Cảnh trong mơ lúc này cũng là một nơi mà Ninh Diệu đã từng đi qua.
Dòng suối nhỏ trong trẻo không một bóng người, và cả thảm cỏ mềm mại xanh mướt đó nữa.
Đây chính là nơi Úc Lễ dẫn y đến để rửa chân sau khi y bị Ma Tôn hôn cổ chân vào lần đầu tiên gặp Ma Tôn.
Ninh Diệu ngồi bên cạnh dòng suối nhìn con bướm nhỏ đang bay múa xung quanh mình.
Sau đó y vươn một ngón tay ra, thế là con bướm xinh đẹp kia ngoan ngoãn đậu trên ngón tay y.
Ninh Diệu nắm lấy ống tay áo của Úc Lễ đang ngồi bên cạnh, khoe với hắn: “Huynh xem nè, thấy ta có giỏi không?”
Úc Lễ đuổi con bướm đang đậu trên đó đi, rồi nắm lấy tay y.
Y tách ngón tay vốn đang khép lại của Ninh Diệu ra, rồi chen ngón tay mình vào những khe hở của ngón tay y.
Cuối cùng biến thành mười ngón tay đan chặt vào nhau.
“Huynh ngang ngược quá à.
Con bướm xinh như thế mà cũng đuổi đi.” Ninh Diệu nói, sau đó tựa vào vai Úc Lễ.
“Sao tự nhiên lại nghĩ đến nơi này?”
Có vẻ tâm trạng của Úc Lễ bây giờ không tệ.
Nơi này non xanh nước biếc, tốt hơn nhiều so với cảnh trong những giấc mơ trước đây.
Lúc trước nếu không phải là không gian chật hẹp thì cũng là bị trói chặt trên giường lớn, không khí thì nóng như lò lửa, làm gì vui vẻ thoải mái như lúc này được chứ.
Xem ra khi Úc lễ nằm mơ cũng không chỉ nghĩ mỗi việc muốn làm chuyện đó với y, vẫn muốn dẫn y đi đến nơi bình thường để chơi một chút.
Nhưng chỉ vài giây sau, Ninh Diệu đã nhận ra rằng suy nghĩ của mình đúng là sai quá sai rồi.
Bởi vì Úc Lễ vốn đang ngồi bên cạnh y bỗng bước xuống nước, nắm lấy mắt cá chân y.
Ninh Diệu cứ để Úc Lễ nắm thoải mái.
Y chống tay trên mặt cỏ xanh, nghiêng người nhìn hắn.
Chẳng lẽ hắn lại muốn hôn lên mắt cá chân y như hắn đã làm trước đây sao?
Sao tự nhiên Úc Lễ trong mơ lại trở nên biết kiềm chế như vậy chứ?
Ninh Diệu vừa mới nghĩ vậy, bỗng cảm thấy trên người mình lạnh ngắt.
Y cúi đầu xuống nhìn, lập tức thấy vạt áo vốn rất chỉnh tề của mình đã bị mở ra, rồi bị kéo thẳng xuống dưới.
Úc Lễ đứng trước mặt Ninh Diệu, nắm lấy mắt cá chân của y.
Hắn nghiêng đầu hôn lên khớp xương nho nhỏ nhô lên trên mắt cá chân.
Chỉ cần nhẹ nhàng quay đầu lại là đã có thể nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp ngoài kia.
Thảm cỏ xanh biếc, mà làn da áp lên cỏ lại trắng nõn như mỡ dê, xung quanh còn có những bông hoa phiếm hồng.
Úc Lễ cứ nhìn chằm chằm y một cách trắng trợn táo bạo nhự vậy, chẳng biết kiềm chế chút nào hết.
Cho dù đây chỉ là cảnh trong mơ, nên không có bất kỳ người ngoài nào thấy được cảnh này, nhưng Ninh Diệu vẫn cảm thấy như mình đang làm chuyện này trước mặt bàn dân thiên hạ, thế là ngượng chín cả mặt.
Quả nhiên Úc Lễ trong mơ không biết kiềm chế là gì cả! Vậy nên chỉ có việc mà y không dám nghĩ, chứ không có chuyện Úc Lễ không dám làm.
Ninh Diệu ngâm một chân vào nước, sau đó đá nước lên mặt Úc Lễ, sau đó mắng: “Huynh đang quấy rối người ta đó.
Huynh có biết không?”
Úc Lễ nghe vậy, lập tức đưa mắt nhìn Ninh Diệu, rồi nhếch môi cười: “Biết, vậy thì sao?”
Ninh Diệu dùng vẻ mặt siêu hung dữ để dọa hắn.
Nhưng khi Úc Lễ cười rồi đè xuống, y lại vòng tay qua ôm lấy cổ hắn.
Hương thơm của cỏ xanh đều đã bị mùi phấn hoa át đi hết.
Có giọt sương sớm trong suốt chảy xuống từ giữa nhụy hoa, khiến cho đóa hoa càng trở nên mềm mại kiêu sa lạ thường.
Trên mặt đất bỗng xuất hiện một đống đá quý.
Đá quý cứ xuất hiện mãi không ngừng.
Khi người sản xuất ra nó kêu đau, lại bị bóp chặt cằm.
“Yểu điệu.” Giọng nói của Úc Lễ khàn khàn.
“Người kêu đau là em, đến khi ta dừng lại thật thì người nói không muốn cũng là em.”
Câu này đã chọc tức Ninh Diệu, y hậm hực nói: “Bây giờ ta không thèm nữa, không thèm thật đó!”
“Không được.” Úc Lễ bác bỏ ngay lập tức.
Mặt trời dần ngả về tây, lúc này đầu óc bị làm đến mềm nhũn của Ninh Diệu mới nhớ ra được mục đích của mình khi đến đây.
Lần này y đến là để nói chuyện nghiêm túc với Úc Lễ, phân rõ trái tim mình.
Nhưng kết quả bây giờ là thế nào đây?
Mà bây giờ lại tiếp tục lăn qua lăn lại lần nữa rồi.
Dựa vào kinh nghiệm của y, trước khi giấc mơ này kết thúc, thì với năng lực của Úc Lễ, hắn chắc chắn sẽ không dừng lại đâu.
Nếu là trước đây, y sẽ chẳng thèm để ý đến chuyện mình bỏ lỡ cơ hội lần này.
Dù sao tương lai còn dài, cùng lắm thì cứ từ từ tìm cơ hội khác nói sau vậy.
Nhưng bây giờ thời gian bọn họ được ở bên nhau đang càng ngày càng ít đi, y không còn đủ thời gian để kéo dài nó thêm nữa.
Ninh Diệu cố gắng nói chuyện bình thường với Úc Lễ vào thời gian nghỉ giữa trận.
“Có thể dừng một chút không? Chỉ một chút thôi.
Chúng ta nghiêm túc…nói chuyện?” Ninh Diệu nói rất vất vả.
“Ta có chuyện muốn nói với huynh.”
Câu hỏi của Ninh Diệu cứ như đá chìm vào đáy biển.
Nhưng không biết những lời này kích thích Úc Lễ chỗ nào, hắn không chỉ không chịu dừng lại, mà còn ác liệt hơn khi nãy nhiều.
Ninh Diệu bị ép đến mức rơi thêm hai giọt nước mắt.
Khi nãy ở hiện thực, người này không thèm thảo luận với y chuyện này thì thôi đi.
Nhưng mà sao ngay cả trong mơ cũng không thèm cho y nói luôn vậy nè!
“Ta, ta phải nói ngay bây giờ!” Ninh Diệu quật cường nói.
Úc Lễ cười lạnh một tiếng.
Cảnh tượng xung quanh đột nhiên thay đổi.
Nơi đây không còn thảm cỏ và cảnh non xanh nước biếc nữa, thay vào đó là một căn phòng tối tăm u ám, bốn cửa sổ đều bị đóng kín, vô cùng bí bách.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường lớn rất hoa lệ.Y đang nằm trên chiếc giường ấy, còn Úc Lễ thì đang đè trên người y, dùng ánh mắt rất đáng sợ nhìn xuống.
“Nói chuyện gì?” Úc Lễ lạnh giọng nói.
“Nói chuyện em phát hiện ta có sức mạnh bất phàm, dưới tình huống bình thường thì không cần ai bảo vệ.
