Quả nhiên, sau khi nghe Phượng Vãn nói, Phượng Thanh Thanh không còn cảm thấy công việc nhổ cỏ này làm lãng phí thời gian của nàng nữa.
Phân chia công việc nhanh chóng.
Phượng Thanh Thanh chịu trách nhiệm nhổ cỏ, Phượng Vãn bắt côn trùng, sau đó hai người cùng nhau dùng linh lực tẩm bổ cho những gốc linh thảo quý hiếm kia.
Nhưng các nàng chỉ mới tu luyện đến giai đoạn Luyện khí kỳ, không có nhiều linh lực, cũng không biết nhiều phép thuật nên chỉ có thể giữ cho chúng ở mức tạm ổn.
Phượng Vãn suy nghĩ cẩn thận, mặc dù đây không phải là thiền định.
Hấp thụ linh lực vào cơ thể cũng là tu luyện, tập trung bắt côn trùng cũng là một loại tu luyện, nó không chỉ giúp nàng khống chế linh lực trong cơ thể của mình tốt hơn, mà còn giúp nàng tập trung tinh thần chính xác hơn.
Khi nhổ cỏ và bắt côn trùng, hai người không hề dùng vũ lực.
Thay vào đó, các nàng cẩn thận kiểm soát linh lực của mình để có thể sử dụng một cách tự do và nâng cao độ chính xác.
Sau khi bắt côn trùng được một ngày, linh lực của Phượng Vãn đã bắt đầu cạn kiệt, nên nàng liền trở về phòng và bắt đầu tu luyện.
Ngủ và nghỉ ngơi là không cần thiết.
Nàng phải tận dụng hết mọi thời gian để không bị tụt lại phía sau quá nhiều.
Nếu quá yếu đuối có thể bị chết lúc nào không hay.
Bắt quyết bằng hai tay, linh lực thiên địa xung quanh liên tục được đưa vào cơ thể, sau đó liên tục được dồn nén lại, tinh chế và lưu trữ trong đan điền.
Khi nhận thấy linh lực không còn thâm nhập vào cơ thể nữa, nàng kết thúc thiền định và đứng dậy luyện kiếm.
Bây giờ nàng đã có linh lực, thanh kiếm pháp thuật của nàng không chỉ là vật trưng bày đơn thuần với tốc độ hạn chế nữa , mà có lực sát thương rất mạnh.
"Chủ nhân."
Ngay khi nàng nâng thanh kiếm lên, một giọng nói ríu rit nhẹ nhàng vang lên từ hải thức.
Phượng Vãn lo lắng nhìn xung quanh, là ai đang nói chuyện với nàng sao?
"Chủ nhân, ta ở đây, ở đây."
Tiếng nói trẻ con trong hải thức vang lên có chút lo lắng.
Chủ nhân không biết nó là ai nên nó có chút buồn bã.
Phượng Vãn có chút nghi ngờ nên vội vàng giải phóng linh thức của mình.
Lúc này nàng mới phát hiện ra quả trứng yêu thú của nàng bên trong có dấu hiệu rõ ràng của sự sống.
Bàn tay cầm kiếm của Phượng Vãn run lên, nàng nhanh chóng đặt thanh kiếm pháp thuật xuống.
Hít một hơi thật sâu, nàng cúi xuống ôm quả trứng yêu thú cạnh giường vào lòng.
"Là ngươi đang nói phải không?"
Phượng Vãn thông qua linh thức truyền âm đến bên trong quả trứng.
Những đốm xanh trên vỏ trứng đã mờ đi rất nhiều, giờ nhìn nó trông thuận mắt hơn hẳn.
"Chủ nhân, là ta đây, là ta đây."
Phượng Vãn ôm nó chặt hơn.
Yêu thú cấp một chỉ có trí thông minh, nhưng chưa thể nói chuyện được.
Còn quả trứng này của nàng đã có thể nói khi còn ở trong quả trứng, và rõ ràng nó đang ở giai đoạn hậu kỳ của yêu thú cấp hai.
"Ngươi là yêu thú gì?"
Phượng Vãn không biết tại sao khi đó mình lại mua nó, nhưng từ lần đầu tiên thấy nó nàng đã rất thích quả trứng này.
Nhưng mãi đến bây giờ nàng vẫn không biết nó là yêu thú gì?
"Này, chủ nhân đại nhân, ta không phải yêu thú, ta là một con thần thú thượng cổ a."
Bốn chữ "Thần thú thượng cổ" xém chút làm cho Phượng Vãn ném quả trứng ra ngoài.
Giọng nói ngây ngô của nó nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng dùng để hù người thì rất tốt.
Theo ghi chép cổ xưa, có yêu thú, có linh thú, có thánh thú, có thần thú.
Nhưng ở đại lục Cửu Hoang ngày nay chỉ còn lại yêu thú, đến linh thú cũng gần như biến mất hoàn toàn, chứ đừng nói đến thần thú.
Hồi lâu không thấy Phượng Vãn trả lời, tiểu gia hoả trong vỏ có chút đứng ngồi không yên.
"Chủ nhân, ta thực sự là một con thần thú thượng cổ mà, ta rất mạnh mẽ nha, ta còn có thể..."
"Có thể gì?"
Phượng Vãn hồi thần lại.
Nếu như nó có thể ra khỏi vỏ trứng nó sẽ rất mạnh mẽ a.
Tiểu gia hoả như hạ tuyết tâm rất lớn.
"Chủ nhân, chúng ta đã ký khế ước, ngươi không thể bỏ rơi ta a."
"Ơ?" Tại sao chủ nhân nàng không có cảm xúc gì?
Phượng Vãn đương nhiên nhận ra đây là trường hợp gì.
Còn những điều mà trước đây nàng không hiểu thì bây giờ đã minh bạch.
"Tại Phượng gia ở Nhân giới, là ngươi đã nói cho ta biết mọi thứ về gốc dây tử đằng và con lợn đuôi đỏ phải không?
"Humm, chủ nhân, đây chưa phải là gì cả nha.
Đây chỉ là một phần truyền thừa của ta thôi."
Tiểu gia hoả tự hào nói.
"Cuối cùng thì ngươi là loại thần thú gì?"
Trong lòng Phượng Vãn tràn đầy kỳ vọng, mặc dù mọi người nói thần thú đã tuyệt chủng ở đại lục Cửu Hoang, nhưng nó cũng không phải tuyệt đối.
Khi nhắc đến thân phận của mình, tiểu gia hoả lại trở nên cao ngạo.
"Chủ nhân, ta là thần thú thượng cổ, Hoả Phượng Hoàng."
Hoả Phượng Hoàng là thủ lĩnh của Phượng tộc, nếu thân phận này của nó bị những tu giả của đại lục Cửu Hoàng phát hiện, bọn họ nhất định sẽ phát điên.
Với tư cách là chủ nhân của Hoả Phượng Hoàng, kết cục của nàng sẽ cực kỳ bi thảm, nên nàng tốt nhất không nên đánh cược.
Đối với nàng, đây là một sự thật tàn khốc.
Cho nên khi nàng còn chưa đủ mạnh mẽ thì thân phận của Hoả Phượng Hoàng sẽ không được tiết lộ.
"Im đi, ngươi là thần thú thượng cổ thì sao?"
Ngay khi Phượng Vãn đang suy nghĩ và quyết định phải cố gắng để trở nên mạnh mẽ, thì một giọng nói khác vang lên trong hải thức của nàng.
Sau cơn kinh hãi vừa rồi, thì bây giờ nàng đã tương đối bình tĩnh.
Hơn nữa nếu nàng phán đoán không nhầm thì giọng nói này chắc chắn là Thư linh của Cổ Dược Điển.
Pháp khí có thể sinh ra khí linh, kiếm có thể sinh ra kiếm linh, vạn vật đều có thể sinh ra linh hồn nếu tu luyện đến một mức độ nhất định.
Sách có Thư linh là điều dễ hiểu.
"Ngươi có phải Thư linh của Cổ Dược Điển không?"
Dù cũng đoán được như vậy nhưng nàng vẫn muốn xác nhận lại.
"Đúng vậy, chủ nhân.
Ngươi thật thông minh.
Ngươi đã đoán đúng ngay lập tức."
"Hừ, Ban nãy ngươi nói vậy là sao?"
"Ta nói như vậy đây, thì đã sao, nói tóm lại ta vẫn mạnh hơn ngươi."
"Hiện tai ngươi như một cái hố không đáy, cần bao nhiêu linh thức để nuôi dưỡng ngươi?"
...
Hai tên tiểu gia hoả ngươi một câu, ta một câu, không ai chịu thua ai, khiến Phượng Vãn đau đầu.
"Đủ rồi, đừng cãi nhau nữa.
Bây giờ các ngươi có phải nên nói cho ta biết về khả năng của mình hay không, ta không muốn những người đi theo ta lại quá yếu đuối."
Phượng Vãn cũng cố tình hù doạ bọn chúng như thế, bọn chúng đã ký khế ước bản mệnh với nàng, nên nàng đương nhiên sẽ cố gắng hết sức bảo vệ bọn chúng.
Nhưng điều kiện tiên quyết là bọn chúng phải tuyệt đối nghe lời nàng.
Dù chúng có mạnh mẽ đến đâu, nếu như chúng không nghe lời thì nàng cũng không cần.
Lời nói của Phượng Vãn thành công khiến hai đứa nhỏ im bặt.
"Tiểu Hoả Phượng, ngươi nói trước đi."
"Được, chủ nhân, ta là một con thần thú Phượng Hoàng thượng cổ, nhưng khi đến đại lục Cửu Hoang, linh hồn của ta đã bị tổn thương, cần rất nhiều linh lực để nuôi dưỡng, và...."
"Và sao?"
Tiểu Hoả Phượng thở ra một hơi thật dài rồi bật khóc.
"Và linh hồn ta không hoàn chỉnh."
Tiểu Hoả Phượng thật sự sợ hãi.
"Chủ nhân, nhưng ngươi hãy nhìn xa một chút, ta có thể hấp thu linh lực rồi thanh lọc và truyền lại cho ngươi.
Hơn nữa, bản thân ta là một kho báu di động, ta có cảm giác mạnh mẽ về thiên địa tài bảo, ta có thể giúp ngươi tìm được thật nhiều kho báu."
"Tại sao ngươi không nói cho chúng ta biết? Truyền thừa của ngươi chưa hoàn chỉnh."
Tiểu Dược Điển một lần nữa nhẫn tâm phá vỡ tâm trạng vừa đi lên của Tiểu Hoả Phượng.