Nhân Vật Nữ Phụ Xuyên Qua Tiểu Thuyết Tu Tiên


Trưởng lão chấp sự đưa hai người các nàng đến học viện dành cho luyện dược sư.

Vừa bước qua ngưỡng cửa mạ vàng sáng loé mắt, một mùi hương đặc trưng của các loại thảo dược liền quấn lấy chóp mũi các nàng.
Phượng Vãn hít một hơi thật sâu, đây là một mùi hương thực quen thuộc với nàng.
Phượng Thanh Thanh thì lại không thích hương vị này cho lắm, nhưng nàng che giấu cảm xúc rất tốt.
Ngoại trừ lối đi chính giữa, trong sân lớn của học viện, hai bên đều là dược trường, tràn ngập linh thảo và thảo mộc.
Linh lực ở đây rất phong phú, có thể là vì muốn giúp cho thảm thực vật tâm linh và cỏ tâm linh phát triễn tốt hơn, ở dưới mảnh đất này đã chôn rất nhiều linh thạch hoặc tinh thể tâm linh.
Trưởng lão chấp sự dẫn hai người xuống lối đi và tiến vào tiểu viện chính giữa.
Ở học viện này có rất nhiều phòng, nhưng về căn bản đều không có ai ở vì có quá ít đệ tử có năng khiếu luyên đan.
Dược sư cấp ba mặc dù rất quan trọng và có địa vị ở Phượng gia, nhưng vẫn không dám tạo áp lực quá lớn đến các trưởng lão Kim Đan cảnh.
Thấy mấy người trưởng lão chấp sự vừa đến cửa, người bên trong đã đỡ hắn lên.
"Phượng Lăng gặp qua chấp sự trưởng lão."
"Phượng Lăng dược sư, không cần quá khách khí, hôm nay ta đến đây là dắt đến cho ngươi hai đồ đệ."
Dược Tiên cấp ba của Phượng gia hiện nay là Phượng Lăng, là đệ tử kế thừa của Dược Tiên cấp sáu vừa qua đời.
Phượng Lăng không phải huyết thống trực hệ của Phượng gia.

Sau hàng trăm vạn năm sinh sản và kết hôn cùng gia tộc khác, huyết thống Phượng gia đã phai nhạt đi rất nhiều, nhưng họ vẫn mang họ Phượng.

Bởi vì là một Dược sư có họ Phượng nên hắn được mọi người trong gia tộc coi như là trân bảo.

Có thể thấy Dược sư ở đại lục Cửu Hoang khan hiếm đến mức nào.
Lông mày rậm của Phượng Lăng co giật, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
Hiển nhiên hắn rất không hài lòng về việc gia tộc gửi hai tên đồ đệ này đến cho mình.
Chấp sự lớn tuổi nhướng mày, tên Phượng Lăng này được cho một tí màu đã muốn mở phường nhuộm.
Gia tộc dùng rất nhiều tài nguyên để giúp hắn thăng tiến thành Dược sư cấp ba, nhưng bây giờ gia tộc chỉ yêu cầu hắn mang theo hai đệ tử, nhưng hắn lại không muốn nhận.

Hắn không đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu.
"Ngươi có gì khó nói sao?" Lão chấp sự thanh âm có chút không vui.
Trong lòng Phượng Lăng trầm xuống, nhưng hắn không hề sợ hãi.
Phượng gia dựa vào hắn để cung cấp Tiên đan, và rất nhiều đệ tử của Luyện khí kỳ đang cầu xin Trúc cơ đan của hắn kia kìa.
Chỉ cần hắn thành công trở thành Dược Tiên cấp sáu, hắn có thể luyện chế được Nguyên Anh đan.

Khi đó các trưởng lão Kim Đan hậu kỳ không phải sẽ cầu xin hắn sao.

Thế nên, cho dù hắn có xúc phạm trưởng lão chấp sự Kim Đan cảnh này thì hắn cũng sẽ không thực sự gặp rắc rối.
" Trưởng lão, ngươi cũng biết luyện đan cần có thiên phú, không phải ai cũng có thể trở thành dược sư."
"Chuyện này ngươi không cần lo lắng, linh căn của bọn họ đều rất tốt, Thanh nha đầu là Đơn hoả linh căn duy nhất, còn Vãn nha đầu tuy không được như tỷ tỷ nàng, nhưng nàng cũng có song linh căn hoả và mộc, và có khả năng nhận biết thảo dược thật đáng kinh ngạc."
Sau khi chấp sự trưởng lão giải thích tình hình của Phượng Thanh Thanh và Phượng Vãn, sắc mặt của Phượng Lăng càng khó coi hơn.
Phượng gia đây là có ý gì??Đơn hoả linh căn? Đây không phải là muốn nàng thay thế chỗ của hắn sao?
Hắn là song linh căn, giá trị linh căn cũng không cao lắm.

Ở tuổi sáu mươi, hắn mới có thể thăng cấp lên thánh Dược Tiên cấp ba, tất cả là do Phượng gia cung cấp tài nguyên vô cùng phong phú cho hắn.

Rất nhiều linh đan, diệu dược và thậm chí còn có linh thạch.

Nếu chỉ dựa vào sức của mình hắn , thì cho dù có sau mươi năm nữa hắn cũng chưa chắc trở thành Dược Tiên cấp ba.
Một đứa trẻ lần này có linh căn hoả và mộc thông thường thì hắn không cảm thấy gì.
Nhưng đứa có Đơn hoả linh căn này chính là mối đe doạ to lớn đối với hăn.
Nó còn trẻ như vậy đã là Luyện khí kỳ tầng tám, nếu cho nó thêm thời gian, chắc chắn nó sẽ vượt xa hắn.

Trước đây, để đột phá Trúc cơ cảnh, hắn đã phải uống liên tiếp ba viên Trúc cơ đan.
"Trưởng lão, linh căn tốt, năng lực cao, không có nghĩa ngươi nhất định là người thích hợp để trở thành đan sư.

Ngươi cứ để chúng ở lại đây trước, ta sẽ khảo nghiệm chúng, nếu như thất bại, ta sẽ không nhận chúng."
Hắn cũng biết hai đứa trẻ do chấp sự trưởng lão mang đến, tài năng linh căn đều cao , nên hắn không thể trực tiếp đẩy người đi được.

Nên chỉ có thể ra hạ sách này.
Chấp sự trưởng lão sống lâu như vậy, liến qua là có thể nhận ra tâm tư của Phượng Lăng, nhưng ông cũng không nói gì thêm nữa.
Người tu chân luôn dựa vào chính mình, không thể luôn dựa vào sự bảo vệ của người khác.
Đây có thể xem như là bài kiểm tra dành cho hai đứa trẻ này vậy.
Chấp sự vừa rời đi, sắc mặt Phượng Lăng liền lạnh xuống.
"Hai người các ngươi dẫn bọn ho lại dược trường làm cỏ và bắt sâu đi."
"Vâng, sư phụ."
Kể từ khi Dược Tiên của Phương gia qua đời, Phượng Lăng tự minh chấp trưởng mọi thứ ở đây.
Gia tộc còn tiến cử rất nhiều đệ tử xuất sắc để hắn chọn làm đồ đệ.

Nhưng cuối cùng tất cả bọn họ đều không thông qua được khảo nghiệm của hắn.
Bây giờ hai người đi theo hắn chỉ có nhiệm vụ trồng thảo dược và hái thuốc.

Không giống như đồ đệ, bọn họ cùng lắm chỉ là một dược đồng mà thôi.
Có thể vài chục năm sau nữa hắn mới có ý muốn chọn một đệ tử chân truyền.

Nhưng hai người bọn họ tu vi tu luyện thấp, chưa chắc đã sống được đến lúc đó.
" Các ngươi đi theo ta."
Hai dược đồng nhìn Phượng Thanh Thanh và Phượng Vãn rất thù địch.

Bọn họ cho rằng các nàng đến đây là tranh cướp tư cách làm đồ đệ Dược Tiên của bọn họ.
Phải tìm cách hành hạ thật tốt để các nàng phải biết khó mà lùi.
Phượng Thanh Thanh không muốn đi.

Đã không được tu luyện còn bắt nàng làm cỏ.

Nàng vốn dĩ đã không có hứng thú với luyện đan, nên bắt nàng đi nhổ cỏ càng khiến nàng bực bội hơn.
Phượng Vãn đoán được suy nghĩ của Phượng Thanh Thanh, nhưng lúc này các nàng vẫn chưa có năng lực phản kháng.

Tất cả những gì có thể làm bây giờ chỉ có thể là nhanh chóng làm chính mình mạnh mẽ lên.
"Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi."
Nhìn bàn tay nhỏ bé kéo áo của mình, Phượng Thanh Thanh gật đầu.

" Được, ta đi thôi."
Để cho các nàng nhanh chóng rời khỏi đây, hai dược đồng đã cố tình sắp xếp công việ cho Phượng Thanh Thanh và Phượng Vãn.
"Phượng Thanh Thanh ngươi có trách nhiệm nhổ hết cỏ ở hai ruộng thuốc này.

Còn Phương Vãn, ngươi tưới nước những cây linh thảo này.
Ta nói cho các ngươi biết, những gốc linh thảo này rất quý giá, nếu ngươi làm chết gốc nào thì có bán ngươi cũng không đủ đền đâu."
Lời nói của hai dược đồng khiến đôi tay đang buông hai bên hông Phượng Thanh Thanh nắm chặt thành nắm đấm.
Được lắm, bọn chúng đây là muốn ăn đòn.
Phượng Vãn sợ Phượng Thanh Thanh sẽ nổi nóng xông lên đánh hai tên kia, nên nàng nhanh chóng nắm lấy tay Phượng Thanh Thanh bằng đôi tay bé nhỏ của mình.
Nhìn tiểu loli mềm mại với nụ cười ngọt ngào trên mặt, Phượng Thanh Thanh càng tức giận hơn vì tiểu mềm mại này đang cười với hai tên ác bá trước mặt nàng.
Phượng Vãn lại vỗ nhẹ vào tay nàng an ủi.
"Hai vị sư tỷ,chúng ta mới đến đây, cái gì cũng không hiểu, những cây linh thảo này quý giá như vậy, các tỷ lại cứ yên tâm giao cho chúng ta chăm sóc.
Chúng ta rất vui vì các tỷ lại tin tưởng chúng ta như vậy.

Nhưng nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì chẳng phải hai tỷ cũng phải chịu phạt cùng chúng ta sao?"
Đôi mắt to đen rất linh động, khiến người ta hoàn toàn mất cảnh giác khi nhìn vào đó.

Phượng Vãn mỉm cười và tỏ ra quan tâm người khác như vậy, khiến hai dược đồng cảm thấy có chút áy náy.

Nhưng khi nghĩ đến địa vị của mình sắp bị uy hiếp, bọn họ lại trở nên lạnh lùng.
"Đây là quy tắc, trước đây chúng ta mới đến đây cũng phải như vậy.

Hơn nữa, các ngươi là người trực tiếp chăm sóc dược điền, dĩ nhiên sư phụ sẽ không trách phạt người vô tội như chúng ta.
Được rồi, không nói điều vô nghĩa nữa, nhanh chóng làm việc đi.

Vài ngày nữa bọn ta sẽ đến kiểm tra."
Nói xong , hai người quay người trở về phòng tu luyện.
Phượng Lăng nhìn thấy mọi việc bọn họ làm nhưng hắn không nói gì và dường như đã ngầm đồng ý.
Sau khi bọn họ rời đi, Phượng Thanh Thanh không thể kiềm chế linh lực đang bùng cháy trong cơ thể mình nữa, nàng nện một quyền xuống đất, và thành công tạo thành một cái hố thật sâu.
Phượng Vãn âm thầm tặc lưỡi, tính khí nhỏ như hạt tiêu thế này sao có thể xảy ra với nam chính được?
"Tỷ tỷ, chúng ta đi nhổ cỏ đi.

Thật ra muội thấy, đây cũng được xem như là một dạng tu luyện.

Trước kia tỷ chỉ chú trọng tu luyện kỹ năng, hấp thu linh lực thiên địa để thăng tiến mà lại lơ là rèn luyện thân thể.

Nếu cứ như vậy, sau này khi tỷ đột phá lên Kim đan cảnh, sẽ chịu tổn thất rất lớn khi gặp thiên kiếp đó.
Phượng Vãn không vòng vo, nàng trực tiếp nói ra điều Phượng Thanh Thanh quan tâm nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui