Nhan Tổng Chúng Ta Kí Hợp Đồng Đi!


Lý Y Nhiên buồn phiền mà nhìn người đàn ông trước mặt.

Anh ấy thực sự đang rất tức giận.

Đôi mắt hồng ngọc sáng bừng lên giống như một con sói vậy, nhưng ẩn sâu trong đó, cô lại trông thấy được một sự tuyệt vọng vô bờ bến của Nhan Lục Tần.

Lý Y Nhiên đưa tay lên, chạm nhẹ vào má của anh.
"Không phải, chỉ là chuyện hiểu lầm của chúng ta chưa giải quyết xong mà, anh nên bình tĩnh lại."
Nhan Lục Tần buồn bã đáp lại cô: "Còn gì để nói sao? Em thích cậu ta đến vậy sao?"
Không hiểu sao, nước mắt của anh lại không ngừng rơi xuống, điều này làm cho Lý Y Nhiên vô cùng sốc.

Cô vội vàng lấy tay lau nước mắt giúp anh, nhỏ giọng mà an ủi:
"Đừng có khóc! Em không thích anh ta, người duy nhất mà em yêu chỉ có một mình anh."
Nhan Lục Tần nắm chặt lấy bàn tay của cô, anh mắt tràn đầy sự hy vọng và đau khổ, "Nói dối, em giấu anh chuyện của ba em mà! Em đã nói cho hắn biết tất cả nhưng lại không nói với chồng của em."
Lý Y Nhiên đau lòng ôm chặt lấy anh vào lòng, "Xin lỗi, em không nên giấu anh! Tại vì chuyện này có liên quan đến công ty của anh....nên em....không tiện nói."

Nhan Lục Tần thực ra đã biết chuyện Lý Y Nhiên âm thầm điều tra cái chết của ba cô từ lâu.

Chỉ là...anh muốn chính miệng cô tâm sự với anh chứ không phải hỏi cung trong trường hợp như thế này.

Nhan Lục Tần không muốn bao che cho bất kì ai, cho dù có là cha ruột của anh, một khi phạm sai lầm thì cũng phải bị pháp luật trừng trị mà thôi.
"Nếu em muốn, anh sẽ cho ông ta phải trả một cái giá thật đắt, chỉ là vẫn thiếu bằng chứng ông ta phạm tội."
Lý Y Nhiên đẩy anh ra mà mỉm cười nói: "Không sao, một tuần là đủ, chỉ cần một tuần thì sẽ có đủ bằng chứng thôi."
"Là nhờ Trần Tinh Húc đúng chứ?"
Lý Y Nhiên cũng không giấu anh nữa, "Đúng vậy, em và anh ấy đã lên kế hoạch sẵn rồi.

Anh không cần phải lo đâu."
Mặc dù Nhan Lục Tần rất vui khi cô có thể thay cha của cô báo thù, tuy nhiên trong đó lại còn có sự đóng góp của Trần Tinh Húc, khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Tên đó hồi trước cũng chỉ là diễn viên tầm thường, sau đó khờ dại bị em trai lừa gạt mà thôi, cũng đâu thể sánh bằng anh được.
Nhan Lục Tần muốn mọi chuyện của cô, dù là nhỏ hay to đều nằm trong tầm kiểm soát của anh ta chứ không cần sức của một kẻ nào khác.

Nhưng chỉ duy nhất lần này thôi, lần báo thù giúp ba của Y Nhiên, anh sẽ cho phép Trần Tinh Húc giúp đỡ một chút vậy.

Càng phá án nhanh thì mối quan hệ của hai người đó sẽ rạn nứt từng ngày mà thôi.

Đến lúc đó, chẳng có một người đàn ông nào được đụng vào người của anh hết.

Lý Y Nhiên thấy sắc mặt của anh vẫn rất cau có, liền tiến đến hôn nhẹ lên má của anh, "Đừng giận nữa nhé!"
Nhan Lục Tần nhếch mép cười một cách gian xảo.

Anh thẳng tay bế cô ngồi lên bàn, ánh mắt tràn đầy sự ham muốn mà nhìn cô.
"Là em gây sự trước nên đừng khuẩn cầu anh tha cho em."

Dứt lời, Nhan Lục Tần liền cúi xuống hôn lên bờ môi của cô một cách mạnh bạo.

Cảm giác khi lưỡi của cả hai chạm vào nhau thật ngọt ngào và mông lung.

Bàn tay của anh lại có dịp được chu du thiên hạ thêm một lần nữa.

Nó len lỏi từ dưới cặp đùi của cô, sau đó từ từ tiến lên phía trên thật nhanh.

Hắn chuyển dời nụ hôn xuống dưới cổ của cô, tiếp đó là xương quai xanh.
"Khoan...đừng làm ở đây..." Y Nhiên nhỏ giọng thì thầm vào tai anh.
Nhan Lục Tần lúc này đã bị cơn say làm cho mù quáng.

Đại não của anh từ chối tiếp nhận thông tin của cô.

Mặc kệ cho Y Nhiên có không thích đi chăng nữa thì anh vẫn không dừng lại việc làm của bản thân lúc này.

Nhan Lục Tần cảm thấy chiếc váy này thật vướng víu, liền thẳng tay xé rách nó, khiến cho một phần váy dưới của cô bị biến mất, làm lộ ra một đôi chân thon dài và trắng trẻo.
Y Nhiên nhanh chóng lấy tay che đi phần bị rách mà trách móc anh: "Bộ này đắt làm đó! Sao anh lại xé nó cơ chứ?"
Đối với một người không thiếu tiền như anh thì một cái váy chẳng là gì cả.


Nó chỉ dùng để làm cho Y Nhiên trở nên xinh đẹp và sang trọng hơn thôi.

Bây giờ nó là một cục đá ngáng đường cuộc vui của anh.
Nhan Lục Tần cắn mạnh vào cổ của cô, "Không sao! Ngày mai anh sẽ mua lại cho em."
Tiếp đó, Nhan Lục Tần dựt đứt dây áo của cô, làm cho nó lỏng lẻo, rơi xuống bắp tay.

Đập vào đôi mắt của anh lúc này là một cơ thể vô cùng gợi cảm.

Mùi hương trên người của Y Nhiên càng làm cho anh say đắm hơn.

Hắn cúi xuống cắn nuốt cơ thể cô một cách thô bạo.

Y Nhiên không thể chịu đựng được mà đẩy khuôn mặt của anh ra xa.
"Anh cứ dần dần lột sạch đồ của em, còn đồ của anh thì vẫn còn nguyện vẹn là sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận