Hôm sau Hứa Minh Dực quả thật dậy rất sớm, cậu mặc một chiếc áo phông màu đen, khóa cặp rồi vội vàng ra ngoài.
Tư Hướng Minh chạy tới tìm cậu cùng đến trường nhưng lại vồ hụt, từ xa chỉ thấy Hứa Minh Dực người cao chân dài, vội vàng sải bước đi về phía nhà Khương Ninh.
“Lạ thật.” Tư Hướng Minh nói thầm.
Hứa Minh Dực luôn nói Khương Ninh là kẻ dính người, mấy hôm nay Khương Ninh lại không dính cậu, chẳng phải cậu đúng lúc được yên tĩnh sao? Nếu là mình thì có nằm mơ cũng phải cười đến tỉnh lại mất, sao cậu lại còn tìm tới tận nhà giống như cả người không thoải mái vậy?
Tư Hướng Minh nhanh chóng đạp xe đạp, khó hiểu đuổi theo: “Hứa Minh Dực, mày làm gì thế?”
Hứa Minh Dực bị cậu ta cản lại, thấy Khương Ninh ở bên kia đeo cặp trên lưng vui vẻ đóng cửa sân viện rồi rời đi, cái kẹp tóc hình quả dứa đung đưa.
Vốn là Hứa Minh Dực không tin lời Khương Phàm nói, thằng nhóc đó luôn nói linh ta linh tinh, Khương Ninh hư hỏng từ nhỏ, ngũ cốc còn chẳng phân biệt nổi, sao có thể tự làm bữa sáng được? Lại còn làm cho người khác nữa chứ?
Nhưng vào giờ phút này, đúng là cậu thấy Khương Ninh để hai hộp cơm vào trong cặp.
Hứa Minh Dực nhanh chóng đẩy Tư Hướng Minh đang cản trở ra, bước nhanh đuổi theo.
Nhưng con ngõ này rắc rối phức tạp, đã không còn thấy bóng dáng Khương Ninh đâu nữa.
Tư Hướng Minh đạp xe đuổi theo: “Sao thế? Hôm nay mày còn phải đại diện học sinh lên bục diễn thuyết đó, không thể đến muộn đâu đấy.”
Hứa Minh Dực không để ý tới cậu ta, sắc mặt rất khó coi.
Khương Ninh đã không chủ động tìm cậu mấy ngày rồi, trước đây chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra.
…Không, biết đâu bữa sáng được chuẩn bị cho cô gái nào đó thì sao? Có lẽ Khương Ninh lại mới quen thêm cô bạn thân mới nào đó.
Vẫn đang chiến tranh lạnh, nếu mình cứ tìm cô liên tục như thế, thì mất mặt quá rồi…
Nhưng trong lòng Hứa Minh Dực lại không thoải mái, cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Sau khi suy tư một lát, cậu lại nhắn một tin vào nhóm, nói cậu bao thầu tiệc chúc mừng tối nay, ai rảnh thì đều có thể tới.
Trong nhóm có 30-40 người, đều là những người bạn thân thiết ngày thường, Khương Ninh cũng ở trong đó.
Thành tích của Hứa Minh Dực nổi bật, lại đẹp trai, là cái rốn của vũ trụ, được mọi người ủng hộ.
Cậu vừa nói thế, mọi người nhanh chóng chúc mừng cậu lại đại diện cho trường diễn thuyết thêm 1 năm nữa, tối đó cho dù có kề dao cũng chắc chắn sẽ tới chúc mừng.
Có rất nhiều cô gái hưởng ứng, Hồ Kỳ Kỳ bên lớp năm cũng nhanh chóng nhắn vài cái gói biểu cảm đáng yêu.
Hứa Minh Dực nhìn ảnh đại diện của Khương Ninh, cô đang online.
Cô chắc chắn nhìn thấy.
Hồ Kỳ Kỳ và nhiều cô gái sẽ đến như thế, cậu không tin tối nay cô sẽ không tới.
Khi trời còn chưa sáng thì Khương Ninh đã thức dậy, chính là để tiến hành ‘cuộc ghé thăm thiện chí’ tòa pháo đài cổ ở bên kia sông.
Hôm nay cô cũng chuẩn bị bữa sáng, nhưng trong hộp cơm của cô đựng cà ri gà ngon lành, còn hộp của Yến Nhất Tạ là cơm trắng còn thừa trong nhà tối qua.
…Dù sao thì cũng sẽ bị anh vứt đi.
Dù có lén lười biếng một chút, thì thằng nhóc quái gở đó cũng sẽ không phát hiện ra.
Ngoài cái này ra, Khương Ninh còn xấu xa nhìn thoáng qua cái chai thủy tinh mình đang cầm trên tay, bên trong là hai con nhện mà cô bắt được trong sân tối qua, bây giờ vẫn còn sống, đang bò tới bò lui trong chai.
Cuộc sống của Yến Nhất Tạ nhàm chán như thế, cô phải sáng tạo cho anh một vài chuyện thú vị.
Khương Ninh chẳng hề ý thức được là hành vi hiện tại của mình giống như mấy thằng nhóc bắt sâu dọa các bạn gái.
Cô giơ cái chai chạy vội qua sông.
Khi quản gia thức dậy, thì Yến Nhất Tạ đã ngồi trong sân, anh mặc một bộ quần áo màu nhạt, tay cầm một cuốn sách.
Quản gia nhanh chóng cầm một chiếc thảm lông màu nâu nhạt đi qua: “Mùa thu sắp tới rồi, trời đang lạnh, cậu chủ à, cậu đắp lên đi.”
Yến Nhất Tạ rất ghét việc trên đùi đắp một tấm thảm lông, điều đó khiến anh thoạt nhìn càng ốm yếu hơn.
Tuy bác sĩ đã dặn dò không chỉ một lần rằng thời tiết âm u ẩm ướt sẽ không tốt cho cơ thể của anh, bảo anh chú ý giữ gìn sức khỏe.
Nhưng dù sao đôi chân cũng không có cảm giác, nên anh cũng không thèm để ý.
Có đôi khi quản gia sẽ cảm thấy anh đang phó mặc cho số phận, đối xử với cơ thể của mình như đang trả thù.
Nhưng sau khi sự cố xảy ra, anh không thể tiếp tục học karate nữa, rồi lại luyện kiếm một cách hung hăng hơn trăm ngàn lần, trái lại kiếm đạo đã đạt đến mức độ cực kì nhuần nhuyễn, rồi lại giống như đang gắng sức vùng vẫy.
Tóm lại đúng là một đứa trẻ mâu thuẫn.
“Không cần.” Quả nhiên Yến Nhất Tạ từ chối.
Anh gấp sách lại, đưa cho quản gia, cầm chiếc ô của mình, đẩy xe lăn ra bên ngoài: “Tôi muốn ra ngoài đi dạo.”
Suýt chút nữa thì quản gia đã bật thốt ra, lỡ lát nữa Khương Ninh không gặp được ai thì phải làm sao?
Sau đó quản gia lập tức phản ứng được, giờ này mà cô gái vẫn chưa tới, thì có lẽ hôm nay sẽ không tới.
Bên ngoài biệt thự là lùm cây, có một con đường nhỏ bí mật rất dài, đi thông qua bên kia sông.
Bởi vì biệt thự ở địa thế cao, nên con đường nhỏ này hơi dốc, khi Yến Nhất Tạ ra ngoài thì sẽ thường mang theo phanh tay.
Anh lơ đãng đi về phía trước, lá cây rơi xuống, bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng cành cây gãy truyền tới từ phía bên phải, có người nào đó dẫm lên trên.
Ánh mắt anh sắc bén nhìn qua một cách cảnh giác.
Khương Ninh chợt ló đầu ra, ánh mắt sáng trong, cô hưng phấn nhìn anh, hai tay bưng cái gì đó: “Tôi mang cho cậu một báu vật đây.”
Yến Nhất Tạ: “…”
Anh còn chưa biết cô nàng này lại bày trò gì, chỉ thấy Khương Ninh giơ cái chai lên, kích động chạy tới, vọt tới trước mặt anh, rồi giơ con nhện vừa to vừa đen trên tay lên: “Yến Nhất Tạ, xem này.”
Ánh mắt của Yến Nhất Tạ chậm rãi nhìn xuống tay cô, rồi cứng đờ người.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Yến Nhất Tạ trở nên trắng bệch.
Khương Ninh vốn định dọa anh nhảy dựng, cô đã chuẩn bị xong, chờ khi anh nổi cơn tam bành thì sẽ nhanh chóng chạy đi, nhưng không ngờ được rằng phản ứng của anh lại như thế này, cũng quên phải dừng xe lăn lại.
Tay anh buông lỏng phanh ra, trong thoáng chốc xe lăn không khống chế được, lập tức trượt ra ngoài.
Người bị dọa sợ lại biến thành Khương Ninh, cô nhanh chân đuổi theo, bị mấy cành cây quấn rễ vào nhau trên mặt đất vướng chân, cô vô tình ngã về phía trước, bổ nhào vào người Yến Nhất Tạ.
Cuối cùng một người bị xe lăn kéo theo lao vùn vụt đi biến thành hai người.
Khương Ninh nằm bò trên đùi Yến Nhất Tạ, chỉ cảm thấy vào cuối hè cây cỏ ẩm ướt lướt qua đùi mình, không khống chế được tốc độ, chạy như bay cả một đường.
Với tốc độ này, cô cũng không đứng dậy nổi.
“Mau làm xe lăn của cậu dừng lại đi!” Khương Ninh còn luống cuống hơn cả Yến Nhất Tạ, tay cô vô thức quơ giữa khoảng không, cố gắng bắt lấy thứ gì đó.
Sau đó cô tát một cái vào miệng Yến Nhất Tạ.
Yến Nhất Tạ: “…”
Cả người Yến Nhất Tạ cứng đờ.
Bàn tay của cô gái mềm mại ẩm ướt, ngoài hơi thở của cỏ xanh vào cuối hè, thì còn có mùi sữa ngọt dịu thoang thoảng không biết là từ bột giặt quần áo hay là từ sữa tắm, lúc ẩn lúc hiện, trong làn gió phả tới từ phía đối diện, mùi hương đó lập tức chui vào chóp mũi của anh.
Hàng mi của Yến Nhất Tạ run lên.
Anh cứng đờ người cầm cổ tay Khương Ninh, kéo tay cô ra: “Cậu cút xuống trước đi.”
“Cậu có phải là con người không thế?” Khương Ninh khiếp sợ nói: “Tôi mà nhảy xuống thì sẽ ngã gãy chân đó.”
Chàng trai cay nghiệt nói: “Thế thì cậu đừng có gào khóc nữa.”
Chiếc xe lăn đang lao nhanh, không dễ để phanh lại, Yến Nhất Tạ quay đầu, anh nhíu mày lại, cố gắng tìm cơ quan cố định phía sau trong lúc đang nghiêng ngả.
Khương Ninh lại chợt nói: “Không đúng, không đúng, đừng có dừng.”
Sau khi xe lăn lao ra khỏi lùm cây, tầm nhìn lập tức trở nên rộng lớn.
Bầu trời xanh, mặt trời đỏ rực mọc lên.
Phía trước lại là bãi lau sậy màu vàng nhạt kéo dài bên dòng sông, cùng với gió thổi mạnh, lau sậy* cuộn lên, tựa như một vòng xoáy vàng được bao bọc bởi địa y và rêu trên mặt đất.
*Cây lau sậy:
Xe lăn lao nhanh, vượt mọi chông gai xông ra khỏi bãi lau sậy, lau sậy hai bên sườn nhảy múa theo gió vang lên tiếng ngâm nga thấp thoáng.
Cơn cuồng phong thổi phất quần áo và tóc của hai người.
Chiếc xe lăn lao đi như điên.
Trong lúc đang chạy như bay, Khương Ninh đánh hơi thấy hơi thở của cây cối lướt qua, mắt cá chân quẹt phải một cái cọc mềm không quá sắc bén, cả người lập tức trở nên hưng phấn, từng tế bào dường như cùng sôi trào theo cơn cuồng phong.
Đẹp quá đi.
Cũng vui quá đi.
“Gió mạnh thật đấy!” Cô không nhịn được gào lên với Yến Nhất Tạ: “Tôi cảm thấy tôi sắp bay lên đến nơi rồi, thế này cũng sảng khoái quá đi, xe đi qua núi cũng không sảng khoái như thế này! Cậu nói gì đi chứ, chúng ta sẽ không lao xuống sông đó chứ? Cậu có thể dừng xe lại đúng lúc không?”
Màng tai của Yến Nhất Tạ cũng sắp bị xuyên thủng đến nơi, anh lạnh lùng nói: “Tôi chỉ bị què chân, chứ không bị điếc.”
Khương Ninh vui vẻ hít thở một chút không khí trong lành, nói: “Khi lúa mì sượt qua, tôi còn ngửi thấy mùi nữa.”
Yến Nhất Tạ: “Đây là lau sậy, đồ ngốc ạ.”
Trong thoáng chốc Khương Linh mất mặt cực kì: “…Cậu nghĩ tôi không biết sao? Tôi đây chẳng phải là vì để có được nụ cười của cậu sao?”
Khi nghe thấy sáu chữ “Có được nụ cười của cậu” thì Yến Nhất Tạ hơi sửng sốt, anh vô thức cúi đầu liếc Khương Ninh một cái, nhưng rất nhanh thì tỉnh táo lại, anh mím môi, vẫn là sự thờ ơ lạnh như băng.
Khương Ninh: “…”
Được rồi, cô chính là con hề.
Yến Nhất Tạ rốt cuộc đã sờ đến cơ quan cố định, anh chỉ ấn xuống một nửa, nếu không khi dừng lại đột ngột thì bọn họ sẽ bị văng ra.
Sau đó anh nhíu mày khống chế tay phanh, giảm tốc độ xe lăn.
Khương Ninh cảm giác tốc độ lao đi như bay đang dần chậm lại, thời gian vui vẻ quá ngắn ngủi, cô có chút hậm hực, nằm sấp trên người Yến Nhất Tạ nhìn trái ngó phải: “Nhìn thấy đống lau sậy này, tôi bỗng muốn ăn thịt xào măng tây.”
Cái trán của Yên Nhất Tạ xuất hiện ba vạch đen: “Có sự liên kết tất yếu nào không?”
Khương Ninh cãi chày cãi cối: “Đều có chữ ‘芦’!”
(*Cả lau sậy (芦苇) và măng tây (芦笋) đều có chữ (芦) )
Yến Nhất Tạ: “…”
Cuối cùng xe lăn cũng chạy tới trước dòng sông, rồi vững vàng dừng lại.
Mái tóc của Yến Nhất Tạ rối loạn chưa từng có, lộ ra cái trán trắng bóc.
Xe lăn dừng lại, Yến Nhất Tạ giơ tay lên chỉnh lại cổ tay áo, lạnh như băng thúc giục không hề nể tình: “Xuống đi.”
Khương Ninh như ý thức được điều gì đó, cô ngẩng đầu lên: “Cậu không dùng từ ‘cút’.”
Yến Nhất Tạ nghẹn họng, rồi mặt không thay đổi sửa lại: “Cút xuống đi.”
Khương Ninh: “…” Cô mỉm cười xuống xe lăn.
Quản gia ở phía sau vừa chạy như điên đuổi theo, chờ đuổi tới trước mặt hai người thì thở hồng hộc.
Tuy ngoài mái tóc hoa râm của ông thì cơ thể thoạt nhìn lại cường tráng hiếm thấy, nhưng cũng không thể đuổi kịp chiếc xe lăn đang lao thẳng một đường với tốc độ nhanh như thế.
Ông hãi hùng, sợ xảy ra chuyện gì đó, may mà xe lăn dừng lại vững vàng ở chỗ này, hai người cũng không gặp phải sự cố gì.
Tay ông cầm theo cái cặp và chiếc ô bị Khương Ninh và Yến Nhất Tạ bỏ lại nơi đó: “Cậu chủ, để tôi đẩy cậu về.”
Ông chú ý tới bàn tay để bên người của Yến Nhất Tạ bị quẹt xước da.
“Không cần, tôi không định về.” Yến Nhất Tạ rất bình tĩnh giấu tay vào ống tay áo.
Vì thế quản gia lại đưa cặp cho Khương Ninh, ông liếc nhìn Khương Ninh một cái, muốn nói rồi lại thôi.
“Đúng rồi, hôm nay tôi cũng đưa đồ ăn sáng cho cậu đây.” Khương Ninh lấy cái hộp cơm màu vàng duy nhất ra khỏi cặp.
“Thế à?” Yên Nhất Tạ thản nhiên nói.
Khương Ninh đoán Yến Nhất Tạ sẽ không nhận, anh sẽ bảo quản gia vứt đi, nên cô đưa hộp cơm cho quản gia luôn.
Ai biết còn chưa đưa đi thì lại bị chàng trai ngăn lại giữa chừng, Yến Nhất Tạ nhíu mày nói: “Chẳng phải cho tôi sao?”
Khương Ninh:???
Yến Nhất Tạ niết hộp cơm trong tay, liếc Khương Ninh một cái.
Trái tim Khương Ninh lập tức vọt tới cổ họng.
Đừng có mở mà đừng có mở mà.
Sau đó Yến Nhất Tạ lại vượt ngoài dự đoán của cô, mở nắp hộp cơm ra luôn.
Khương Ninh: “…”
Khi Yến Nhất Tạ và quản gia thấy rõ bên trong chỉ có cơm thừa để qua đêm: “…”
Trong nháy mắt Khương Ninh có cảm giác mình đang tự làm bẽ mặt mình, cô hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào, cuống quýt kiếm cớ: “Cái này, cái này, tôi đã phí bao sức lực làm xong bữa sáng, sao lại biến thành thế này? Tôi biết rồi, chắc chắn là em trai tôi đùa dai, thằng nhóc đó đã đánh tráo!”
Yến Nhất Tạ ngẩng đầu, nhìn cô với vẻ sâu xa, trái lại chưa nói gì.
Anh đậy nắp lại, quản gia nhận lấy hộp cơm.
Một lúc lâu sau tâm trạng xấu hổ của Khương Ninh mới bình phục, cô nhìn đồng hồ, nếu còn không đi thì sẽ muộn mất, cô nói với Yến Nhất Tạ: “Ngày mai tôi vẫn còn tới tìm cậu chơi đó nhé.”
Yến Nhất Tạ: “Chỉ mong cậu đừng có xuất hiện nữa, cậu vừa xuất hiện thì chắc chắn không có chuyện gì tốt.”
Khương Ninh mỉm cười, căn bản không để bụng lời anh nói, cô xoay người định đi nhưng bỗng nhớ tới một việc, vì thế lại nhanh chóng quay lại, nói với Yến Nhất Tạ: “Đúng rồi, bây giờ chúng ta có được coi là bạn bè không?”
Yến Nhất Tạ cười nhạo: “Không.”
Khương Ninh gượng gạo cười hai tiếng: “Vậy nếu như là bạn thân, thì cậu có thể giúp tôi một chuyện không?”
Yến Nhất Tạ từ chối: “Không thể.”
Khương Ninh như không nghe thấy gì, cô nói: “Chuyện là thế này, tôi muốn thuê một thám tử tư cùng với một luật sư đáng tin cậy và có năng lực.”
Dù sao với chuyện gia đình, cô không thể ký thác cho người khác một cách bừa bãi được.
Khương Ninh muốn lấy chứng cứ trước sau đó mới đưa cho Trịnh Nhược Nam, nếu không còn chưa có được chứng cứ mà đã làm phiền mẹ mình, mẹ lại không giấu được chuyện gì, chắc chắn sẽ đến tai Khương Sơn, ông ta sẽ chuyển dời tài sản trước.
Đến lúc đó sự việc sẽ trở nên phức tạp.
Nhưng thân xác hiện tại của cô chỉ mới mười bốn tuổi, văn phòng nào sẽ nhận ủy thác của cô chứ?
Nếu Yến Nhất Tạ chịu giúp đỡ, thì chắc chắn sẽ trồng sung ra vả*, Khương Ninh biết nhà họ Yến của anh có quan hệ.
(*) 事半功倍: Kết quả công việc thu được hơn công sức bỏ ra hoặc dự định ban đầu.
(Nguồn: tuhoctiengtrung.vn)
Yến Nhất Tạ và quản gia thoạt nhìn chẳng hề bất ngờ chút nào, không hỏi cô mời luật sư làm gì.
Nghĩ lại thì vào ngày đó khi cô tiếp cận anh thì cô cũng đã bị điều tra rõ ràng.
“Nhưng tôi không hiểu về mặt này lắm, tôi nghĩ cậu chắc chắn có thể giúp được tôi.”
Sắc mặt của Yến Nhất Tạ bất chợt sa sầm.
Chàng trai nhìn cô, bởi vì mặt mày quá sắc bén, ánh mặt trời không xuyên thấu được, hai tròng mắt sâu thẳm, vẻ mặt thay đổi liên tục.
“Thế nên những việc cậu làm mấy hôm nay, chính là vì mục đích này sao?”.