng thành lập một cánh quân tinh nhuệ nên không ngừng đánh đông dẹp tây, suy nghĩ này của hắn không sai nhưng chỉ khổ cho đám lính quèn như bọn Tôn Kỳ.
“Được rồi, ngươi chuyển sinh đi lấy một bộ thân thể mới.” Tôn Kỳ nói.
“Nhưng số lần chuyển sinh miễn phí của ta đã hết...” tên này khổ sở nói.
Trên chiến trường bị giết là chuyện bình thường, nhưng chỉ cần giữ được thần hồn, trở về có thể lấy một bộ thân thể mới, đây chính là thành tựu nghiên cứu của Trác.

Thần tộc rất quý mạng sống của tộc viên, nên họ tìm mọi cách giữ mạng tộc viên.

Theo thống kê, chiến tranh bình thường, mười năm sẽ có một đến ba Thần tộc thật sự chết.

Còn phần lớn vẫn bình yên.
Nghe có vẻ rất tuyệt nhưng với bộ thân thể mới, chỉ có thể giữ lại tu vi tinh thần, còn chuyển luân thì sẽ bị mất sạch.

Bởi vậy không ai muốn chết.
Thêm nữa, số lần được chuyển sinh miễn phí đối với mỗi cấp bậc, với mỗi chiến dịch trong một khoảng thời gian là có hạn.

Muốn tiếp tục chuyển sinh vậy thì phải mất điểm.

Đây cũng là một trong những rào cản ngăn khiến nhiều người thiếu điểm để thăng cấp.
“Được rồi, lấy của ta đi.” Tôn Kỳ nói.
“Nhưng đội trường, còn ngươi...”
“Yên tâm mạng ta dai lắm, không chết được đâu.” Tôn Kỳ cười.
Sau đó Tôn Kỳ quẹt thẻ định danh, đưa cho tên lính này một lần chuyển sinh miễn phí của mình.
“Đa tạ đội trưởng!” tên này rớt nước mắt cám ơn.
“Không cần khách sáo, ta là đội trưởng của các ngươi, sao có thể để các ngươi xảy ra chuyện.” Tôn Kỳ mỉm cười.
Tên này yên tâm, thần hồn thoát xác chui vào trong một viên thạch ấn đặc biệt cùng tất cả đồ bản thân.
“Phiền đội trưởng.” tên này nói một câu cuối.
Tôn Kỳ cầm lên thạch ấn, cất vào trong túi.

Đám thuộc hạ còn lại nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, đội trưởng như vậy mới xứng là đội trưởng.
“Mọi người tiếp tục tản ra tìm kiếm đi.” một lúc sau, Tôn Kỳ lệnh.
Mọi người tản đi, chỉ còn lại Tôn Kỳ và hai cái xác.

Hắn chỉ chờ có thế, kéo hai cái xác vào trong hang.
Nghĩ sao hắn tốt bụng cho tên này một lần chuyển sinh miễn phí vậy? là hắn cố tình để con thú thoát được, là hắn cố tình chậm trễ ra ngoài.
Công việc mà hắn ưa thích lại tiếp tục.

Hai mươi năm tiếp theo chiến sự càng lúc càng căng, càng lúc càng dồn dập, dấu hiệu Ngày Phán Xét đã đến gần.

Giới cao tầng nhận biết rõ nguy cơ, để không gây hoang mang cho mọi người tạm thời vẫn chưa phổ biến tình hình.

Nhưng theo tình hình chiến sự, dù không nói ra nhưng mỗi người lính đều cảm nhận được có vấn đề.
Hai mươi năm này, Tôn Kỳ mổ xẻ, có không ít thành tựu, hắn mong có thể kéo dài cuộc sống này thêm vài chục năm nữa.
Nhưng đúng lúc này có một sự kiện chấn động xảy ra, quân trinh sát phát hiện một Thiên Thần còn sống, đây có thể là vị Thiên Thần bị lạc trong lúc chiến đấu.

Nhưng mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy, tin báo về cho biết vị Thiên Thần này đang chiến đấu cùng một Thiên Thần phe phản bội, hai bên đều đang sức cùng lực kiệt, có thể đã sắp chết.

Để chi viện, quân đội Thần tộc phái ra ba nhánh quân chủ lực: Bắc Ngạo quân do Trần Đằng thống lĩnh, Thú Vương quân do Thú Vương Thần Man Vương thống lĩnh, Cửu Chân quân do Nhụy Kiều tướng quân thống lĩnh.
Đây là chiến dịch lớn nhất trong một kỷ qua, quy tụ ba nhánh quân lớn.
Trần Đằng chủ động xin đi, với hy vọng có thể thông qua chiến dịch này, lập đại công, chính thức thành tướng quân, Tôn Kỳ cũng vì thế mà tham gia.
Thú Vương quân là một đội quân hỗn hợp gồm thú và thần, tính chiến đấu rất cao.

Đây là nhánh quân có số lượng lớn nhất.

Nên nhớ Thần tộc dân số chỉ khoảng 100 triệu, 12 nhánh đại quân mỗi nhánh khoảng năm đến bảy triệu quân.

Còn Thú Vương quân lên đến 100 triệu quân, chủ yếu là Yêu thú.

Đây là nhánh quân duy nhất dám dùng chiến thuật biển người đánh nhau.
Cửu Chân quân do nữ tướng Nhụy Kiều thành lập, chủ yếu nhận nữ tử.

Bọn họ luôn có những chiến thuật kỳ lạ và khó đoán.
Ba nhánh quân khổng lồ theo tinh không cổng dịch chuyển đi đến Mạc Tinh, đây là điểm cuối cùng có thể dùng cổng dịch chuyển, tiếp theo bọn họ phải tự thân bay đi.

Cũng không phải tự mình bay ra ngoài không gian, bọn họ trên một tiểu hành tinh dùng pháp trận, minh văn biến nó thành một cái phi xa.
Mất một năm phi hành, bọn họ mới thấy loáng thoáng đích đến.
Không phải hai vị Thiên Thần cầm vũ khí đánh nhau như trong tưởng tượng của bọn hắn.

Mà là hai hành tinh, một trắng một tím đang đâm vào nhau, không ngừng xâm lược đối phương.
Đám lính nhìn mà trố mắt, bọn họ đi nhầm đường sao?
Lúc này ba vị tướng quân Trần Đằng, Nhụy Kiều, Man Vương đằng không nhìn về phương xa.

Trần Đằng mở miệng:
“Các ngươi không cần ngạc nhiên.

Đây chính xác là hai vị Thiên Thần.

Các Thiên Thần vốn có hình dạng như chúng ta nhưng rất to lớn.

Bọn họ bị thương, để tiết kiệm năng lượng bọn họ phải biến hình, đây là hình dạng hạn chế tối đa năng lượng tiết ra.”
Đám binh lính gật đầu đã hiểu.

Đột nhiên bọn hắn đồng loạt ôm đầu kêu đau, sắc mặt trắng bệch.

Mấy vị phong thần liền ra tay bảo vệ, thì ra là Thiên Thần nói chuyện, đạo ngữ khiến cho bọn hắn không chịu được, giống với lần tại Thần giới Lục Dục Thiên Ma nói chuyện.
“Các ngươi là ai? Nhân tộc sao?”
“Khởi bẩm Thiên Thần, là Thần tộc, không phải Nhân tộc.” Trần Đằng cung kính đáp.
“Thần tộc? là cái gì?”
“Là thế hệ sau của những Thiên Thần xuống Đại Thế Giới.”
“Thế hệ sau? Đại Thế Giới? hèn gì ta cảm thấy một sợi khí tức quen thuộc.” sau một hồi lẩm bẩm, Thiên Thần lại hỏi: “Năm này là năm nào? Có tiếng nói kêu gọi ta, tại Đại Thế Giới sao? Nhân tộc thế nào?”
“Hàng tỷ mặt trời chết về sau.

Hẳn là Ngài Tổng Lãnh kêu gọi.

Nhân tộc vẫn tốt.” Trần Đằng ngắn gọn trả lời.
Khái niệm thời gian giữa Thần tộc và mấy vị Cổ Thiên Thần này khác nhau, bởi vậy Trần Đằng cần dùng một đơn vị chung, đó là thời gian để một mặt trời sinh ra và chết đi.

Tuổi một mặt trời thường khoảng 10 tỷ năm.
Sau đó là những giây phút trầm lặng suy tư của cả các phương.
Thần tộc đang chờ phản ứng tiếp theo của hai vị Thiên Thần, còn hai vị Thiên Thần thì đang tính toán thời gian.
Sau đó, đột nhiên vị Thiên Thần phe phản bội mừng rỡ lên tiếng:
“Hỏa Tổ, là ngươi phải không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui