Nhân Tổ


Tôn Kỳ cứ như thế ngơ ngơ ngác ngác bị kéo tay dẫn đi.
“Nhanh lên!” một tên hối thúc.
Tôn Kỳ bị kéo ra khỏi nhà, hắn lúc này nhìn quanh, tròn mắt ngạc nhiên.
Có từng khỏa nấm khổng lồ bị khoét rỗng trở thành nhà.
Có tiểu hỏa cưỡi bọ ngựa bay tuần tra trên không.
Có đám nhóc ngồi trên cuốn chiếu giống như phương tiện công cộng, đến trạm một đám nhảy xuống, một đám khác lại nhảy lên.
Có tiểu hỏa đang hướng dẫn chim sâu dùng rơm đan tổ.
Có tiểu hỏa lại đang cùng nhện dệt lưới.
Tôn Kỳ quay đầu, phát hiện chỗ ngủ trước đó của mình là cái ụ đất cao giống như tổ mối.

Mà chỗ hắn ở chỉ là một phòng, cái tổ mối này có rất nhiều phòng, trên đỉnh tổ thỉnh thoảng còn phát xạ hào quang.
Hắn ngạc nhiên sau đó lại nghĩ: tại sao phải ngạc nhiên? nơi này nên như vậy, mọi chuyện nên như vậy.
Hắn lúc này đã hoàn toàn bị che lấp trí nhớ, giống như là một sinh linh khác, hoàn toàn quên những thứ trước đó.
“Hỏa Hỏa, buổi sáng tốt!” một cái tiểu hỏa đang chỉ huy bọ rùa làm việc nhìn bọn hắn vẫy tay chào.
Tôn Kỳ cảm thấy là đang nói mình nên vẫy tay chào lại, không phải ta thì là ai, ta tên Hỏa Hỏa mà.
Nhưng mà kỳ lạ là hai tên kia cũng vẫy tay chào.
“Hỏa Hỏa, tốt!” một tên đáp lại.
Tôn Kỳ lấy làm lạ, các ngươi chào người ta lại nói tên ta làm gì? thật không hiểu nổi.
Ba bọn họ đi đường, thấy một tiểu hỏa cưỡi rết bò qua, một tên vẫy tay:
“Hỏa Hỏa, ngươi đến chỗ tộc trưởng sao? chở bọn ta một đoạn đường.”
“Hỏa Hỏa, ta vừa nhận được tin bọn tiểu thủy gây chuyện, nếu ngươi không vội, theo ta đi đánh nhau rồi mới đến chỗ tộc trưởng.”
Tên này suy nghĩ một chút gật đầu:
“Được!”
Hai tên tiểu hỏa nắm tay Tôn Kỳ kéo lên lưng rết.
Tên ngồi đầu cầm râu rết giật một cái, con rết cao đầu rít lên một tiếng, mấy chục cái chân đồng loạt động, phi tốc tiến lên.
Tôn Kỳ bị giật ngược, vội vàng ôm lấy thân rết đè sát thân thể.
Sau khi ổn định thân hình, Tôn Kỳ mới kịp hỏi.
“Các ngươi tên gì?”
“A!” một tên kêu lên.

“Quên mất nói với ngươi.

Ta gọi Hỏa Hỏa.”
“Ta gọi Hỏa Hỏa.” tên còn lại ngồi phía trước quay đầu nói với Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ đầu to, ta gọi Hỏa Hỏa, ngươi gọi Hỏa Hỏa, hắn cũng gọi Hỏa Hỏa, khắp nơi đều là Hỏa Hỏa.

Đây là cái gì tình huống?!
Tôn Kỳ nghi ngờ chỉ tay.
“Ngươi gọi Hỏa Hỏa? ta cũng gọi Hỏa Hỏa? hắn cũng gọi Hỏa Hỏa?”
“Không, không, không… ngươi là Hỏa Hỏa, ta mới là Hỏa Hỏa, còn hắn là Hỏa Hỏa.” tên ngồi sau chỉnh lại lời hắn.
Tôn Kỳ càng to đầu, Hỏa Hỏa với Hỏa Hỏa rồi lại Hỏa Hỏa, có gì khác nhau sao?
Tên ngồi trước giải thích:
“Ta là Hỏa Hỏa 124, ngươi là Hỏa Hỏa 235, hắn là Hỏa Hỏa 198.

Đều có thể gọi Hỏa Hỏa.”
— QUẢNG CÁO —
Tôn Kỳ tròn mắt, còn có cái này đặt tên?!
Hỏa Hỏa tiếp tục hướng dẫn.
“Tên ta đọc là Hỏa Hỏa.” tên này cong môi.
“Tên kia là Hỏa Hỏa.” tên này bặm môi lại.
“Ngươi là Hỏa Hỏa.” tên này rung cuống họng.
Tất cả đều là Hỏa Hỏa, chỉ là khẩu hình miệng có khác.
Tôn Kỳ đau đầu muốn chết, các ngươi có bao nhiêu tên, mỗi tên một cái khẩu hình, đọc xong tên các ngươi chắc ta chuột rút cơ môi.
Đúng lúc này, tên điều khiển rết hét lên:
“Đám tiểu thủy chịu chết đi!”
Nó điều khiển con rết xông thẳng vào chiến trường.
Nói là chiến trường thật ra chỉ có vài chục tên tham gia, quần ẩu đánh nhau lộn xộn, không có bất kỳ cái gì quân kỷ.
Con rết chở bọn Tôn Kỳ ầm ầm lao tới khiến cho bọn tiểu thủy hoảng sợ tránh đường, Hỏa Hỏa trên lưng rết cười lớn:
“Ha, ha… một lũ nhát gan.”
“Đám tiểu hỏa ngông cuồng!” một tên tiểu thủy giận dữ, đưa ngón tay huýt sáo.
Trong vũng nước nhỏ đột nhiên mặt nước phá vỡ một con ấu trùng chuồn chuồn nhào lên chụp lấy con rết.

Hai con côn trùng cuốn lấy nhau cắn xé.
“Nhảy xuống!” Hỏa Hỏa kêu lớn.
Bốn bọn hắn lăn lông lốc trên đất, đụng vào một cây nấm dừng lại, cây nấm rung rinh, phấn nấm rơi xuống, bốn bọn họ giống như bị phủ bột cả người.
Hỏa Hỏa hừ một tiếng bùng cháy hừng hực, lao lên:
“Đánh!”
Hỏa Hỏa và Hỏa Hỏa theo ngay phía sau, toàn thân bốc cháy.
Tôn Kỳ ngồi tại chỗ vẫn còn đang ngơ ngác, sự việc diễn ra quá nhanh.
Đúng lúc này, một cái thủy tiễn bắn tới.

Tôn Kỳ mặc dù ngơ ngác nhưng bản năng chiến đấu cực cao, được rèn luyện qua vô số trận chiến.
Hắn tự nhiên nghiêng đầu.

Phốc! thủy tiễn cắm vào thân nấm, tự tan thành nước.
Một tên tiểu thủy nháo tới đấm, Tôn Kỳ bật dậy tránh né.
Tôn Kỳ sau đó ổn định thân hình, thi triển quyền cước.
Hai bọn họ liên tục đối quyền.

Xèo, xèo, xèo… tiếng phát ra.
Lửa nước vốn bất hòa.

Lửa gặp nước thì tắt, nước gặp lửa thì bốc hơi.
Tôn Kỳ thấy được nắm đấm của mình ngọn lửa ảm đạm, tên kia nắm đấm cũng hóa hơi.

Nhưng do Tôn Kỳ “mới sinh” hỏa lực không đủ nên chịu thiệt nhiều hơn.
Tiểu thủy múa tay, hơi nước tụ hình hóa thành một con ngân long ngư râu dài, há miệng nhào tới.
Tôn Kỳ hừ lạnh, gồng lên hỏa lực đấm tới.
Ầm! ngân long ngư sượt qua người, bờ vai hắn trống không, một cánh tay đang trong miệng ngân long ngư.
Xèo, xèo mấy tiếng, cánh tay bị nước dập tắt.
Tôn Kỳ ôm bờ vai hoảng sợ.

Ngân long ngư quay đầu, lại tiến công.
“Tên tiểu hỏa ngu ngốc.” tên tiểu thủy thắng thế càn rỡ.
Tôn Kỳ luống cuống, nhảy sang bên né tránh, ngân long ngư truy đuổi không thôi.— QUẢNG CÁO —
Hắn thực lực yếu lại bị mất cánh tay, không thể tiếp tục cứng đối cứng, chỉ có thể dùng mưu.
Tôn Kỳ chạy tới chạy lui, đầu óc cấp tốc suy nghĩ, hắn mặc dù ngơ ngác không biết bản thân là ai nhưng kinh nghiệm chiến đấu đã lạc ấn trong tiềm thức, hắn rất nhanh nghĩ ra cách.
Hắn bước chân nhanh nhẹn, chạy tới chạy lui hiểm hiểm tránh đi.
“Hừ! xem ngươi có thể chạy được bao lâu.” tên tiểu thủy hừ lạnh, nó hai tay múa càng gấp, ngân long ngư hung bạo đánh tới.
Tôn Kỳ bị ép vào góc chết.

Tên tiểu thủy nhếch mép cười, chỉ tay, ngân long ngư lao nhanh.

Tôn Kỳ nhoẻn miệng người, trong khoảnh khắc sắp bị đâm trúng, hắn lăn người tránh đi.

Hắn tính thời gian tinh chuẩn, ngân long ngư không có thời gian quay người chỉ có thể tông vào cây nấm.
Ầm! Ngân long ngư nổ bể, cây nấm bị gãy ngang.
“Xem ngươi còn có trò gì?!” Tôn Kỳ cười tự tin.
“Ngu ngốc!” tiểu thủy cười nhạt, lại liên tục múa tay.
Ngân long ngư tan tác thành giọt nước lập tức tụ lại, hoàn hảo như chưa từng có chuyện.
Tôn Kỳ sắc mặt trắng bệch nếu như là con người, nhưng bây giờ hắn là Hỏa Chủng nên mặt lúc nào cũng đỏ phừng phừng.
Tiếp theo làm sao mà tránh đây, hắn cảm thấy mình đã cạn kiệt sức lực.
Con ngân long ngư lại lao tới.
“Chớ có ngang ngược!” có tiếng hét lớn, Hỏa Hỏa đứng trên một phiến lá, tay điều khiển, một con rết lửa lao xuống cuốn lấy ngân long ngư.
Hai con vật cắn giết, phát ra tiếng xèo, xèo… bọn chúng không phải sinh linh thật nên cho dù bị cắt đầu, mổ bụng đều vô dụng, chỉ có tự tiêu hao lẫn nhau đến hết lực lượng.
Hai con vật đánh nhau kịch liệt, Hỏa Hỏa và tiểu thủy múa tay không ngừng.
Đúng lúc này có tiếng kèn lá vang lên.
Tên tiểu thủy nghe vậy liền phất tay bỏ đi, ngân long ngư rớt xuống vỡ thành một bãi nước.

Hỏa Hỏa cũng tán đi rết lửa.

Tôn Kỳ ngẩn ngơ, bỏ đi rồi, đánh nhau thừa sống thiếu chết cứ thế mà kết thúc?
“Ngươi tên gì? ta thấy ngươi rất lạ mặt, có phải mới sinh.” Hỏa Hỏa hạ xuống bên người Tôn Kỳ hỏi.
Tôn Kỳ gật đầu, lại nhớ đến khẩu hình của Hỏa Hỏa gọi tên mình, nói:
“Ta gọi Hỏa Hỏa.”
“Hèn gì ngươi kém như vậy, một chút bản lĩnh của Hỏa tộc cũng không biết.” Hỏa Hỏa nặng lời.

Tôn Kỳ chỉ biết gãi đầu cười cười.
Đúng lúc này, Hỏa Hỏa và Hỏa Hỏa chạy tới.
“Hỏa Hỏa, ngươi không sao chứ?” lời này là nói với Tôn Kỳ.
“Ta không sao.” Tôn Kỳ mỉm cười.
Hỏa Hỏa cứu hắn thì sắc mặt không tốt, trách mắng:
“Hai ngươi làm việc cũng quá ẩu, hắn mới sinh còn chưa, vận dụng hỏa năng còn chưa biết.”
Hỏa Hỏa gãi đầu, chữa:
“Tại ta nghĩ Hỏa Hỏa sinh ra ai cũng tự biết dùng, lúc trước ta cũng cần ai dạy đâu.”
“Hừ! ngươi nhìn vai hắn đi.” Hỏa Hỏa giận dữ mắng.
Hỏa Hỏa nhìn vai Tôn Kỳ ngạc nhiên.
“Ngươi sao lại mất tay?”
Tôn Kỳ cười khổ thuật lại chuyện.
Mấy cái Hỏa Hỏa nhìn nhau, ngơ ngác một giây.
“Ngốc tử, ngươi không biết mọc tay sao?”
— QUẢNG CÁO —
Tôn Kỳ lắc đầu.
Hỏa Hỏa thở dài.
“Hai ngươi dẫn hắn trở về, dạy hắn cẩn thận.”
Hai cái Hỏa Hỏa vâng dạ kéo Tôn Kỳ đi.
“Có muốn đi nhờ không?” lúc này, có cái Hỏa Hỏa lái con rết đi tới cười nói, con rết mất đi một cái râu, chân cũng mất mấy cái nhưng cũng không phải vấn đề lớn.

Đây chính là cái Hỏa Hỏa trước đó cho bọn Tôn Kỳ đi nhờ.
Cả ba nhảy lên người con rết.
Đi được một quãng, Hỏa Hỏa hỏi:
“Ngươi thật sự không biết gì sao?”
Tôn Kỳ gật đầu.
“Cái này rất dễ, ngươi chỉ cần dồn lực lượng vào hai mắt, tự nhiên sẽ thấy vô số hỏa tuyến.” Hỏa Hỏa giảng giải.
Tôn Kỳ lập tức làm theo, nhắm chặt mắt, điều động lực lượng tới hai mắt, sau đó từ từ mở ra.

Hắn ồ lên một tiếng.

Hắn đúng là thấy được vô số sợi hỏa tuyến đan xen lơ lửng trên không, ngoài ra còn có những sợi tuyến khác nhưng ít hơn, hẳn là cái khác thuộc tính.
Nơi đây là địa bàn Hỏa Chủng, không kỳ lạ khi hỏa tuyến chiếm chín phần.
Tôn Kỳ đưa tay bắt lấy một cái, vừa chạm vào, sợi hỏa tuyến liền nhập vào người, hắn cảm thấy lực lượng tăng thêm một điểm nhỏ.
“Đến lúc ngươi thông thạo thì tự nhiên mà thấy không cần dồn lực vào hai mắt.” Hỏa Hỏa nhắc nhở.

“Ngươi đã thấy được hỏa tuyến tiếp theo ta dạy ngươi làm sao hấp thụ, làm sao sử dụng.”
Tôn Kỳ dụng tâm lắng nghe, một lúc sau hắn đưa tay một cuốn tạo thành vòng xoáy hút lấy hỏa tuyến nhập vào cơ thể.

Phốc! cánh tay bên bả vai mọc ra.
Tôn Kỳ nhìn xem hai tay vui mừng, hắn múa tay, hỏa tuyến tụ họp, hình thành một cái hỏa xà.
Hỏa xà bay lượn, dáng hình uyển chuyển linh hoạt.

Ba cái Hỏa Hỏa gật đầu.
“Ngươi thiên phú rất tốt, tạo hình rất giống.”
Tôn Kỳ búng tay, hỏa xà thẳng tắp như mũi tên, phóng tới một mầm cây hai lá cao gấp ba người hắn.
Oanh! mầm cây gãy ngang.
Ba cái Hỏa Hỏa vỗ tay khen.
Tiếp theo quãng đường, Tôn Kỳ cảm thấy thân thuộc nên nói nhiều hơn.

Hắn bây giờ đã phân biệt được đâu là Hỏa Hỏa, đâu là Hỏa Hỏa, còn đâu là Hỏa Hỏa.
“Chúng ta vừa rồi vì sao đánh nhau?” Tôn Kỳ hỏi.
“Lý do? cần lý do sao? vậy thì là ngứa mắt nên đánh nhau.” Hỏa Hỏa thản nhiên nói.
Tôn Kỳ tròn mắt, ta thế nhưng mất một cánh tay chỉ vì cái này lý do sao.
“Thủy hỏa bất hòa, đánh nhau có gì lạ.” một cái Hỏa Hỏa khác bổ sung.
“Nhưng sẽ chết đấy!” Tôn Kỳ lo lắng.
“Chết?! ý ngươi là giống mấy cái sinh vật này.” Hỏa Hỏa chỉ tay con rết.
Tôn Kỳ không hiểu.
“Chúng ta là sẽ không chết.” Hỏa Hỏa giải thích.

“Ngươi thấy đấy, ở đây có vô số hỏa tuyến, liên tục bổ sung nên chúng ta không bao giờ chết được dù có bạo tạc.”
Tôn Kỳ kinh hãi, sau đó lại nghĩ ta vì sao lại kinh hãi, đây chính là chuyện bình thường, ta cần gì kinh hãi.
Tôn Kỳ sở dĩ có những cảm xúc và suy nghĩ trái ngược đan xen, vì hắn vừa có ý chí bản thân vừa bị cái này không gian mê thất, tạo ra giả trí nhớ.
Trên đường đi này, Tôn Kỳ được Hỏa Hỏa giảng giải mọi thứ về nơi này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui