An Mật Nhi ngồi trên
ghế sa lon, nhìn hành động của hai người, mặt lộ vẻ nghi ngờ, bởi vì
phản ứng của Thiên Tầm đột nhiên trở nên thân thiện, so với mấy ngày
trước mà nói, quả thật giống như hai người khác nhau.
Sau khi
Đường Sĩ Thành rời đi, cô đi về phía Thiên Tầm, phát hiện môi cô ấy sưng lên rất khả nghi, dễ dàng nhận ra đây ra là chứng cứ bị một sắc lang
nào đó giày xéo.
"Cậu cùng anh ta hòa hợp lại rồi hả ?"
Thiên Tầm xoay người, không chút che giấu tâm tình của bản thân, kích động ôm lấy Mật Nhi, nóng lòng muốn chia sẻ tin tức cùng bạn tốt, nhưng cuối
cùng, chỉ có thể vừa phun ra mấy chữ đứt quãng.
"Mật Nhi! Sĩ Thành anh! Anh!"
"Nhìn cậu kích động kìa, có lời gì từ từ nói."
Vành mắt Thiên Tầm hồng hồng "Anh ấy cầu hôn với mình rồi. . . . . ." Cô vui đến phát khóc, thanh âm cũng khàn khàn.
Mật Nhi sửng sốt."Thật?"
"Ừ!" Cô dùng sức gật đầu."Là thật, tối hôm qua, chính miệng anh ấy nói với mình đấy!"
Mật Nhi từ trước đến giờ luôn là người tỉnh táo cùng lí trí, đôi mày thanh tú của cô nhíu chặt, nửa tin nửa ngờ.
"Anh ta thật muốn kết hôn với cậu?"
"Ừ! Anh ấy còn nói, chờ nửa tháng sau trở lại, sẽ đi miền Nam, đến nhà mình cầu hôn!"
"A. . . . . . Chúc mừng. . . . . ."
Không nghĩ tới tên Đường Sĩ Thành này thật sự cầu hôn với Thiên Tầm? Cô cảm
thấy rất khó tin, nhưng nhìn thấy Thiên Tầm vui như vậy, cô cũng không
muốn dội xuống một gáo nước lã.
Chỉ là, tam giác tình cảm cứ như vậy kết thúc sao? Làm cho người ta có cảm giác vẫn chưa được thỏa mãn . . . . . .
"Đúng rồi, tại sao Sammy cứ ở trong phòng không chiu ra vậy?" Thiên Tầm không hiểu, cũng không biết tính khí gì của Sam¬my lại phát tác nữa?
Mật Nhi nhướng mày, nhẹ nhàng nói."Thói quen thôi, đừng để ý đến anh ấy."
Dĩ nhiên tên kia không chịu ra ngoài rồi, hiện tại chắc là đã khóc đến
sưng cả hai mắt, Đường Sĩ Thành đi công tác nửa tháng, người thương tâm
nhất chính là anh! Mật Nhi nhìn về hướng khác, tránh cho mình không cẩn
thận bật cười.
Thiên Tầm vuốt vuốt hai gò má nóng bừng vì hưng phấn, há miệng nói không ngừng.
"Vẫn là đàn ông thì sẽ hiểu nhau nhất, chúng ta tốn nhiều thời gian như vậy, suy nghĩ nhiều biện pháp đến thế vẫn không được, anh ấy lại chỉ cần ra
chủ ý để ba người ở chung, liền dễ dàng biến mộng đẹp của mình thành sự
thật, mình thật sự nên cám ơn anh, nhờ có anh ấy, rốt cuộc mới khiến Sĩ
Thành thay đổi tâm ý, không hề bài xích kết hôn nữa, bây giờ mình sẽ đi
thông báo cho anh ấy tin tức tốt này!"
"Không cần." Mật Nhi nhanh nhẹn duỗi tay, kéo cô trở lại.
"Tại sao?"
"Anh ấy nói với mình rất mệt, hôm nay muốn ngủ muộn một chút, đừng quấy rầy."
"Ah? Anh ấy nói với cậu lúc nào vậy?"
"Lúc cậu ở phòng bếp rửa chén ."
"Vậy sao?" cô nghi ngờ.
"Ừ." Mật Nhi mỉm cười.
"Được rồi, đợi đến bữa cơm trưa gọi anh ấy cũng được" Thiên Tầm nở nụ cười
với má lúm đồng tiền hạnh phúc, ngọt ngào nói;"Sau đó, mình sẽ đem tin
tức tốt này nói cho anh ấy biết."
"Không cần, bữa trưa cũng không cần gọi."
"À?"
"Bữa tối cũng không cần."
"Cũng? Sao vậy. . . . . ."
"Nói tóm lại, cứ coi như để anh ấy đói chết cũng được, hôm nay tốt nhất cậu
đừng để ý đến anh ấy, nếu như còn muốn giữ được mạng."
Chương cuối
Giáo đường trắng tinh, sân cỏ xanh tốt, Thiên Tầm mặc một bộ váy cưới
liền thân màu trắng, tay ôm bó hoa của cô dâu, gương mặt xinh đẹp ngẩng
lên, mang đầy xuân ý cùng ngượng ngùng.
Cô đi về cuối thảm đỏ, chuẩn bị đưa bàn tay mang chiếc găng màu trắng của mình, giao cho chú rể — Sam¬my.
Hai người thâm tình nhìn nhau, dưới bầu trời với những dải băng kim tuyến
đầy màu sắc rực rỡ bay tán loạn, trong tiếng chúc phúc của mọi người, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hơi thở mùi đàn hương từ chiếc miệng khẽ nhếch
tản ra, chờ đợi nụ hôn của chú rể.
Cả buổi lễ diễn ra suôn sẻ, âm nhạc lãng mạn, bối cảnh cũng rất hoàn mỹ, chỉ trừ một chiếc xe đang
chạy tới từ cách đó không xa với tốc độ nhanh kinh người.
Tài xế
giống như say rượu mất khống chế, hoặc như đang liều mạng muốn đi đầu
thai mà xông thẳng lại, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, đạp ngã thùng
rác công cộng ven đường, lại đảo quanh mấy vòng, cuối cùng, trong tiếng phanh chói tai, chiếc xe dừng lại trước cửa giáo đường.
Tuy đã dừng lại nhưng trên nắp động cơ khói trắng vẫn đang bốc lên !
Cửa xe bị đá ra một cách thô lỗ , một người đàn ông nhếch nhác gấp gáp bước xuống, nóng vội muốn đến hôn lễ, là Đường Sĩ Thành.
Sau khi Cô dâu Hàn Thiên Tầm nhìn rõ người tới, liền ngây ngốc tại chỗ, mà
bên người cô - chú rễ Sam¬my, cũng có biểu hiện như hóa đá.
Người mà ba ngày sau mới có thể trở về từ nước Mĩ, lại xuất hiện vào lúc này, còn dùng đến phương thức kinh thiên động địa như vậy!
Tất cả mọi người bàn tán ầm ĩ, theo từng bước đến gần của người đàn ông, tự động tránh ra thành một con đường.
Cả đời này của Đường Sĩ Thành chưa từng luống cuống, kinh hoảng như vậy,
trên tòa án anh chưa từng thua ai, trên tình trường cũng chưa từng thất
ý, nhưng khi chính mắt thấy được Thiên Tầm mặc áo cô dâu, anh thật sự bị kinh sợ.
Thì ra tất cả đều là thật!
Anh còn tưởng rằng,
trong thư, cô nói muốn cùng người khác kết hôn chỉ là đùa giỡn, cố ý
khiến anh khẩn trương, anh không dám tưởng tượng. Nếu như anh không kịp
đáp máy bay trở lại, không kịp chạy đến, bỏ qua lần này, chắc chắn anh
sẽ phải ôm nỗi hối hận khôn cùng.
Anh cẩn thận vuốt lại mái tóc
rối loạn, chỉnh lại chiếc cà vạt bị lệch, bước chân có chút không ổn,
vừa đến trước mặt cô, lập tức quỳ một chân xuống, kích động cầm tay của
cô.
"Thiên Tầm, đừng gả cho anh ta!"
"Em. . . . . ."
"Gả cho anh, anh nguyện ý cưới em ngay bay giờ, thật! Muốn anh làm gì cũng có thể, chỉ cầu em đừng gả cho anh ta, Thiên Tầm!"
Cô sửng sốt, mắt đẹp bởi vì những lời này của anh mà toát ra tia sáng kỳ
dị, nhưng cô căn bản không có cơ hội mở miệng, tất cả những lời muốn nói cũng bị anh cướp đi rồi.
"Anh không thể giao em cho bất kỳ người đàn ông nào khác , anh biết đã khiến em phải đợi quá lâu rồi, nhưng vừa nhận được thiệp mừng của em, anh liền mặc kệ khách hàng, buông bỏ công
việc, vì em vội vã chạy về, xin em hãy cho anh cơ hội, đừng bóp chết hi
vọng của anh, anh nguyện ý dùng cả đời để đền bù cho em, được không?
Thiên Tầm."
Thiên Tầm theo dõi anh, trong mắt ánh lên vẻ vui mừng, nhưng không lên tiếng, mà là lẳng lặng nghe anh nói.
Đường Sĩ Thành ấn xuống một nụ hôn lên tay cô, giống như lãng tử hồi đầu, anh rất sợ cô sẽ nói không, thì ra một người khi chân chính đối mặt với
thẩm phán, sẽ có cảm giác sợ hãi cùng vô dụng như vậy.
Anh không
cách nào tưởng tượng nếu mất đi cô, cuộc sống về sau sẽ ra sao, cho nên
khi nhận được thiệp mừng điện tử của cô, anh chấn kinh đến không thể
tin, thậm chí còn gọi điện thoại chứng thực, những bạn bè của cô đều nói là nhận được thiệp mừng, hôm nay là ngày kết hôn.
Lòng tin được
thành lập suốt bao nhiêu năm qua của anh thoáng chốc vỡ vụn, vội vàng
bay về từ ngàn dặm xa xôi, 24h không ngủ không nghỉ, chỉ vì muốn ngăn
cản tiếc nuối xảy ra, hy vọng mọi thứ vẫn kịp vãn hồi.
Thiên Tầm
nhìn anh, từ *kinh nghi lúc đầu, đến giờ rốt cuộc cũng hiểu đôi chút, Sĩ Thành nhầm lẫn, nhưng cô lại cảm thấy rất vui vẻ vì lời tỏ tình của
anh.
*kinh nghi: kinh ngạc nghi ngờ
Cô cười, nụ cười tuyệt mỹ mà kiều diễm, khiến anh nhìn đến mất hồn.
Tay mềm xoa lên khuôn mặt tuấn tú tiều tụy của anh, cô nhẹ nhàng nói
nhỏ."Anh yên tâm, đời này, người duy nhất em muốn gả chỉ có mình anh."
"Thiên Tầm" ." Anh vui mừng, nhưng còn có chút không xác định.
"Nếu anh không cưới em, thì cả đời em sẽ không lấy chồng, nói không chừng còn sẽ xuất gia."
Anh kích động ôm cô, ở bên tai cô thề."Sẽ không, anh chẳng những không để cho em xuất gia, còn sẽ cho em một mái nhà!"
"Thật?"
"Anh thề, nếu trái lời, sẽ không được chết tử tế!"
"Em không cần anh chết, em không muốn làm quả phụ!" Cô không thích nghe anh thề loạn.
"Tốt, không nói, cả đời này chúng ta sẽ luôn làm một đôi vợ chồng ân ân ái ái."
Cô vui vẻ gật đầu, Đường Sĩ Thành không lừa cô, đúng hẹn trở về cho cô một niềm vui lớn, anh vẫn giữ lời hứa của mình, còn dùng phương thức lãng
mạn như vậy cầu hôn với cô.
"Đi theo anh." Anh nói.
Cô bật cười."Em rất nguyện ý, nhưng bây giờ không được, phải đợi em chụp xong quảng cáo đã."
Đường Sĩ Thành ngẩn ngơ."Quảng cáo?"
Lời này vừa nói ra, chung quanh lập tức truyền đến những tiếng cười thật
to, khiến trong một khoảng thời gian ngắn Đường Sĩ Thành cảm thấy choáng váng.
Thiên Tầm cũng không nhịn được cười đến chảy nước mắt, đưa tay sờ sờ người đàn ông cao lớn đang hoảng sợ này, đau lòng nói: "Em
không biết là đã xảy ra chuyện gì, cũng không hiểu vì sao anh sẽ tưởng
lầm rằng em muốn kết hôn? Em căn bản không gửi thiệp mừng cho anh nha,
hôn lễ hôm nay là giả , chúng em đang chụp quảng cáo áo cưới, đây là
công việc Mật Nhi giới thiệu cho em, Sam¬my cũng chỉ là khách mời mà
thôi, bởi vì lễ phục kết hôn là do anh ấy thiết kế, nói nhỏ cho anh biết biết nha, tiền công không ít đâu đó, hì hì."
Đường Sĩ Thành như
bị sét đánh, trong nháy mắt bừng tỉnh, nhìn bốn phía, tìm người phụ nữ
đang đứng xem kịch vui An Mật Nhi kia, cô nhếch môi, mắt híp lại , đúng
là đang cười nhạo anh.
Người phụ nữ kia. . . . . .
Mặt
Đường Sĩ Thành cứng ngắc, rốt cuộc hiểu rõ mình bị đùa bỡn, thiệp mừng
điện tử, những người bạn kia của Thiên Tầm, cùng quảng cáo này, tất cả
đều là do cô thiết kế.
Liếc qua xung quanh, mọi người đều đang
nhìn chằm chằm vào anh, nói như vậy, anh chẳng phải đã làm một chuyện
cực mất mặt, đúng là một người phụ nữ gê gớm giảo hoạt!
"Sĩ Thành. . . . . . Anh sao vậy? Sắc mặt đột nhiên trở nên thật là đáng sợ, anh. . . . . . đang giận em sao?"
Anh quay đầu lại, nhìn dung nhan lo lắng e sợ của giai nhân, tâm tình của cô, vĩnh viễn luôn bị tác động bởi vì anh.
Nhìn sâu vào mắt của cô, lửa giận đang bùng cháy khi nhìn thấy vẻ mặt lo
lắng của cô liền bị dập tắt, cho dù hiện tại giận muốn chết, cũng tuyệt
không thể phát tác.
Thôi, coi như là âm mưu thì như thế nào, anh
không thể mất đi cô, trừ Thiên Tầm, đời này anh sẽ không bao giờ có tình cảm như vậy đối với bất kì một cô gái nào khác.
Anh dịu dàng an ủi: "Đừng nghĩ nhiều, chụp xong đi, lần này, đến lượt anh chờ em."
Cô cảm kích cười, an lòng, như cô gái nhỏ vừa biết yêu, ngượng ngùng gật đầu, đi tìm thợ trang điểm để chuẩn bị lại.
Gió thu thổi qua khuôn mặt của Sam¬my, những sợi tóc rối không được sửa sang lại, tựa như trái tim của anh.
Có người vỗ vỗ vai anh, anh quay đầu lại.
"Anh vẫn ổn chứ? ." Mật Nhi hỏi.
Anh mở to mắt, không để cho người khác nhìn thấy lệ quang đang ánh lên.
"Không cần để ý tôi."
Vậy mới là lạ đấy! Không để ý tới anh, sau này anh nhất định sẽ mắng cô không có lương tâm.
"Có muốn tôi cho anh mượn bả vai hay không?"
Anh không trả lời, cũng không cự tuyệt, trực tiếp sử dụng hành động để biểu đạt trái tim đang vỡ tan của anh, vùi mặt trên vai An Mật Nhi, khóc
thút thít."Đừng khổ sở, chân trời chỗ nào không có cỏ thơm, sẽ có cô gái khác tốt hơn." Anh khóc đến càng thêm bi thương, thê thảm."Thật xin
lỗi, nhất thời nhỡ miệng, phải nói là sau này sẽ gặp được người đàn ông
tốt hơn mới đúng."
………………………….Hết……………………………