Mà cuối cùng em cũng chờ được đến ngày ta giải trừ Nhiên Tình Chủng rồi, không muốn tiếp tục mối quan hệ xấu hổ này nữa, nên muốn bỏ đi luôn?”
Ninh Diệu: “?”
Trước giờ y có bộc lộ suy nghĩ nào giống vậy hả ta? Cái kiểu ảo tưởng kỳ kỳ quái quái này của Úc Lễ là moi từ nơi nào ra thế?
Mà cái người đang bày vẻ mặt hung dữ kia lại bất chợt cúi đầu xuống, cọ chóp mũi mình vào chóp mũi Ninh Diệu.
Lọn tóc dài của Úc Lễ đong đưa rồi rơi xuống trên mặt Ninh Diệu.
Hắn cọ chóp mũi y, trong giọng nói mang theo một sự cố chấp không thể nào lay động được.
“Trên thế giới này, ai cũng có thể vứt bỏ ta, phản bội ta.
Chỉ có em là không được.” Úc Lễ gằn từng câu từng chữ, nói vô cùng rõ ràng, tựa như đang nói ra một quy tắc bất di bất dịch: “Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”
Ninh Diệu kinh ngạc.
Sau khi nhận ra hắn đang nói gì, y cảm thấy hốc mắt mình hơi đau xót.
Làm gì có chuyện vô duyên vô cớ hình thành suy nghĩ như vậy chứ? Suy nghĩ này của Úc Lễ xuất hiện, đều là vì hắn đã bị bỏ rơi quá nhiều lần.
Ác mộng và hiện thực cứ liên tục chồng chất, cuối cùng mới tạo thành một suy nghĩ theo bản năng như thế.
Bởi vì quá mức thích y, cũng quá mức quan tâm đến tâm trạng và suy nghĩ của y, nên Úc Lễ ở hiện thực mới có nhiều nỗi băn khoăn đến thế.
Chỉ khi ở trong giấc mơ, cho dù làm thế nào thì y ở hiện thực cũng không ghét hắn, thì Úc Lễ mới có thể không kiêng nể gì mà bộc lộ mặt tối của mình.
Úc Lễ nhẹ nhàng hôn lên môi Ninh Diệu, sau đó lại tách ra, mỉm cười.
“Ta cảm thấy nhốt em ở đây cũng không tệ.” Úc Lễ nói.
“Em nói đi.
Ở nơi này em muốn nói gì cũng được, dù sao thì em cũng không thoát khỏi lòng bàn tay ta.”
Hốc mắt của người da trắng như tuyết kia vẫn còn ửng đỏ vì khóc lâu, chóp mũi cũng theo đó mà ửng hồng.
Dáng vẻ này của y đúng thật là vừa bị người ta mạnh mẽ cưỡng bức, vô cùng đáng thương.
Bây giờ tự do thân thể cũng bị tước đoạt mất, nhưng mặt y lại không hề có chút tức giận nào, mắt mày y hơi cong lên, nở một nụ cười dịu dàng.
Chỉ cần một nụ cười đơn giản như vậy thôi, đã khiến cho thần trí Úc Lễ nhộn nhạo, cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn.
Không hổ là cảnh trong mơ.
Mọi thứ ở đây đều xảy ra theo ước nguyện của hắn, chưa từng trái ý hắn.
Vậy nên cho dù hắn đối xử với Ninh Diệu như thế nào, thì y cũng chưa bao giờ tức giận.
“Huynh đoán sai rồi.
Ta không muốn nói mấy chuyện đó.” Úc Lễ nghe thấy Ninh Diệu nói.
Tuy hắn hiểu rõ nơi đây không phải hiện thực, nhưng vẫn nương theo những lời đó mà hỏi tiếp: “Vậy em muốn nói gì?”
“Huynh ghé tai lại đây, ta nói nhỏ cho huynh nghe.” Ninh Diệu cười nói.
Úc Lễ theo lời mà cúi xuống, ghé sát tai vào môi Ninh Diệu.
“Ta muốn nói…” Giọng nói của Ninh Diệu vừa trong trẻo lại vừa êm ái.
Tuy rằng âm thanh không phải thực thể, nhưng khi truyền vào tai Úc Lễ, chúng lại trở nên ngọt ngào hơn cả loại kẹo ngọt nhất trên đời.
“Ta muốn nói, ta cũng thích huynh.”
Ngay tại thời khắc ấy, thế giới bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn lại tiếng tim đập mãnh liệt.
Cả người Úc Lễ như bị tê liệt một lúc lâu.
Cuối cùng hắn mới từ từ ngồi dậy, mỉm cười với một biểu cảm hết sức phức tạp.
“Đúng thật là mộng đẹp không gì sánh bằng.
Uy lực của Thần Khí Phượng tộc quả thực không nhỏ.”
Biểu cảm của Úc Lễ chậm rãi chuyển từ vui sướng kinh ngạc thành bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Tự mình gạt mình, nhưng cũng có được một chút hạnh phúc ngắn ngủi, không tệ.” Úc Lễ đưa ra lời bình với lời thổ lộ vừa nãy của Ninh Diệu.
Ninh Diệu cũng bật cười.
“Ai nói đây là mơ?” Ninh Diệu nhìn thẳng vào mắt Úc Lễ.
Giống như một hòn đá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, tất cả hình ảnh hoàn chỉnh bắt đầu vỡ nát.
Có ánh sáng chiếu vào từ khe hở, ánh sáng đó càng ngày càng lan rộng, cuối cùng tất cả mọi cảnh tượng giả dối trong mơ đều bị đánh tan.
Thế giới không tiếng động bỗng tràn ngập âm thanh.
Tiếng rít khi gió lạnh tràn vào khung cửa, tiếng vó ngựa lộc cộc trên mặt đất, còn có tiếng nổ lách tách khi nhiên liệu cháy trong lò sưởi.
Hơi thở rực rỡ của nhân gian bao lấy Úc Lễ.
Mà Ninh Diệu đang nằm bên cạnh hắn cũng chậm rãi hé mắt.
Đôi mắt xinh đẹp ấy cong lên, Ninh Diệu nhìn Úc Lễ, cười nói: “Ta muốn nói, đây là hiện thực.”
Biểu cảm trên mặt Úc Lễ vừa đầy vẻ không tin nổi vừa cứng đờ đến lạ.
Hắn trầm mặc suốt một thời gian dài, mới đột ngột lên tiếng: “Lần đầu tiên ta bước vào giấc mơ, người bị ta dùng hai cơ thể bức bách trong đường hầm…”
“Là ta.” Ninh Diệu trả lời.
“Lần thứ hai, khi ở phủ Yêu vương, người bị ta trói vào giường cưỡng ép…”
“Cũng là ta!” Khi Ninh Diệu nhớ lại chuyện lần ấy vẫn còn rất xấu hổ.
Y vùi cả mặt mình vào chăn, lí nhí: “Đừng hỏi nữa, đều là ta hết.
Bầu không khí bỗng lặng yên một hồi lâu.
Chiếc chăn thật dày bị mạnh mẽ xốc lên từ bên ngoài, sau đó bỗng có thứ gì đó cắn lên môi y.
Ninh Diệu hoàn toàn tiếp nhận nụ hôn này, y dùng một tay vuốt dọc theo sống lưng Úc Lễ để trấn an hắn.
Tiếng nước lép nhép cứ vang mãi không ngừng.
Ninh Diệu cũng chẳng biết mình bị hôn bao lâu nữa, mãi đến khi y cảm thấy môi mình sắp bị ăn mất luôn rồi thì mới được buông tha.
Úc Lễ nắm lấy tay y, không cho y từ chối thêm lần nào nữa: “Nếu như hai ta đều đã yêu nhau, vậy thì từ nay em chính là đạo lữ của ta.”
“Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.” Tình ý trong mắt Úc Lễ đã đầy tràn đến mức chẳng thể nào hòa tan được nữa.
Tiếng cười đầy ác ý của Thiên Đạo lại văng vẳng bên tai.
Tình yêu này chỉ vừa mới chớm nở, nhưng kết cục đã định là phải chia ly.
Nhưng kết cục này chỉ có một mình y biết.
Ninh Diệu rũ mắt, sau đó tiến sát đến, cọ nhẹ vào mặt Úc Lễ.
“Đúng vậy, cho dù là lúc nào, thì tim chúng ta vẫn mãi mãi hướng về nhau.”
———Hết chương 70———-.