Tô Mạch và Lưu Thiệu Triết đi trên sân trường vừa đi vừa tán gẫu, đồng phục nam sinh của trường cao trung vốn nhìn rất đẹp, mặc vào trên người hắn, thân hình 1m8 vóc dáng cao gầy, dáng người thẳng tấp tuấn tú cùng đôi chân thon dài, càng đem cái danh hiệu nam thần phát huy đến cao nhất.Một nữ sinh mặt đỏ, tròn như quả táo cầm lấy một bó hoa Sơn Chi* ngăn trước người hắn, hai ngày nay không biết vì sao nguyên một đám nữ sinh đều tặng hoa cho Tô Mạch, khung cảnh đặc biệt chói mắt, nam sinh vốn đã hâm mộ ghen ghét Tô Mạch nay càng thêm hâm mộ ghen ghét.
Lão sư đã ra mặt cảnh cáo một hồi nhưng cũng không ngăn được sóng to gió lớn, tre già măng mọc.Cũng may Tô Mạch cũng không cùng nữ sinh nào xảy ra chuyện xấu (cho dù có cũng không làm gì được), giáo viên nhà trường cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt.Chỉ thấy nữ sinh có khuôn mặt đỏ, tròn như quả táo chớp chớp mắt to ngập nước: ”Tô Mạch, hoa này tặng cho cậu, nó đại diện cho tâm ý của tớ.
Hy vọng cậu có thể nhận lấy."Tô Mạch hơi hơi mỉm cười, cả khuôn mặt có vẻ càng thêm tinh xảo xinh đẹp, dung mạo hắn rất đẹp mắt, làn da trắng nõn, loại tinh xảo, đẹp đẽ này cũng không làm người khác hiểu lầm hắn giống nữ sinh: ”Mặc dù không biết cậu tên là gì, nhưng vẫn rất cảm ơn cậu.
Tuy nhiên, thật ngại quá, tớ không thể nhận tâm ý của cậu.” Tô Mạch dùng giọng nói êm tai đến mức phảng phất có thể khiến cho lỗ tai người ta mang thai nói.Nữ sinh mặt tròn như trái táo hơi thất vọng, nhưng một giây sau khuôn mặt lộ ra tươi cười: ”Tớ tên là Đan Điềm Điềm, Tô Mạch cậu nhất định phải nhớ kỹ tên của tớ nhé!” Nói xong lập tức chạy đi, trong lòng không khỏi nghĩ: Tô Mạch nhất định sẽ nhớ kỹ cô ta.
Dù sao cô ta cũng đáng yêu như vậy."Chậc chậc chậc… Đúng là một nữ sinh ngọt ngào.” Lưu Thiệu Triết cười xấu xa trêu chọc.
Lúc này, một nữ sinh dáng dấp thanh tú vọt lên, đoán chừng cô ta quá khẩn trương, nói chuyện đều lắp ba lắp bắp: ”Tô…Tô Mạch…Cậu…cậu thích… thích hoa hồng sao? Tặng cho cậu!” Nói xong câu đó đưa bó hoa hồng phía sau lưng ra, một bó hoa hồng màu đỏ quyến rủ trong gió tỏa ra hương thơm nhè nhẹ mỹ lệ.Trên mặt Tô Mạch hiện ra vẻ áy náy, lộ ra một nụ cười nhu hòa: ”Thật xin lỗi, kỳ thật tôi không quá thích hoa có màu sắc diễm lệ, nhưng cũng thật cảm ơn cậu."Nữ sinh đỏ mặt lắc đầu, miệng có chút co quắp nói: “Vậy cậu thích loại hoa gì?"“Hửm?” Tô Mạch tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ: “Tương đối tươi mát, thoạt nhìn ngon miệng, bản thân có mị lực độc đáo.” Nữ sinh nghe xong sững sờ, trên mặt hiện lên sự buồn rầu bên trong còn mang theo rối rắm rời đi.Mà các nữ sinh khác ở một bên làm bộ đi ngang qua kì thực chính là đang nghe lén, khẩu vị của nam thần thật đặc biệt, chỉ là, có loại hoa này sao?Chỉ có Lưu Thiệu Triết thân là bạn tốt mới biết rõ Tô Mạch bất quá chỉ thuận miệng nói mà thôi, cũng chỉ có những nữ sinh ngây thơ kia tin gia hỏa này ôn nhu vô hại.Sau khi Tô Mạch tiếp tục cự tuyệt một người lại thêm một người tiến lên.
Trong vô vàng tiếng hô hào của bạn thân hướng tới Tô Mạch.
Cô ta tên là Bạch Mộc Vũ là người được trường học công nhận là nữ thần, có một nụ cười có thể chữa trị, đầy ấm áp cùng dáng người hoàn mỹ, không ít người đều biết cô ta thích Tô Mạch nhưng cô ta vẫn mãi không thổ lộ, cô ta đang chờ phản ứng của Tô Mạch nhưng lại chậm chạp không đợi được, nên đành phải chủ động nói ra.
Bạch Mộc Vũ rất tự tin về mình, nam nhân ấy mà ai mà không muốn có một bạn gái xinh đẹp ôn nhu dịu dàng chăm sóc đâu? Nam thần và nữ thần, không phải rất xứng đôi sao.Cô ta nhoẻn miệng cười, nụ cười có tính chữa trị tốt đẹp như thiên sứ, rơi vào mắt các nam sinh đang quan sát cách đó không xa, khiến bọn họ cảm thấy một trận tâm can nhộn nhạo, hận không thể tiến lên đẩy Tô Mạch ra chính mình lên thay thế.*Hoa Sơn Chi thể hiện ý nghĩa tình yêu thuần khiết, mộc mạc của đôi lứa:.