Nhân Vật Chính Mỗi Ngày Đều Nhìn Tôi


"Xin chafp, mình là Hồng Tố."
Hồng Tố chủ động tiến chào hỏi Tiêu Trường Phong.

Đang lúc nàng cảm thấy đối phương nên tự giới thiệu bản thân, Tiêu Trường Phong chỉ nói một câu long trời lở đất.
"Cô là ai thì liên quan gì đến tôi?"
......
Tiêu Trường Phong vừa nói ra lời này, toàn lớp đều an tĩnh lại.

Mắt Hồng Tố trừng lớn, huyết sắc trên mặt biến mất, sắc mặt làm cho người khác sợ hãi.
Bajxh Băng nhìn sắc mặt Hồng Tố thay đổi, vội vàng đứng ra hoà giải, "Tiêu Trường Phong! Cậu sao lại nói chuyện như vậy với bạn học mới?!"
Tiêu Trường Phong lười nhác nâng mắt,nói: "Cô ấy là ai, tên gì, một chút đều không liên quan đến tôi."
Khuôn mặt Hồng Tố thoáng hiện lên tia dữ tợn.

Bộ ngực phập phồng lên xuống làm hấp dẫn không ít ánh nhìn.

Người sáng suốt có lẽ có thể nhìn thấy trong tay Hồng Tố lập lòe sắc đỏ, giống như muốn đập vào mặt Tiêu Trường Phong ngay lập tức! Chỉ cần hiểu biết về dị năng giả sẽ biết đây là dị năng bạo tẩu dưới tình huống tức giận quá độ mới có thể xuất hiện.

Sắc đỏ xuất hiện và biến mất chỉ trong vài giây, Hồng Tố rất nhanh ổn định lại, lửa giận cũng được nàng áp xuống.
Tốt! Rất tốt!! Lần đầu tiên có người lại không thích tôi! Tiêu Trường Phong, anh nhớ kỹ mặt tôi đấy!
Tiêu Trường Phong lãnh nhạt khiến cho Hồng Tố không còn suy nghĩ chào hỏi nữa.

Nàng lập tức đi xuống cuối lớp đặt mông ngồi xuống.

Sau khi yên vị chỗ ngồi, trong lòng Hồng Tố liền bắt đầu tính toán làm cách nào để hành hạ chết tên khốn đấy.

Nam nhân này chỉ lạnh nhạt ngoài mặt, khẳng định cũng chẳng có bản lĩnh gì! Dám trêu chọc nàng, vậy chuẩn bị tốt tâm lý bị hành hạ chết đi!
Mười mấy năm qua, Hồng Tố lúc nào không phải là tiêu điểm trong mắt mọi người? Hôm nay bị Tiêu Trường Phong vả mặt trước mặt nhiều người như vậy tự nhiên không thể nuốt trôi cục tức này.

Tâm tư vốn nhanh nhạy liền bắt đầu lên kế hoạch trả thù......
Lý Vân Thất tất nhiên biết Hồng Tố có thù tất báo.

Nhưng đó chỉ đối với người bên ngoài chứ? Tại sao lại cùng nhân vật chính chơi trò kẻ thù với nhau vậy? Lý Vân Thất há hốc mồm, nhìn một vở kịch không thể tưởng tượng được mà đầy kinh ngạc.
Chính mình rõ ràng viết rằng Hồng Tố chủ động tiến đến chào hỏi, khiến cho nhân vật chính chú ý, sau đó nhân vật chính cũng đối với khuôn mặt mỹ lệ đó mà luôn nhung nhớ, cho đến khi Hồng Tố rời A Trung, hai người vẫn đang trong giai đoạn mập mờ như thế.


Đây chính là tiêu chuẩn cho tuyến đường hậu cung sảng văn đó! Hiện tại sao lại thành thế cục không yêu mà còn muốn giết nhau vậy!
Lý Vân Thất vô lực nằm xuống bàn, trơ mặt nhìn một em gái của nhân vật chính lại bay màu tiếp, tâm tình muốn khóc nhưng không thể khóc này, ai thấu chăng?
"Trường Phong a, nếu còn như vậy thì vợ cậu đều bị người khác ôm đi đấy......!Cậu mẹ nó chỗ nào không vừa mắt em gái vậy?"
Nỗi lòng của Lý Vân Thất Tiêu Trường Phong một chút cũng không biết.

Hiện tại Tiêu Trường Phong có một phiền lòng không thể nói......
Tiêu Trường Phong đối Hồng Tố gì đó tự nhiên một chút cũng không hứng thú, hắn hiện tại chỉ để ý Lý Vân Thấy có hay không hiểu lầm.

"Đều tại nữ nhân kia! Cũng không biết Vân Thất có hay không sinh khí......!Nhưng mà, nếu như tức giận hình như cũng không tồi." Tiêu Trường Phong lâm vào suy nghĩ của riêng mình, hoàn toàn làm lơ Bạch Băng và Hồng Tố đang tức giận.
Trong cùng một phòng học, hai con người lại có hai suy nghĩ khác nhau.
Mặt Bạch Băng ljanh lùng, nhìn đến Tiêu Trường Phong đang ngồi sừng sững ở đó càng thêm ngứa mắt.

Trước kia cảm thấy Tiêu Trường Phong là một học sinh tốt, trừ bỏ luôn lạnh lùng thì phương diện khác đều rất tốt.

Nhưng mà hành động hiện tại của Tiêu Trường Phong lại kéo thiện cảm của Bạch Băng xuống vài bậc.

Đối với một nữ sinh xinh đẹp lại chủ động đến chào hỏi nhưng lại lạnh nhạt, đây là điều mà nam nhân nên làm? Ý thức có chút nữ quyền của Bạch Băng đương nhiên không vừa lòng với tháy độ lúc này của Tiêu Trường Phong, cộng với sự cố va chạm lần trướckhiến sự chán ghét dâng trào lấp đầy lòng Bạch Băng..
Hồng Tố bên kia cô cũng không nói được gì, ngược lại là Tiêu Trường Phong, Bạch Băng cảm thấy chính mình nên người ngày càng lãnh đạm này nói chuyện lại.

Vạn vật đều như không thể lọt vào mắt Tiêu Trường Phong, cái thái độ này tương lai sẽ mang lại cho hắn không ít phiền phức, mình là chủ nhiệm lớp của hắn, tất nhiên sẽ có nghĩa vụ nhắc nhở đối phương.
Đúng lúc đấy chuông tan học vang lên.

Bạch Băng ra mở cửa, nói với Tiêu Trường Phong: "Tiêu Trường Phong, đến phòng làm việc của tôi."
Tiêu Trường Phong hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của Bạch Băng, chỉ chuẩn bị tùy ý đẩy ra, nhưng Bạch Băng vốn đoán được hắn đang suy nghĩ gì liền cảnh cáo hắn một câu 'hiện tại'.
Rơi vào đường cùng, Tiêu Trường Phong cuối cùng cũng liếc nhìn Lý Vân Thất trong góc, gật đầu một cái rồi đi theo Bạch Băng vào phòng làm việc.
Nhìn đến Tiêu Trường Phong đi theo Bạch Băng đi rồi, Hồng Tố mới cảm thấy chính mình khí ra một chút.

Nhìn thấy Tiêu Trường Phong đi theo Bạch Băng ra ngoài, Hồng Tố không khỏi tức giận một chút, Tiêu Trường Phong phải không? Không biết tốt xấu!
Hồng Tố hiện tại cũng coi như tỉnh táo.

Người bình thường đều không có tư cách ở bên cạnh nàng, Tiêu Trường Phong vậy mà lại làm nàng mất mặt, chờ Hấp Huyết Quỷ giải quyết xong, nhất định phải dạy cho hắn một bài học!
Hận thù của phụ nữ về cơ bản có thể biến thành tàn nhẫn, Tiêu Trường Phong coi như là mục tiêu của một nữ nhân độc ác.

Nhưng liệu nhân vật chính có quan tâm không?
Văn phòng giáo viên.

Bạch Băng đưa cho Tiêu Trường Phong một ly trà, cũng đổ cho chính mình một ly.

nhìn học sinh cao lớn tuấn tú trước mặt, Bạch Băng cũng cảm thấy có chút bất lực.
Lát sau, Bạch Băng chải chuốt lại ngôn ngữ, chậm rãi nói: "Cậu biết vấn đề của chính mình ở đâu không?"
Lá trà trong tách trà lên xuống, Tiêu Trường Phong anh mặt đều nhìn về lá trà không có sinh mệnh kia.

Bạch Băng không hiểu sao cảm thấy bị đánh giá thấp, trong lòng nổi lên một tia tức giận, lẽ nào đại mỹ nhân không bằng một chén trà.?
'Loảng xoảng', Bạch Băng đem chén trà ném thật mạnh lên bàn làm việc, chất vấn: "Tiêu Trường Phong! Cậu gần đây ngày càng quá đáng!"
Lúc này, tấm trí của Tiêu Trường Phong mới thoát khỏi chén trà.

Hắn cầm chén trà nhẹ nhàng lắc lắc vài cái, lại như cũ không hề ngẩng đầu lên.

Chậm rãi hỏi Bạch Băng, "Lão sư, cô nói, cao trung có cho yêu sớm không?"
Bạch Băng sửng sốt, theo bản năng nói: "Đương nhiên không!"
Nghe được câu trả lời Tiêu Trường Phong rốt cuộc ngẩng đầu lên, trên mặt treo một tia trào phúng, đôi mắt dưới mái tóc nhìn thẳng Bạch Băng.

"Nếu không, tại sao tôi phải đối xử tốt với nữ sinh kia?"
"Giữa hai người thì có chuyện gì được?!" Cơn giận của Bạch Băng đột nhiên đình trệ, cô hơi bối rối trước sự thay đổi chủ đề đột ngột của Tiêu Trường Phong.
"Đương nhiên là có.

Chẳng lẽ lão sư không thấy ý tứ của nữ sinh kia sao?" Tiêu Trường Phong tiếp tục hỏi Bạch Băng, cũng may Bạch Băng cũng là cái người thông minh, sau khi nghe Tiêu Trường Phong nhắc nhở, lập tức cảm thấy thái độ Hồng Tố có chút không thích hợp.
Bạch Băng nghiêm túc hỏi: "Chẳng lẽ Hồng Tố đối với cậu..."
Tiêu Trường Phong gật đầu.

không cần nói cũng biết Bạch Băng có thể hiểu được.
Hiện tại cũng cảm thấy Tiêu Trường Phong không có gì sai, sai lại là Hồng Tối quá mức chủ động.

Bạch Băng cũng cảm thấy có lý, nghĩ thông suốt hết liền kêu Tiêu Trường Phong trở về.

Còn Hồng Tố bên kia Bạch Băng cũng không tiện nói gì thêm, tâm tư thiếu nữ khó đoán cũng như rất khó can thiệp.

Bạch Băng cũng đã trải quá tuổi này biết không nên trực tiếp nói thẳng ra, nhất định phải cho nữ sinh mặt mũi.

Bạch Băng nhìn cốc trà mát lạnh trước mặt lắc đầu, trong lòng có chút bất lực "Hy vọng Hồng Tố có thể suy nghĩ thoáng chút.

Tiêu Trường Phong cũng không phải người có thế phó thác." Từ góc độ của một người lớn tuổi, Bạch Băng đã cảm thấy Tiêu Trường Phong không thích hợp làm một người yêu bé nhỏ, cô đương nhiên hy vọng Hồng Tố có thể nhìn ra sự thật này càng sớm càng tốt.
Người bị Bạch Băng liệt vào hàng ngũ không thể phó thác tâm trạng không tồi về phòng học.

Chính mình không chỉ thoát khỏi sự tra hỏi của giáo viên chủ nhiệm, còn dẫn theo Hồng Tố cũng không có kết quả tốt hơn.

"Không biết Vân Thất có hiểu lầm hay không..." Vừa trở lại phòng học, Tiêu Trường Phong trong tiềm thức tìm kiếm bóng dáng của Lý Vân Thất, thấy đối phương lại nằm trên bàn, Tiêu Trường Phong thở phào nhẹ nhõm.

"Vân Thất còn có thể ngủ say, có lẽ không để ý cái gì..."
Cũng không biết khi nào hình thành thói quen, mỗi lần đều phải nhìn đến thân ảnh nho nhỏ kia chính mình mới có thể an tâm đi học.

Có lẽ đây chính là cảm giác hạnh phúc...
Tiêu Trường Phong liếc nhìn đám bạn học ồn ào đằng kia, lấy sách tiết sau xem trước.
Xem ra cô gái tên Hồng Tố quả thục không phải nhân vật gì đơn giản.

Nhanh như vậy liền chiếm được cảm tình của hầu hết nam sinh trong lớp, nghe những lời bàn tán nhẹ nhàng hay lớn tiếng chửi bới bên tai, Tiêu Trường Phong nở nụ cười đầy thâm ý.

Người khác nhìn không ra, nhưng không đại biểu chính mình cũng nhìn không ra.

Nữ sinh Hồng Tố kia tuyệt đối không đơn giản! Học sinh chuyển trường? Chậc, có trời mới biết mục đích chuyển trường của cô ta là gì!
Tiêu Trường Phong nhớ khá rõ bộ dáng hung tợn kia, bộ dạng đó nhất định không phải thứ một nữ sinh trung học bình thường có thể lộ ra!
"Mình đúng là không sợ, nhưng mà Vân Thất bên kia......"
Tiêu Trường Phong nghĩ mình nên nghĩ biện pháp đối phó.

Đối phó nữ nhân tàn nhẫn, hắn sẽ không có ý định nương tay!
Một ngày của tiết học trôi qua rất nhanh trong giấc ngủ, ngoại trừ buổi trưa thức dậy cùng Tiêu Trường Phong ăn cơm trưa, những lúc khác Lý Vân Thất lại bắt đầu ngủ trong bóng tối.
"Vân Thất.

Về sau tớ sẽ chia cho cậu một nửa thế giới này?"
"Thật sự?!"
"Bởi vì cậu là huynh đệ tốt nhất!"
"Trường Phong......" Lý Vân Thất cười tủm tỉm.
Lúc đầu Tiêu Trường Phong chỉ muốn đi qua xem Lý Vân Thất có chết cóng không, không ngờ đối phương còn gọi tên mình trong giấc ngủ...
"Vân Thất......"
Vẻ mặt của Tiêu Trường Phong lập tức dịu đi, cùng ngày thường khác nhau như hai người.
Điều này làm cho Hồng Tố vốn đang quan sát Tiêu Trường Phong nhíu mày.

Hồng Tố lẩm bẩm nói: "Có lẽ có thể lợi dụng được."
Như thay đổi sắc mặt, Hồng Tố nhếch lên một nụ cười gian xảo, hỏi thiếu niên vừa vặn đi lên: "Cho tớ hỏi Tiêu Trường Phong ngày thường có phải là người tốt không?"

Nam sinh thấy nữ thần rốt cuộc cũng quan tâm mình, kích động còn không kịp, sao có thể từ chối cùng nữ thần nói chuyện.

Vội vàng đáp: "Tiêu Trường Phong và Lý Vân Thất ngày thường là tốt nhất.

Bọn họ thường xuyên cùng nhau ăn cơm trưa.

Chính là cái người đang ngủ ở phía sau!" Nói xong vội cười lấy lòng, không ngừng chỉ Lý Vân Thất còn đang ngủ đằng sau.
Sau khi Hồng Tố có câu trả lời, tự nhiên không muốn nói chuyện với loại người này nữa, chỉ nhàn nhạt gật đầu rồi quay về chỗ ngồi.
Hoàng hôn buông xuống, bầu trời mờ ảo, một nhóm nam nữ thanh niên đang cười đùa vui đùa, náo nhiệt cả cổng trường, Hồng Tố mặc áo đỏ, đeo cặp đứng lặng lẽ ở trường cổng trông như đang đợi ai đó.
Hà Siêu, chính là tên côn đồ lần trước bị Tiêu Trường Phong cùng Lý Vân Thất chỉnh thê thảm.

Gã mới vừa mới xuất viện, còn chưa kịp báo thù Tiêu Trường Phong, liền chọc phải một tồn tại khủng bố.

Bởi vì tính háo sắc của gã lại bắt đầu trỗi dậy.
Hồng Tố, một người đẹp có phong cách khác với Điềm Linh, mặc dù Hà Siêu định quay lại đuổi theo Điềm Linh, nhưng hôm nay khi nhìn thấy Hồng Tố, gã mừng không kịp tán tỉnh Điềm Linh.

Điềm Linh tuy rằng ôn nhu nhưng lại không có vẻ hoang dã quyến rũ như hồng Tố.

Nam nhân là động vật luôn muốn chinh phục và Hồng Tố là loại này có thể thỏa mãn cảm giác chinh phục của của nam nhân.
Không nghi ngờ gì nữa, Hà Siêu đã động tâm.
Hôm nay không nói chuyện với Hồng Tố nhiều, Hà Siêu đương nhiên có chút không muốn, ngày mai muốn tìm cơ hội khác gặp Hồng Tố, nhưng không ngờ Hồng Tố lại đứng một mình ở cổng trường, này không phải cho mình cơ hội sao? Càng nghĩ càng thích, Hà Siêu lấy tay lau nước miếng bên miệng, "Chẳng lẽ đang đứng đấy chờ mình?" Ngay lập tức cười bí ổi, tỏa ra hơi thở tầm thường.
Hà Siêu tưởng tượng rât tốt, lập tức thí điên chạy tới bên người Hồng Tố, bày ra tư thế tự cho là rất đẹp trai mà phất phất tay với Hồng Tố: "Chào ~ mỹ nưc Hồng Tố ~ em là đang đứng đây đợi anh sao?"
Hà Siêu đến chỗ nàng, Hồng Tố đương nhiên biết.

Bất quá Hồng Tố luôn đối với loại nam sinh này không có hứng thú.

Một tên côn đồ mà thôi, vậy cũng xứng đáng đứng nói chuyện với nàng?
Hồng Tố cố ý làm bộ cái gì cũng chưa nghe thấy, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Động tác này khiến Hà Siêu cảm thấy xấu hổ.
Chính mình đẹp trai như vậy, cô ta một cái liếc mắt cũng đều không nhìn? Sắc mặt Hà Siêu lập tức lạnh xuống, mềm không ăn đến lúc cứng thì mới ngon đúng không?
"Hồng Tố, mày mẹ nó có nghe không? Tao đang cùng mày chào hỏi đấy!"
Lời này vừa nói ra, đôi tay mảnh khảnh của Hồng Tố suýt nữa tát thẳng vào mặt Hà Siêu!
Hồng Tố mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Hà Siêu, không nói lời nào.
Hà Siêu vừa định lại mắng vài câu, chợt thoáng thấy dưới mắt Hồng Tố chợt lóe lên tia sáng đỏ như tia lửa, lao thẳng về phía trái tim hắn!
Nóng! Nóng quá!
"Ahhhh!" Hà Siêu liên tục lùi lại phía sau, ấn lồng ngực hơi nóng, nhìn Hồng Tố đẹp như rắn rết, không thể tin được, ngón tay chỉ vào Hồng Tố trước mặt, đứt quãng nói: "Mày! Mày! Mày là yêu quái! Yêu quái!!" Hà Siêu thanh âm đều bắt đầu run lên.
Hồng Tố khóe môi câu lên, trong mắt hiện lên một tia ớn lạnh khó tả, người dám nói chuyện với nàng như thế này, nàng sẽ dạy cho gã một bài học khó quên! Hỏa huyễn còn chưa đủ trừng phạt gã!
Hà Siêu chạy trối chết, gã đã không rảnh lo cái gì mặt mũi, cảm giác nóng bỏng trong lòng khiến gã sợ hãi không dám ở lại thêm một giây nào, hiện tại anh đang cần đến bệnh viện kỹ thuật đứng đầu!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận