Nhân Tổ


Tại trong trướng bồng, mười vị tướng quân sắc mặt không tốt lắm, cảm thấy kỳ kỳ, vì chủ tọa vị trí có ba người cùng ngồi.
Thập Dương là chắc chắn, Trác vậy thì cũng thôi đi, Trác mặc dù theo quân kỷ không có tư cách ngồi đây, nhưng ai bảo người ta địa vị quan trọng, tính tình lại không tốt.

Nhưng mà vì sao kế bên lại có cái Nhất Tự Tinh Khuyết Thẩm Văn.
Tốt a, người ta là sư đệ Thập Dương thống soái, nhưng thống soái cũng không thể trái quân pháp.

Trác thì tốt rồi, trực tiếp kéo hai cái ghế ngồi kế bên Thập Dương.
Tôn Kỳ ngồi bên cạnh Trác, bắt gặp ánh mắt chằm chằm của mấy vị tướng quân thì hơi ngượng ngùng, tất nhiên không phải cái gì ánh mắt tức giận hay căm ghét, chỉ là dị dạng mà thôi.

Đừng nhìn nữa, ta ngại!
Thập Dương tại chỗ, không cảm xúc, không để tâm, Trác cũng tốt, Tôn Kỳ cũng tốt, ngồi đâu cũng được, một cái chỗ ngồi mà thôi.
Đúng lúc này có người tiến vào, hành lễ chào qua mọi người, hắn liền hai tay dâng lên bản đồ:
“Đây là bản đồ Ám Vô Tinh mấy vị lý thuyết giả vẽ ra.”
Thập Dương phất tay, tấm bản đồ giăng lên giữa không mọi người cùng xem.
Tên bản đồ có sáu khối đại lục, có sông có núi có bình nguyên… đáng chú ý nhất là đại lục được đánh số 4, là một cái đại lục nhỏ, theo mấy vị lý thuyết giả, phát hiện được năng lượng đại đạo đặc thù, rất có khả năng tồn tại đạo khí hoặc đạo thạch.
Tiếp theo lại hai tấm bản đồ khác bay lên, chi tiết địa hình đại lục số 4.
Tất cả đều là hạng người tài giỏi, nhìn qua mấy cái đều rõ trong lòng.
“Các vị thấy sao?” Thập Dương lên tiếng.
“Nơi này có thể hạ quân.” một vị tướng quân chỉ một điểm trên bản đồ.

“Sau đó chúng ta có thể nhanh chóng chiếm đỉnh núi này làm cứ điểm.”
“Không ổn! bọn chúng phản ứng rất nhanh, chỉ sợ chúng ta chưa chiếm núi đã bị bao vây.”
“Ta biết, bởi vậy ta đề nghị thả xuống trước hỏa pháo dọn dẹp một vùng, sau đó lại dùng khôi lỗi, tiếp theo mới đổ quân.”
“Ta đề nghị dùng khói độc xử lý bọn chúng, mặc dù nói bọn chúng rất nhanh thích ứng với độc chất, nhưng cũng tranh thủ được một khoảng thời gian, chúng ta có thể làm được rất nhiều việc.”
“Quá rắc rối! ta đề nghị dùng khôi lỗi tấn công, dụ bọn chúng tập trung một chỗ sau đó dùng pháo tinh không oanh nổ đại lục.

Kết thúc nhanh gọn lẹ.”
Mấy vị tướng quân lần lượt đưa ra ý kiến.
Thập Dương lắng nghe, cũng không có phản đối hay đồng ý, đợi bọn chúng nói xong, hắn quay nhìn Trác hỏi:
“Ngươi đã ở đây, muốn nêu một chút ý kiến sao?”
Trác lạnh nhạt:
“Ta không hứng thú đánh trận, ta chỉ hy vọng các ngươi bảo tồn tốt nhất sự sống hành tinh.”
Đám tướng quân nhìn Trác tròn mắt, ác ma này muốn làm người tốt sao? còn nhớ năm xưa thế nhưng Trác khắp nơi giết chóc mổ xẻ, nhiều Thần tộc cũng bị hắn cắt mấy miếng, tất nhiên Thần tộc không ai chết nhưng sinh vật thì chết một đống.

Trác kém chút nữa bị tử hình.
“Cái này không giống ngươi lắm.” Thập Dương mỉm cười nói.
Trác hiểu Thập Dương muốn nói cái gì.
“Năm xưa là làm nghiên cứu, không phải hiếu sát.

Ta là người có đức hiếu sinh!”
Mấy vị tướng quân nghe mà muốn bĩu môi, phun nước miếng, tất nhiên ngoài mặt vẫn làm như không, ngươi có đức hiếu sinh vậy thì ai cũng là thánh nhân.
Bọn họ đều không hiểu Trác, càng nghiên cứu sự sống, hắn càng phát hiện một vẻ đẹp không thể tả khiến hắn si mê, đây mới là thứ hắn truy cầu.
“Vừa muốn lấy Ám Vô Giới vừa không muốn lạm sát.

Khó!” một vị tướng quân lên tiếng.
“Đúng vậy! đám sinh vật này rõ ràng không có ý thương lượng, gặp được liền giết chúng ta, không hề cho chúng ta cơ hội mở miệng.”
Bọn họ đều cho rằng yêu cầu của Trác là không thể thực hiện được.
“Có gì khó! chỉ sợ có người không muốn làm.” Trác lạnh nhạt, liếc mắt Thập Dương, ý tứ rất rõ ràng.
“Nếu có thể giữ được tính mạng binh sĩ, giữ được sự sống hành tinh, ta đều nguyện ý.” Thập Dương đơn giản đáp.
“Vậy thì dễ rồi, một mình ngươi xuống, giết tên thủ lĩnh, kẻ nào chống đối ngươi giết kẻ đó mãi cho đến khi bọn chúng quỳ xuống dâng lên Ám Vô Giới.” Trác nói.
“Không được!” không chờ Thập Dương lên tiếng, một vị tướng quân trước tiên mở miệng: “Quá nguy hiểm! hành tinh này có áp chế không thể dùng được đại đạo, phong thần xuống cũng có thể bị diệt sát.

Vương của hành tinh này có thể là thất dực đỉnh phong thậm chí bát dực, một mình thủ lĩnh không tốt lắm.”
Còn kém chút hắn nói một mình thủ lĩnh chết chắc.
“Đấy là các ngươi, hắn thế nhưng được.” Trác liếc mắt khinh thường.

“Các ngươi bị áp chế không thể mượn dùng đại đạo, nhưng hắn sẽ không.”
Đám tướng quân ngạc nhiên đưa mắt nhìn Thập Dương thống soái, lời Trác thật sao? thống soái không chịu áp chế.
“Các ngươi quên, hắn có Lưu Ly Tâm, hắn không cần mượn nhờ đại đạo bên ngoài, tâm hắn chính là một khối đạo thạch.” Trác tiếp tục.
“Mặc dù vậy, tên vương kia có thể bát dực lại thêm Ám Vô Giới đạo khí, cũng không tốt đối phó.” một vị tướng quân nói đỡ.
Thập Dương, mọi người biết là cửu dực, đầy đủ đối phó với tên vương kia nhưng lại thêm một cái Ám Vô Giới vậy thì khó lường.

Thống soái một khi có vấn đề, loạn không chỉ quân đội mà có thể cả Thần tộc.
Trong lòng mọi người Thập Dương chính là định hải thần châm, Thần Sứ phiêu miểu, Hàn Thuyên có một đoạn thời gian dài không xuất hiện, duy chỉ có vị này thường xuyên chinh chiến lập xuống công lao hãn mã.
“Các ngươi không phải có cái Bạch Lạc Thiên Thủ sao?” Trác lạnh nhạt.
Bạch Lạc Thiên Thủ chính là một kiện đạo khí, 12 đại quân đoàn đều có một kiện đạo khí.

Năm xưa Bắc Ngạo tướng quân trúng phục kích bị đạo khí đánh thương, nếu như lúc đó Bắc Ngạo mang theo đạo khí của quân đoàn chắc chắn sẽ không bị sao.
Nhưng mà đây là đạo khí của quân đoàn, không phải tư binh, không thể lúc nào cũng cầm theo bên người, ngay cả quân đoàn trưởng cũng không được.
Nhưng sau sự kiện của Bắc Ngạo cũng nhắc nhở mọi người cẩn trọng hành động, Địa Ngục Chúng đang âm mưu gì đó.

Nếu lần này Thập Dương ra tay, chắc chắn phải mang theo Bạch Lạc Thiên Thủ.
“Cái này...” đám tướng quân không còn gì để nói, bọn chúng vẫn không hy vọng thống soái trực tiếp tham gia vì thống soái vai trò quá quan trọng, thống soái xảy ra chuyện, niềm tin của nhiều người sẽ bị rạn nứt.
“Yên tâm! ta sẽ tham chiến.” Thập Dương lạnh nhạt lên tiếng.
“Tướng quân!!!” đám thuộc hạ lo lắng.
Thập Dương giơ tay ngăn lại.
“Không có vấn đề gì! ta đã quyết.”
Thống soái nói vậy, đám tướng quân cũng không tốt nói tiếp.
“Nên bàn chi tiết kế hoạch.” Thập Dương quay lại chủ đề chính.
“Còn cái gì bàn bạc, một mình ngươi giải quyết tất cả bọn chúng không phải là xong sao?” Trác xen vào nói.
Thập Dương lắc đầu.
“Không đơn giản như vậy.

Đây là chiến tranh, đây là luyện quân.

Chẳng lẽ chuyện gì nguy hiểm cũng phải ta ra tay, vậy nuôi quân có tác dụng gì?”
Trác đúng là không hiểu, chuyện đơn giản có thể tự mình giải quyết cần gì phải vẽ rắn thêm chân.
Thập Dương không chỉ đơn giản muốn thành quả mà còn muốn luyện quân, chỉ có trải qua nguy hiểm, trải qua sống chết mới có thể mạnh lên.

Hắn thật ra cũng khá bất mãn với thạch ấn, trước nguy hiểm nhiều người lựa chọn lẩn tránh, thoát xác trốn vào trong thạch ấn, chờ đồng đội tới cứu.

Đây là biểu hiện của hèn nhát.

Cộng thêm Thần tộc tuổi thọ dài khiến cho nhiều kẻ muốn dùng thời gian đắp lên tu vi thay vì nhiệt huyết chiến đấu.
Nhưng mà ai bảo Thần tộc dân số quá ít, mỗi mạng sống đều vô cùng quan trọng.

Hắn không chấp nhận thạch ấn cũng phải chấp nhận.
Hắn chỉ có thể hạn chế số lần sử dụng thạch ấn, đồng thời ban thưởng cho những người ít dùng thạch ấn, công huân có thể được nhân hai.

Cái này có thể kích thích một thoáng đấu trí.
Trác liếc nhìn Thập Dương, hắn cả đời ngạo mạn dùng lỗ mũi nhìn người, ít có ai khiến hắn bội phục, Thập Dương là một trong số ít đó.

Tính ra Thập Dương còn suýt nữa là sư đệ của hắn.
“Được rồi, nể tình ngươi lo nghĩ nhiều như vậy, cho ngươi một gợi ý.” Trác lúc này đột nhiên lên tiếng.
Tất cả nghiêng đầu lắng nghe.
“Đám sinh vật kia sau khi qua mổ xẻ ta phát hiện cơ thể bọn chúng có tốt nhưng thực lực chưa đến mức tứ dực, ngũ dực như các ngươi nói.

Tất nhiên không loại trừ khả năng các ngươi nói dối.”
“Đông Dương tướng quân chắc chắn không nói dối.” một vị tướng quân cười khổ phân trần.
“Vậy thì bị úng não.”
“Chắc chắn cũng không.” mấy vị tướng quân cười khổ, Trác cứ nói thẳng là được, cứ phải móc mỉa bọn họ một phen mới được.
“Vậy thì có thể như ta suy đoán, bọn chúng không tu luyện, không có nội năng nhưng vẫn có thể bộc phát ra sức chiến đấu cường hãn, chắc chắn liên quan đến sóng không gian mà các ngươi nói.

Rất có thể là do Ám Vô Giới cung cấp năng lượng cho bọn chúng.”
“Ý ngươi là...” Thập Dương lần đầu hơi nhíu mày.
“Phải!” Trác gật đầu.
“Rắc rối lại thêm một tầng.” Thập Dương lên tiếng.
“Vậy luyện quân không phải sẽ càng hiệu quả sao? đúng ý ngươi rồi còn gì.” Trác cười nhạt.
“Cũng là.” Thập Dương đồng tình.
Mấy vị tướng quân gãi đầu, hai người này đang nói cái quái gì vậy.
Thấy bọn họ ngơ ngác Trác bĩu môi khinh thường, Thập Dương đành giải thích:
“Vô ngày xưa thân thể vỡ nát nên hành tinh này không phải là thân xác của Vô, ta đoán mảnh vỡ cơ thể và Ám Vô Giới cùng rơi xuống, mảnh vỡ cơ thể kết hợp với sinh vật sống nơi đây tạo thành sinh vật lông lá như chúng ta thấy.

Bởi vậy bọn chúng có thể trực tiếp hấp thu năng lượng từ Ám Vô Giới truyền ra.

Ám Vô Giới lại dùng đám sinh vật này bảo vệ.”
“Ý tướng quân là bọn chúng được cung cấp năng lượng vô cùng vô tận.” một vị ý thức được rắc rối nói.
Thập Dương gật đầu, Lưu Ly Tâm không thể so được với đạo khí Ám Vô Giới, đánh lâu dài hắn sẽ trước tiên cạn kiệt.
Bọn hắn lo lắng.
Trác lúc này lại lấy ra một cây bút.

Mọi người không biết hắn định làm gì, hắn cũng không định giải thích.

Trác cầm bút điểm không, dùng thần khí làm mực, rất nhanh mọi người biết hắn làm gì, vẽ minh văn.
Thật không ngờ Trác ngoài tài mổ xẻ, tạo nghệ minh văn cũng cực cao.
Mười phút sau, Trác vẩy bút vẽ nét cuối cùng.
“Đây là cái gì minh văn?” một vị tò mò lên tiếng hỏi đầu tiên.
“Áp chế minh văn.

Ta sau khi kiểm tra thân đám lông lá kia, chợt nghĩ nếu như có thể dùng minh văn áp chế ảnh hưởng của Ám Vô Giới, bọn chúng sẽ ngay tức khắc mất đi lực lượng, chúng ta sẽ rất dễ dàng giành thắng lợi.” Trác giải thích.
Mọi người sáng mắt, ý này rất hay.
“Là cái này minh văn sao?” một vị chỉ minh văn trôi nổi trên không hỏi.
Trác liếc mắt:
“Nghĩ sao vậy? một cái minh văn tùy tiện vẽ làm sao có thể áp chế được đạo khí, nếu vậy thì ta cũng quá giỏi đi.

Cái này mới chỉ phác họa thôi, cần nhiều hơn đi hoàn thiện.”
Vị này cười cười xấu hổ, chỉ là hắn quá mong chờ.
Đúng lúc này một tên lính vội vã đi vào, truyền lời:
“Các vị lý thuyết giả truyền tin, bọn họ đã thăm dò được vị trí Ám Vô Giới.”
Sau đó tên này đến trước một tấm bản đồ chỉ, nói:
“Chính là ngọn núi này.”
Trước đó suy đoán Ám Vô Giới trên tay con vương xem ra không đúng, cũng thật khâm phục đám lý thuyết giả kia, nhờ bọn họ đã bớt đi rất nhiều chuyện.
“Chuyện tốt!” Trác vui vẻ.
Thập Dương gật đầu, đúng là chuyện tốt.
Kế hoạch thay đổi nếu như có thể dùng minh văn bao phủ ngọn núi, ngăn cắt Ám Vô Giới vậy thì toàn bộ sinh vật lông lá sẽ mất đi nguồn năng lượng, chẳng mấy chốc bị đánh tan.
Nhưng làm sao để dán minh văn lên ngọn núi? đám sinh vật lông lá trí tuệ không thấp chắc chắn sẽ toàn lực bảo vệ ngọn núi.
Cường công sẽ chịu nhiều tổn thất.

Phải dụ bọn chúng ra ngoài.
Dương đông kích tây!
Đúng, chính là dương đông kích tây, một kế đơn giản nhưng luôn luôn có hiệu quả.

Nhưng ai dương đông ai kích tây?
Dương đông chắc chắn phải dùng lực lượng mạnh, mà lại phải kéo thời gian đủ lâu, chuyện này tốt nhất do Thập Dương và mấy vị tướng quân làm.

Con vương không mang Ám Vô Giới, kém hơn Thập Dương, nhưng ai biết có mấy con vương, bởi vậy có thể không cần Thập Dương ra tay nhưng cần Thập Dương trấn tràng, có cơ hội có thể trực tiếp giết con vương
Kích tây cần bí mật và khôn khéo, thực lực thấp một điểm không quan trọng nhưng phải có kỹ năng.
Chỉ cần một điểm gợi ý, bọn họ rất nhanh đã phác thảo lên kế hoạch.
“Xác con vương giao cho ta.” Trác lên tiếng, hắn cảm thấy kế hoạch này tám chín phần mười sẽ thành công, bởi vậy hắn trước tiên yêu cầu.
Mấy vị tướng quân nhíu mày một thoáng rồi giãn ra, cũng không phải là vấn đề quá lớn, chỉ là thấy Trác hơi thô lỗ chưa đánh đã đòi chiến quả, đây là tối kỵ trong quân.
Nhưng thôi được rồi, người ta cũng không phải quân nhân.
“Giúp đỡ một thoáng minh văn thế nào?” Thập Dương lên tiếng.
“Vậy cho ta mượn chơi Ám Vô Giới mấy năm.” Trác lập tức ra điều kiện.
“Coi như ta chưa nói.” Thập Dương phất tay.
Trác đứng dậy chuẩn bị đi nhưng quay đầu thấy Tôn Kỳ vẫn tại chỗ thì hỏi:
“Còn có chuyện sao?”
Tôn Kỳ đứng dậy, nhìn Thập Dương khẳng khái nói:
“Thuộc hạ muốn tham gia chiến dịch lần này.”
Mọi người tròn mắt, hơi ngạc nhiên với lời này.
“Sẽ rất nguy hiểm, vả lại ngươi không thuộc quân đoàn này.” Thập Dương lạnh nhạt một câu.
“Thuộc hạ biết thú ngữ, mà lại thiên phú thú ngữ, sẽ rất nhanh học được thú ngữ bản địa.” Tôn Kỳ đáp lại một câu có vẻ không liên quan.
Thập Dương gãi cằm một chút, cảm thấy cũng có lý, có thể giao tiếp với sinh vật bản địa sẽ tăng lên rất nhiều khả năng thành công.
“Ngươi truy cầu cái gì?” Thập Dương không vội đồng ý mà hỏi lại.

Cũng đừng dùng mấy lời sáo rỗng vì đại nghĩa, tương lai Thần tộc trả lời hắn, thế hệ trước có lẽ, thế hệ này quên đi.
“Đạo thạch!” Tôn Kỳ cũng không che giấu tâm tư.
“Nhiệm vụ chưa đến mức thưởng đạo thạch.” một vị tướng quân lên tiếng.
“Không! thuộc hạ muốn nói đến đạo thạch trên hành tinh.” Tôn Kỳ chỉnh sửa.
Mọi người suy nghĩ.
Đạo thạch có sao? có thể còn nhưng khả năng cao là không.

Bởi vì đạo thạch không được phong ấn sẽ từ từ tan biến trả lại thiên địa.
“Khả năng không có!” Trác lên tiếng, hắn không muốn lão đệ mạo hiểm vì thứ không có.
“Nếu như là có đây?” Tôn Kỳ hỏi lại.
“Vậy thì cũng không quy ngươi.” Thập Dương lạnh lùng.

“Nếu như ngươi vì đạo thạch bỏ lỡ nhiệm vụ, đáng chém, nói gì được thưởng.”
“Nếu như thuộc hạ có thể cầm lấy Ám Vô Giới, sau đó lại lấy đạo thạch.” Tôn Kỳ lại đặt giả thuyết.
“Vậy thì có thể cân nhắc.” Thập Dương gật đầu.
Thập Dương coi như đồng ý, Tôn Kỳ lúc này lại nhỏ giọng:
“Nếu không có đạo thạch, có thể hay không lại tăng cho đệ vài chức vị.”
Thập Dương liếc hắn, coi như không nghe, tham lam!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui