Nhân Tổ


Thế là thuận theo tâm thế, không phải thuận theo tự nhiên thế.

Bởi vậy khi đạo tâm hắn thông thấu, thế tự thành.
Sau khi mở ra thế, Tôn Kỳ tiếp tục hoàn thiện đao thế, kiếm thế, chùy thế… 50 loại vũ khí.

Sau đó… lại bế tắc, không còn đường đi.

Tiếp theo nên là cái gì?
Tôn Kỳ đang suy tư thì ánh mắt chợt lóe, ồ lên một tiếng, chân đạp mây trời trở về Thần giới.

Tiếp Thiên Đài phát sinh cảm ứng.
...
Tiếp Thiên Đài đột nhiên phóng xuất kim quang chiếu rọi vạn dặm.
Mấy người đang trong Tiếp Thiên Đài tu luyện giật bắn mình, không hiểu chuyện gì, đều nhao nhao chạy ra ngoài.
Có một tên nhìn thấy Trần Dung, Trần Kỷ liền hỏi:
“Hai vị quản sự, đây là chuyện gì?”
Trần Dung, Trần Kỷ tất nhiên là không biết, hai nàng cũng vừa chạy ra, trong lòng vẫn còn kinh ngạc.

Trần Kỷ tỉnh táo hơn một chút, hỏi:
“Mọi người có sao không?”
Đám người lắc đầu.
Trần Kỷ thở phào, không biết là chuyện gì, chỉ cần không ai bị sao là được.
“Để ta thử liên lạc minh chủ, hắn có lẽ sẽ biết là chuyện gì.” Trần Dung vừa nói vừa lấy ra thẻ định danh đánh thông tin.
Mấy giây sau liền có hồi đáp: Ta đã biết! Ta đang trở về.
Trần Dung thu hồi thẻ, an tâm.

Nàng sau đó trấn an mọi người.
Không lâu sau, đã có nhiều người kéo tới quan sát.

Thần tộc không phải lúc nào cũng có chuyện, bởi vậy hơi có chuyện lạ một chút đều thu hút mọi người chú ý.
Người của Pháp Gia cũng tới, bọn họ sợ Tôn Kỳ lại làm ra cái gì hỗn loạn.

Vị này Cự Tử thế nhưng rất khó đoán, lúc ngươi nghĩ hắn sẽ thỏa thuận, hắn lại cường liệt, lúc ngươi nghĩ hắn cường liệt, hắn lại vô cùng dễ nói chuyện.
Mấy ngày sau, kim quang vẫn chiếu rọi, có người thử tiến vào Tiếp Thiên Đài kiểm tra, phát hiện kim quang từ lõi phát ra, muốn truy cùng nguồn gốc phải mở ra lõi này nhưng như vậy đồng nghĩa với tuyên chiến Tôn Kỳ.
Lại có mấy người thử tu luyện, phát hiện nguyện lực dồi dào thuần túy, không có bất kỳ cái gì lời nguyện quấn thân.
Đúng lúc này có tiếng cười lớn, một người đạp không đi tới.
“Ha, ha, ha… Đạo Chủng của ta đã thành.”
Mọi người quay đầu nhìn, không bất ngờ khi kẻ đó là Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ hạ không.

Trần Dung, Trần Kỷ mừng rỡ tiến lên đón.
Mấy vị Pháp Gia tiến lên muốn hỏi.

Tôn Kỳ trước tiên mở miệng:
“Các vị yên tâm đây là Đạo Chủng của ta, không có cái gì nguy hiểm.”
Nghe lời này mọi người an tâm xuống nhưng mà lại nổi lên khó hiểu, đây là cái gì Đạo Chủng, Quang Chủng sao? nghe lời Tôn Kỳ rất dễ đoán ra, Tôn Kỳ nuôi Đạo Chủng trong Tiếp Thiên Đài nhưng vì sao? Đạo Chủng không phải như thế nuôi.
Tôn Kỳ tiếp tục cao giọng nói:
“Hôm nay đạo chủng thành hình, là một ngày vui.

Dung muội, Kỷ muội.”
Tôn Kỳ đưa mắt nhìn hai tỷ muội Trần Kỷ.
“Bày tiệc! ta muốn mời tất cả mọi người ở đây chung vui.”
Tôn Kỳ đưa cho hai nàng thẻ điểm của mình.
“Nhớ! phải toàn kỳ trân, dị thảo.”
— QUẢNG CÁO —
Trần Kỷ, Trần Dung vui vẻ tiếp nhận.

Trên bàn tiệc, mọi người cười nói vui vẻ.

Sau những lời khách sáo, một tên tam dực không nhịn được tò mò chắp tay cười hỏi:
“Cự Tử nói Đạo Chủng đã thành không biết là cái gì Đạo Chủng, có thể cho mọi ngươi cùng chiêm ngưỡng.”
Tên này không có tu luyện nguyện lực, càng là không thân thiết với Tôn Kỳ, hắn chỉ như rất nhiều người khác, tò mò đến xem.

Nhưng Tôn Kỳ bày tiệc, mời mọi người có mặt, vậy thì dự thôi!
“Tất nhiên!” Tôn Kỳ đáp.
Sau đó hắn phất tay, từ trong Tiếp Thiên Đài bay ra một cái tiểu thái dương đi đến trên bàn tay hắn thì dừng lại, ánh sáng từ từ thu liễm, lộ ra một cái hình người tiểu nhân.
Nhân Chủng cao chừng một gang tay, thân hình trong suốt, đứng thẳng, hai tay bắt chéo trước ngực, nắm nhắm nghiền.
Mọi người trố mắt nhìn, không ai nhìn ra đây là cái gì Đạo Chủng vì thuộc tính mà nó phát ra hoàn toàn khác biệt.
Mọi người không biết, nhưng mà những ai tu luyện nguyện lực lại cảm giác như có một cỗ thanh thủy thấm nhuần cơ thể, thư sướng và thoải mái.
“Đây là cái gì Đạo Chủng?” một tên thắc mắc hỏi.
“Nhân Chủng!” Tôn Kỳ đáp.
Mọi người đầu tiên là kinh ngạc sau đó là không hiểu.

Nhân Chủng? chưa bao giờ nghe qua, mọi người bắt đầu tụm đầu thảo luận.
“Ngươi có nghe qua Nhân Chủng?”
“Chưa từng nghe qua.”
Tôn Kỳ mỉm cười, để bọn họ tự do nói chuyện.
Một lúc sau, có người lên tiếng:
“Cự Tử, không biết có phải Nhân Chủng liên quan đến Nhân tộc và nguyện lực?”
Tôn Kỳ gật đầu khen thông minh, nếu không nhận ra hai điểm cơ bản này vậy thì cũng quá ngu ngốc.
“Không sai!”
Tôn Kỳ sau đó nói qua sự ra đời của Nhân Chủng.
Mọi người nghe như say như mê.

Đây chính là hợp lực của mấy vị siêu cấp thần: Trác, Thanh Thiên, Sỹ Nguyên, Trường Quy dùng vô cùng thủ đoạn.

Vậy mà gần như thất bại, cuối cùng Tôn Kỳ hy sinh bản thân dùng sinh mệnh bản nguyên nhóm lửa sự sống.
Bọn họ càng tỏ ra kính nể Tôn Kỳ, cũng chỉ có Tôn Kỳ dạng này siêu cấp thiên tài mới có thể mời cả bốn vị này hợp lực giúp đỡ.

Nhiều vị Tân Thần, Cổ Thần cũng không có được cái này mặt mũi.
Tôn Kỳ tất nhiên không nói cho bọn hắn biết điều kiện giữa hắn và Thanh Thiên.

Nói ra chỉ sợ bọn họ từ kính nể biến thành mắng chửi.

Dùng Tứ Cực Đạo Chủng đổi lấy Nhân Chủng, ngươi bị nước vào não sao?!
“Kỳ diệu như vậy tạo hóa, không biết có cái gì công dụng?” một người lên tiếng hỏi.
“Ta dùng nó làm là hạch tâm Tiếp Thiên Đài, phân tách nguyện lực và lời nguyện, tháo gỡ lời nguyện.” Tôn Kỳ đáp.
Mọi người nghe vậy không khỏi lộ ra thất vọng, kỳ công như vậy tạo hóa chỉ có bằng này công dụng thật phế vật.
Tôn Kỳ nhìn ra mọi người suy nghĩ, mỉm cười nói tiếp:
“...!mà công dụng lớn nhất của Nhân Chủng chính là bất diệt thân.”
Mọi người ánh mắt sáng ngời, mặc dù không biết bất diệt thân là cái gì nhưng nên như vậy, kỳ vật phải có cái gì đó đại công dụng.
“Cự Tử có thể biểu diễn sao?” một người hỏi.
“Tất nhiên!” Tôn Kỳ mỉm cười đứng lên, dang rộng cánh tay, một vòng Chuyển Luân dâng lên, Nhân Chủng được đặt vào.— QUẢNG CÁO —
Nhân Chủng mở mắt, tròng mắt lóe sáng, từ nó rũ xuống vô số sợi tơ bao bọc lấy Tôn Kỳ.
Mọi người tập trung quan sát muốn khám phá huyền diệu nhưng mà đều không hiểu được.

Mấy người tu luyện nguyện lực thì sửng sốt, bọn họ nhận ra mấy sợi tơ kia thế nhưng là lời nguyện, thứ khốn nhiễu bọn họ.
Tôn Kỳ đây là tự lấy dây buộc mình sao?? Tất nhiên là không!
Chỉ vài giây sau, tơ nguyện đã bao bọc toàn thân Tôn Kỳ, trong suốt vô hình như có như không.
Mọi người trầm trồ.
“Mời một vị học huynh lên thử một chút.” Tôn Kỳ mỉm cười nói.
Bọn họ nhìn nhau, trong miệng Tôn Kỳ học huynh, đây là muốn một vị tam dực trở lên xuất thủ.
Tôn Kỳ là nhị dực ai cũng biết, lại muốn cùng tam dực trở lên thử chiêu, đây là cỡ nào tự tin.
Mọi người nhìn nhau nghi ngờ, vượt cấp khiêu chiến, có được không vậy?
Tôn Kỳ đảo mắt nhìn quanh dừng lại ở một vị tam dực.
“Xin hỏi học huynh tên gì?”
Vị tam dực này đứng lên chắp tay chào, nói:
“Ta gọi Trường Ngự Sử.

Học đệ chắc chứ?”
Trường Ngự Sử trong giới tam dực cũng có thể xếp trung thượng, danh tiếng không nhỏ, rất nhiều người ở đây biết hắn.

Bởi vậy càng là kinh ngạc, Tôn Kỳ có được không?
“Phiền học huynh một chút.” Tôn Kỳ mỉm cười.
Trường Ngự Sử gật đầu, không thuyết phục nữa, hai bọn họ khoảng cách quá lớn vốn không nên giao thủ nhưng thử một chút cũng không phải cái gì liều mạng.

Hắn cong tay búng một cái.
Mọi người thấy được một tia sáng bắn ra, chưa kịp phản ứng thì đã nghe phốc một tiếng.

Sau đó là Tôn Kỳ đạp bước lui lại.
Trên vai Tôn Kỳ xuất hiện một làn khói, hiển nhiên đây là bị đánh nhưng mà cũng không thấy tổn thương.
Tôn Kỳ sắc mặt vẫn như thường, hắn lui bước chỉ để hóa giải trấn lực.
“Học huynh có thể thêm một điểm lực.” Tôn Kỳ tiến lên trở lại chỗ cũ cười nói.
“Được!” Trường Ngự Sử lời vừa dứt, tay đã đánh ra, lần này mọi người có thể nhìn ra Trường Ngự Sử là dùng kim thuộc tính.
Một luồng sáng thô to như bắp đùi bắn tới.

Tôn Kỳ bắt tay chéo trước ngực.
Oanh! Tôn Kỳ trượt dài lùi lại.
Có vài vị đứng dậy lo lắng, chuẩn bị sẵn sàng chữa thương.
Khói trắng tan đi, Tôn Kỳ vẫn đang giữ tư thế phòng thủ, hắn từ từ hạ tay, mỉm cười.
“Thật mạnh! có thể thêm một chút nữa được không?” Tôn Kỳ mỉm cười.
Mọi người có thể thấy được, qua hai đòn của tam dực, Tôn Kỳ không đau không thương.
Trường Ngự Sử hơi nhíu mày, vừa rồi là đòn hai phần mười thực lực của hắn, đối phó với đa phần nhị dực đã đầy đủ.

Tôn Kỳ trực tiếp nhận đòn không dùng bất kỳ cái gì thần thông phòng thủ, vậy mà không một chút thương tích.

Tơ nguyện mạnh như vậy?
“Như Thẩm học đệ muốn, đòn tiếp theo ta sẽ dùng bảy phần thực lực.

Học đệ cẩn thận.”
“Học huynh cứ làm.” Tôn Kỳ đáp.
Trường Ngự Sử hai tay kết ấn, dẫn động thiên địa kim thuộc tính.
— QUẢNG CÁO —
Mọi người có thể thấy được từng tia kim thuộc tính hiển hóa, lần này Trường Ngự Sử chơi thật rồi.
Tụ thế đã xong, Trường Ngự Sử lên tiếng:
“Chiêu này là Hoàng Kim Long Thương.

Ta đã từng dùng chiêu này đánh bại một vị tam dực khác.

Học đệ sẵn sàng?”
“Sẵn sàng.” Tôn Kỳ đáp.
“Được!” Trường Ngự Sử gật đầu.
Oanh! Hoàng Kim Long Thương phát ra, không khí nổ bể, từng vòng khí lãng càn quét, sắc bén chi khí tát vào mặt mọi người.

Có người thực lực yếu bị cắt ra da mặt.
Tôn Kỳ lần này bị bắn bay ngược ra sau, phá tan rất nhiều phòng ốc cùng đại thụ cản đường.
Mọi người có thể thấy được một cái lỗ lớn xuyên qua tất cả.

Mọi người toát mồ hôi lo lắng.
Mấy tên tam dực cân đo bản thân, cảm thấy nếu gặp chiêu này không thể đối cứng, lồng phòng ngự chỉ sợ chịu không được, tốt nhất tránh đi.
Trường Ngự Sử sắc mặt cũng tái đi, tự trách ra tay quá mạnh.
Có mấy người muốn đứng dậy cứu trợ.

Nhưng đúng lúc này đã thấy Tôn Kỳ đạp bước trở về, dáng người thong dong.
“Mọi người không cần lo.” Tôn Kỳ ra hiệu cho mọi người ngồi xuống tiếp tục thưởng phẩm.
Mọi người có thể thấy trước người hắn, áo bị đánh nát một hình tròn, lộ ra da thịt, tơ nguyện bị phá nhưng cũng không thấy vết thương.
Lúc này những tơ nguyện nhúc nhích, đan xen với nhau vá lại lỗ hổng.
Mọi người lúc này mới ý thức tơ nguyện này cực kỳ không đơn giản.

Sức phòng ngự và khả năng tự sửa chữa cực cao.

Hơn rất nhiều bảo vật phòng ngự.
Tôn Kỳ ngồi xuống, không có ý thử tiếp.

Mọi người tiếc nuối, không thể kiểm chứng một kích toàn lực của Trường Ngự Sử có thể hay không làm Tôn Kỳ trọng thương.

Nhưng như vậy cũng đủ để thấy tơ nguyện bất phàm.
Nếu trong thực chiến, dựa vào cái này phòng thủ, Tôn Kỳ đã có bốn phần thắng nếu lại thêm thủ đoạn công kích cường đại khả năng Tôn Kỳ thắng Trường Ngự Sử rất cao.

Đừng quên Tôn Kỳ là thua Trường Ngự Sử nhất dực.
Tôn Kỳ cầm lên ly rượu nho, chỗ lủng trước ngực đã vá xong, khi hắn đặt xuống ly rượu, tơ nguyện rút đi trở lại Nhân Chủng.

Hắn biết mọi người đang thắc mắc cái gì, liền nói:
“Mọi người đều coi tơ nguyện là cái phiền phức.

Năm xưa phong thần từng dùng mọi cách phá hủy tơ nguyện nhưng đều không được, ta thấy nếu có thể lợi dụng sẽ vô cùng tốt vậy là liền khổ tâm nghiên cứu.

Hôm nay xấu mặt bày ra thành quả cho mọi người xem.”
Hắn lời khiêm tốn nhưng mọi người tâm thần rung động.
Phải ha! sao không ai nghĩ đến, tơ nguyện ngay cả phong thần cũng không làm gì được nếu như trở thành vũ khí đó là cỡ nào lợi hại, chỉ sợ là cấp cao nhất thần khí.
“Xin hỏi Cự Tử dùng tơ nguyện này phải có Nhân Chủng sao?” Trường Ngự Sử chắp tay khiêm tốn hỏi.

Chiêu vừa rồi của hắn mạnh bao nhiêu tự lòng hắn biết rõ nhất, ngoài mặt nói là bảy phần thực lực nhưng thật ra là chín phần.
Hắn suy đoán nếu như xuất ra toàn lực chỉ sợ cũng không làm được gì.
Câu hỏi này của hắn cũng đụng tới chỗ ngứa của mọi người.

Tất cả hướng mắt nhìn Tôn Kỳ chờ mong.
Tôn Kỳ thở dài một cái, nói:
“Phải có!”
Mọi người nghe vậy liền lâm vào thất vọng, tiếc nuối.

Xem ra trên đời này chỉ có một mình Tôn Kỳ, Nhân Chủng khó sinh ai có thể có được?
“Nhưng mà ta đã làm ra một bản giản lược, uy lực không tệ, đảm bảo cùng giai vô sự.” Tôn Kỳ mỉm cười nói.
Mọi người ánh mắt rực sáng.
“Ta đặt những nghiên cứu này trong Tiếp Thiên Đài, ai rảnh có thể vào xem thử.

Ta hy vọng Thần tộc ai cũng có thể lớn mạnh.” Tôn Kỳ thả ra cho bọn hắn một miếng mồi lớn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui