Trần Tinh Húc tiến đến cởi trói cho Lý Y Nhiên.
Cô ấy lấy từ trong túi áo ra một chiếc bút ghi âm, bật lên cho ông ta nghe tất tần tật cuộc trò chuyện vừa rồi.
Điều này làm ông ta càng hoảng loạn hơn.
Vậy ra ngay từ đầu, tất cả đều đã nằm trong kế hoạch của bọn họ rồi sao?
"Mày giả vờ bị Hàn Y Tuyết bắt cóc sao?"
Lý Y Nhiên lắc đầu, "Không, cái đó là tôi bị bắt thiệt! Khi lên xe của Nhan Lục Tần tôi mới được biết đấy! Kế hoạch là do anh ấy sắp xếp."
Nhan Lục Tần mỉm cười nhìn cô, "Xin lỗi em vì đã không báo trước nhé!"
Lý Y Nhiên chỉ biết bất lực mà đáp lại anh: "Không, anh yêu của em làm gì cũng đúng hết á!!!"
Nhan Bắc Ngạn đứng ở giữa ăn cơm chó của hai người mà mặt nóng bừng lên vì tức giận.
"Tụi mày bớt lại, chuyện vẫn chưa xong đâu."
Ông ta lấy từ trong túi ra một máy điều khiển từ xa, bên trên có một cái nút màu đỏ rồi nở một nụ cười man rợ nhìn bọn họ, "Ha! Ha! Ha! Tao đã chôn bom ở xung quanh đây rồi! Nếu muốn sống thì đưa đoạn ghi âm và tài liệu cho tao ngay đi."
Sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên vô cùng sợ hãi.
Họ không lườm trước được lão già này lại gài bom ở phạn vi rộng đến như vậy.
Chỉ riêng mỗi Nhan Lục Tần là vẫn thản nhiên khiêu khích ông ta:
"Ờ, nổ đi, để xem ông dám bấm nút không."
Nhan Bắc Ngạn tức giận, bấm luôn vào nút đỏ trong tay.
Một giây, hai giây trôi qua nhưng vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Điều này làm ông ta vô cùng sốc.
"Sao...sao lại như vậy?"
Lúc này, đám vệ sĩ đưa Lý Y Nhiên đến đây liền đi vào báo cáo với anh: "Bom đã bị gỡ hết rồi ạ."
Nhan Lục Tần nhếch mép cười, "Tốt lắm! Giờ chúng ta cùng đến toà phán xét mọi chuyện thôi chứ nhỉ?"
Nhan Bắc Ngạn suy sụp quỳ luôn xuống đất.
Mọi sự cố gắng của ông ta đã bị đạp đổ bởi thằng con trai trước mặt.
Phiên toà nhanh chóng được mở ra ngay trong đêm.
Nhan Bắc Ngạn bị phán tù chung thân, số tiền mà ông ta ăn chặn cũng được hoàn trả lại cho các công ty khác.
Nhờ có cuộn băng ghi âm nên Nhan Lục Tần được chứng minh là không có dính líu gì đến vụ án của ba anh.
Hàn Y Tuyết cũng phải vào ngồi tù năm năm vì tội giết người.
Mẹ của Lý Thảo Mai cũng bị bắt về nước chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Mọi ân oán bây lâu đã kết thúc một cách êm đẹp.
1 tháng sau...
Hôm nay chính là ngày vui của Lý Y Nhiên và Nhan Lục Tần, hai người chính thức tổ chức đám cưới và là vợ chồng thật sự với nhau.
Buổi lễ diễn ra vô cùng náo nhiệt và sa hoa.
Sau khi hoàn thành nghi lễ, cô dâu chú rể đi xuống kính rượu với mọi người.
Võ Nhị Nam cười như được mùa mà kính hai người một ly: "Chúc mừng nhé! Hai người nhìn đẹp đôi lắm!!!"
Lý Y Nhiên cũng mỉm cười mà đáp lại: "Cậu với Giai Tuệ cũng đẹp đôi lắm! Sao hả? Bị vả mặt đau không bạn tôi?"
Cậu ta ngại ngùng nhìn Giai Tuệ, "Ờ thì....cũng không đau lắm! Tôi cũng thấy rất vui mà!!!"
Hai người họ đã chính thức hẹn hò với nhau, dự định sẽ cưới vào cuối năm này.
Quả đúng là một cặp xứng đôi vừa lứa.
Lúc đầu ghét nhau như chó với mèo, giờ lại trở thành vợ chồng, đúng là duyên số, giống như Y Nhiên và Nhan Lục Tần vậy.
Diệu Nhi và Nhiên Nghiên Hiên vài ngày nữa cũng sẽ tổ chức đám cưới bởi hai người đã có em bé với nhau.
"Y Nhiên, anh cũng kính em một ly! Nhớ phải sống thật tốt, nếu anh ta bắt nạt em thì cứ cáo trạng với anh." Trần Tinh Húc uống hết ly rượu trong tay.
Mặc dù mối tình đơn phương của anh đã kết thúc, nhưng có lẽ anh sẽ lùi lại phía sau để mong cô thực sự có được cuộc sống mà mình mong muốn.
Lý Y Nhiên mỉm cười mà chúc ngược lại anh:
"Anh cũng thế nhé! Sớm tìm được nửa kia của bản thân."
"Ừm, cảm ơn em."
[...]
Sau một ngày tiếp đón khách khứa cuối cùng Y Nhiên cũng được nằm lên giường nghỉ ngơi, đánh một giấc tới sáng.
Chỉ có mình cô là mệt mỏi thế thôi, chứ Nhan Lục Tần thì chưa chắc.
Anh đè cô lên giường, đặt một nụ hôn thật sâu.
"Ngày tân hôn thì không nên ngủ chứ nhỉ? Hai chúng ta nên làm chuyện của một đôi vợ chồng với nhau mới đúng."
Lý Y Nhiên thở dài, "Nhưng em mệt lắm!!! Để mai được không?"
Nhan Lục Tần nhếch mép cười một cách gian xảo, "Ờ, em ngủ là việc của em, còn việc của anh thì anh cứ làm thôi"
Anh cúi xuống cắn nhẹ vào cổ của cô, bàn tay lại len lỏi vào trong chiếc áo ngủ của Lý Y Nhiên.
Từng hơi ấm, nhịp tim, cử chỉ của anh hôm nay khá nhẹ nhàng nhưng nó lại khiến cho Lý Y Nhiên không thể ngủ được.
Cô đành bất lực mà để anh thoả mãn ham muốn của bản thân.
Chừng một lúc, Nhan Lục Tần thì thầm vào tai cô một cách thần bí: "Anh yêu em!"
Lý Y Nhiên đỏ bừng hai má vì câu nói ngọt sớt này của anh.
Trái tim cô đập rất nhanh dù đây không phải lần đầu nghe thấy câu nói này, nhưng nó cũng khiến cho cô vô cùng hồi hộp.
Y Nhiên vòng hai tay lên cổ Nhan Lục Tần, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của anh.
"Em cũng rất rất rất yêu anh!"