Nhân vật phản diện biến thành bạch nguyệt quang

Đỗ Yến vốn đang chuyên tâm quan sát tình hình, thậm chí có phần nể phục nữ MC kia vì dám hỏi vấn đề nhạy cảm như vậy.

Nhìn một hồi bèn cảm thấy có gì đó không đúng. Cậu quay đầu, phát hiện hai mắt Tiền Hưng đang trợn to như cú mèo.

Cậu vô thức lùi về sau, nói: “Anh Tiền, anh làm sao vậy?”

Đỗ Yến vô cùng hoang mang, tựa hồ chưa biết gì cả. Tiền Hưng cân nhắc chốc lát rồi kết luận là do mình nghĩ quá nhiều.

Đợi đến khi công việc kết thúc, Tiền Hưng thừa dịp Đỗ Yến đi gọi tài xế lái xe tới, hỏi: “Anh Thiệu, những nội dung nhạy cảm trong buổi phỏng vấn hôm nay có cần cắt đi không?”

Thiệu Lăng Hằng lắc đầu đáp: “Không cần, cứ giữ hết lại.”

Tiền Hưng đảo mắt, đột nhiên đổi xưng hô: “Anh họ, tiêu chuẩn mà anh vừa nhắc đến dựa trên người thật à? Thân là em trai mà suốt bao nhiêu năm qua em chưa từng thấy kiểu phụ nữ đó xuất hiện bên cạnh anh đấy.”

Thiệu Lăng Hằng nhìn y: “Nằm mơ thấy.”

Cuối cùng trái tim Tiền Hưng cũng về với lồng ngực. Nếu Thiệu Lăng Hằng gặp phải vấn đề mà hắn không muốn trả lời thì sẽ dứt khoát không đáp. Nếu như đã nói ra thì nhất định là sự thật.

Chỉ là gặp mộng xuân rồi thuận miệng kể về hình tượng mà bản thân thấy trong mơ thôi, chẳng có gì ghê gớm cả.

Tiền Hưng tự nhủ.

Quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Thiệu Lăng Hằng rất giống nhau. Vào thời điểm công việc không quá bận rộn, hắn thường lên giường lúc 11 giờ 50, mất năm phút để chìm vào giấc ngủ.

Vậy mà hôm nay hắn lại mở to mắt nhìn trần nhà, mãi đến tận mười hai giờ rưỡi vẫn chưa ngủ.

Thiệu Lăng Hằng đang chờ người.

Cả ngày hôm nay trừ lúc làm việc, Thiệu Lăng Hằng đều nghĩ đến việc đó. Đặc biệt là những khi trợ lý nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt hắn, hắn lại không nhịn được mà nhớ về chuyện hồi sáng.

Lời thì thầm vừa dịu dàng vừa ám muội kia, và cả giấc mộng mơ hồ nữa.

Nguyên nhân Thiệu Lăng Hằng mất ngủ xuất phát từ vấn đề vừa phát sinh cách đây không lâu.

Hai tiếng trước, Thiệu Lăng Hằng và hai trợ lý ở trong phòng bàn công việc, Tiền Hưng bỗng đi ra ngoài nhận điện thoại.

Tất cả chỉ là bất ngờ.

Đỗ Yến đứng dậy lấy đồ. Kết quả trên đất đọng vũng nước, cậu lỡ giẫm phải rồi mất thăng bằng.

Đỗ Yến phản ứng cực nhanh, lảo đảo bám vào thứ gì đó để không ngã vào người ông chủ.

Thế nhưng nơi cậu chạm vào có vẻ hơi sai sai.

Thiệu Lăng Hằng nhìn bàn tay với khớp xương rõ ràng, đặc biệt xinh đẹp của Đỗ Yến đặt lên bắp đùi hắn, chỉ còn mấy cm nữa là đến chỗ nhạy cảm.

Sau đó Tiền Hưng nghe điện thoại xong trở về, trông thấy Đỗ Yến đầy mặt vô tội ngồi trên ghế sofa, chỉ về phía phòng tắm nói: “Anh Thiệu kêu mệt, hôm nay dừng ở đây thôi ạ.”

Sau khi hai vị trợ lý rời khỏi, Thiệu Lăng Hằng mang theo một thân hơi lạnh nằm dài trên giường, không tài nào ngủ nổi.

Chuyện ngoài ý muốn kia khiến hắn lập tức nhớ tới vài đoạn ngắn ngủ trong mơ, chỉ là nó không thích hợp để nhớ trước mặt người khác. Thiệu Lăng Hằng đành phải tùy tiện tìm cớ, xấu hổ trốn vào trong buồng tắm.

Thiệu Lăng Hằng vẫn cảm thấy thân thể nằm trong lồng ngực hắn lúc sáng sớm không phải giả.

Trước đó hắn không hỏi Đỗ Yến có tới phòng mình hay không vì hắn biết, nếu nhắc đến Đỗ Yến sẽ không do dự từ chức.

Thiệu Lăng Hằng chẳng rõ tại sao mình lại có suy đoán như vậy nhưng hắn có thể khẳng định.

Chi bằng chờ sự tình thật sự phát sinh rồi hỏi đối phương nguyên nhân mọi chuyện thì hơn.

Tuy Thiệu Lăng Hằng đã tính toán rất chi tiết song bên trong căn phòng vẫn hoàn toàn yên tĩnh, mãi đến tận nửa đêm cũng chẳng có ai tiến vào.

Thiệu Lăng Hằng đợi suốt bảy ngày, mỗi ngày chỉ ngủ có bốn tiếng. Cuối cùng hắn không thể không thuyết phục chính mình rằng, tình cảnh sáng hôm đó chỉ là một giấc mộng quá đỗi chân thực.

***

Sang ngày thứ tám.

Đỗ Yến đứng bên giường, nhìn Thiệu Lăng Hằng rồi thở dài, nói với Tiểu Bát: “Dạo gần đây chất lượng giấc ngủ của Thiệu ảnh đế sao kém như vậy. Hôm nào sắc mặt cũng xanh mét, viền mắt đen xì, đừng nói là giấc mộng hoàn chỉnh ngay cả một mẩu ác mộng cỏn con cũng chẳng thấy đâu.”

Tiểu Bát đáp: “Cũng thường mà. Làm gì có ai hay mơ thấy giấc mộng hoàn chỉnh như vậy bao giờ đâu.”

Đỗ Yến chẳng nhiều lời, chủ động chạm vào mi tâm Thiệu Lăng, bước vào mộng cảnh.

Cậu lơ lửng giữa không trung, cau mày nhìn thế giới thuộc về bối cảnh tinh tế tương lai khoa học viễn tưởng phía dưới, nghĩ mãi mà không thông.

Người trước mắt mặc một bộ quần áo thuần màu đen, hao hao giống quân trang. Biểu cảm lạnh lùng cứng nhắc khiến người khác không đoán được tuổi tác.

Nhìn qua chỉ là thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, ánh mắt và khí thế toàn thân trầm ổn kiên định như người lớn. Nói chung, đối phương là mẫu đàn ông đầy mâu thuẫn và rất có mị lực.

“Bệ hạ.”

Vệ binh cúi chào, khi nhận được sự cho phép mới bắt đầu báo cáo.

“Điện hạ đã rời khỏi hành tinh mẹ, đi tới những nền văn minh khác để tìm kiếm bạn đời phù hợp ạ.”

Đỗ Yến suy nghĩ chốc lát cũng chưa thể nhớ ra đây là bộ phim nào của Thiệu Lăng Hằng, đánh phải xin Tiểu Bát giúp đỡ.

May mà Tiểu Bát đã ghi nhớ hết thảy mọi thứ vào thời điểm Đỗ Yến thu thập tài liệu về Thiệu Lăng Hằng, nhanh chóng tìm thấy bộ phim phù hợp với cảnh tượng trước mắt. 

Bộ phim tên là 《Bạn Trai Ngoài Hành Tinh Của Tôi》, Đỗ Yến không nhớ cũng là chuyện bình thường.

Bởi vì có hai nguyên nhân.

Thứ nhất, Thiệu Lăng Hằng không phải nhân vật chính, hắn chỉ đóng vai khách mời hữu nghị lộ mặt vài lần. Thứ hai, bộ phim này thuộc thể loại tình cảm hài hước, chẳng hề liên quan đến nguồn gốc ác mộng.

Dưới sự trợ giúp của Tiểu Bát, Đỗ Yến nhớ lại ít nhiều nội dung của bộ phim. Nói chung chính là cô bé lọ lem Trái Đất gặp gỡ hoàng tử ngoài hành tinh, sau một trận gà bay chó sủa thì vui vẻ trải qua cuộc sống hạnh phúc.

Về phần Thiệu Lăng Hằng, nhân vật mà hắn đảm nhận là chú của hoàng tử nọ. Bởi vì văn hóa đặc biệt của hành tinh họ mà hoàng đế bệ hạ đây vẫn chưa tìm thấy bạn đời.

Trong bộ phim, thậm chí màn debut của hắn còn đại biểu cho nhân vật “mẹ chồng khó tính”. Hoàng đế ngoài hành tinh vô cùng ghét bỏ cô bé lọ lem đến từ Trái Đất, cuối cùng lại rung động vì cô hoàn toàn bất đồng với người khác.

“…”

Sau khi xem xong nội dung, Đỗ Yến rơi vào trầm tư. Bởi vì cậu không hiểu căn nguyên khơi dậy ác mộng là gì. 

Cậu hỏi: “Tiểu Bát, mày có cách nào để biết nguồn gốc các mộng không?”

Tiểu Bát đáp: “Tôi chỉ có chức năng trợ giúp thôi. Nếu biết thì đã thành thần thú Bá Kỳ rồi, cậu còn chẳng rõ thì tôi cũng chịu.”

Đỗ Yến bất đắc dĩ hỏi lại lần nữa: “Vậy mày nêu ý kiến thử coi?”

Tiểu Bát trả lời: “Chắc hoàng đệ là cẩu độc thân, bị ép ăn bánh chó của cháu trai nên mới gặp ác mộng.”

Đỗ Yến cạn lời. Trông Thiệu Lăng Hằng không giống kiểu người độc thân, đồng thời bị ép xem người khác show ân ái nên mới mơ thấy ác mộng mà?

Trong phim, cách thức tìm bạn đời của chủng tộc ngoài hành tinh kia vô cùng kỳ lạ. Thứ mà bọn họ quan tâm chính là mức độ phù hợp của sóng điện não lên đến 100%.

Tuổi thọ của chủng tộc ấy rất dài, đến lúc thành niên sẽ tìm kiếm người có sóng điện não phù hợp với mình. Nếu như đối phương là đồng tộc thì quá tốt.

Nếu như không tìm thấy người yêu phù hợp trong tộc thì bọn họ sẽ lái phi thuyền vào vũ trụ, bắt đầu hành trình tìm bạn đời kéo dài tận trăm năm.

Bọn họ đi đến tất cả các hành tinh có dấu hiệu sự sống, thu thập sóng điện não của các sinh mệnh, tìm ra người yêu do số mệnh an bài sau đó bồi dưỡng tình cảm và dẫn về tinh cầu của mình.

Nữ chính là người yêu phù hợp 100% với hoàng tử của đế quốc ngoài hành tinh. Mức độ tiến hóa của chủng tộc này cực kỳ cao, trình độ văn minh vượt trội hơn Trái Đất mấy lần. Theo lẽ thường, sóng điện não người địa cầu không thể phù hợp với họ.

Thế nhưng trong phim luôn phát sinh các vấn đề vượt ngoài dự đoán. Ví dụ như một thiếu nữ mới học cấp ba trên Trái Đất lại bất ngờ trở thành người yêu phù hợp nhất với hoàng tử.

Điều đó dẫn đến hàng loạt tình tiết không biết nên khóc hay nên cười về sau, song chung quy vẫn rất mang tính giải trí.

Mà Thiệu Lăng Hằng đóng vai hoàng đế bệ hạ thì khá là thảm. Chẳng thể phát hiện người yêu do số mệnh sắp đặt trong suốt hành trình tìm kiếm bạn đời.

Bởi vậy, lời giải thích của Tiểu Bát cũng không phải là không có đạo lý.

Đỗ Yến lắc đầu, cảm thấy sai sai. Cậu chẳng thể dùng lý do độc thân quá lâu nên mới gặp ác mộng để tự thuyết phục bản thân.

Cậu trầm mặc chốc lát, đưa ra quyết định: “Thôi, không ăn nữa, đi về.”

Tiểu Bát cả kinh, hỏi: “Gì đấy, lúc tiến vào đã tốn nhiều năng lượng lắm rồi. Cứ đi như vậy thì lỗ vốn mất.”

Đỗ Yến đáp: “Không tìm được nguồn gốc ác mộng, hơn nữa hình như mùi vị của nó là bánh kem bơ. Tao ghét đồ ngọt lắm, lần sau tính tiếp vậy.”

Đỗ Yến chưa bao giờ làm chuyện mà mình không nắm chắc, hiện tại ngay cả nguồn gốc ác mộng còn chẳng rõ thì có đi vào cũng chẳng biết hành động ra sao. Hơn nữa mùi vị ác mộng này cậu cũng không thích nên mới quyết định rời khỏi.

Tuy Tiểu Bát tiếc hùi hụi đống năng lượng bị lãng phí nhưng dù sao Đỗ Yến cũng làm chủ, nó đành phải mở ra con đường thoát khỏi mộng cảnh.

Thế nhưng ngay khi luồng ánh sáng trắng bao phủ người Đỗ Yến, toàn bộ thế giới trong mơ đột ngột chấn động dữ dội. Loại chấn động này thậm chí lan đến cả Đỗ Yến đang lơ lửng giữa không trung. Thân hình cậu lóe sáng, mất ý thức, rơi thẳng xuống mộng cảnh.

***

Reng ——

Đỗ Yến mở mắt, nhìn trần nhà trắng tinh.

Bên cạnh vang lên âm thanh thiếu kiên nhẫn: “Đỗ Yến, mày tới căn tin mua bữa sáng cho bọn tao đi!”

Đỗ Yến còn chưa tỉnh hẳn mà thân thể đã phản ứng trước, nhanh chóng xuống giường mặc quần áo.

Đợi đến lúc Đỗ Yến đứng trước cửa sổ căn tin, quen cửa quen nẻo gọi những món mà bạn cùng phòng hay ăn mới ngớ người ra: Tại sao mình phải mua đồ cho ba đứa chúng nó nhỉ?

Đỗ Yến nhìn số dư ít ỏi trong thẻ cơm, nhớ tới chuyện xưa nay ba đứa kia chưa từng nhắc tới việc trả lại tiền cho mình.

“Dì ơi, mấy thứ này cháu không cần nữa. Lấy bát cháo và một cái bánh bao là được rồi ạ.”

Đỗ Yến nở nụ cười áy náy, nói với dì phụ trách bán đồ ở căn tin.

Đúng thế, rốt cuộc tại sao cậu phải mua đồ ăn sáng cho bọn nó? Thậm chí còn tự nhiên như vậy.

Huyệt thái dương Đỗ Yến ân ẩn đau, cả người có chút lâng lâng không thật.

Rõ ràng đây là một ngày rất bình thường. Cậu chính là Đỗ Yến, mười sáu tuổi, học sinh lớp 10. Nhưng vì cớ gì cậu lại cảm thấy có chỗ sai sai nhỉ.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm hứng viết ra mộng cảnh này là bài hát 1874 của Trần Dịch Tấn.

============

E: Tên bộ phim của thế giới này dịch sát nghĩa đúng là 《Bạn Trai Ngoài Hành Tinh Của Tôi》. Ban đầu mình định edit là 《Vì Sao Đưa Anh Tới》cơ nhưng lại thấy mặc dù nghe hay thật nhưng bị lệch nghĩa chút nên thôi:))

Lời của bài 1874 (Fei tạm dịch)

Vẫn chưa từng gặp được

Người yêu đích thực của tôi

Thật ra em vốn chưa xuất hiện

Hay là đã biến mất vĩnh viễn trên đời?

Biết đâu vào một năm nào đó, tại một đất nước nào đó mà tôi từng ghé qua.

Hay là một ngày mà tôi còn chưa sinh ra đời

Đã từng có người chờ đợi tình yêu của tôi

Đêm nào cũng mất ngủ vì tôi

Chưa kịp quen biết nay đã không còn nữa

Người ấy chân thực đến vậy

Sao lại giống như một nhân vật trong tưởng tượng

Chẳng nhẽ kiếp này người vốn đến đây vì tôi

Nhưng lại tới nhầm thời đại

Nếu như người yêu tôi lẻ loi sinh ra vào năm 1874

Vừa vặn sớm hơn một trăm, một thế kỷ

Có phải sẽ bướng bỉnh chờ cả đời như vậy không?

Giống như khi chờ cơn mưa rơi xuống mặt đất khô cằn

Vì sao tôi lại không sinh vào năm 1874?

Để gặp được em, chăm sóc em và bên nhau tới cuối cuộc đời.

Dù ở cùng một thời nhưng không biết nhau, không bên nhau

Thì cũng có thể sống chết cùng nhau



Nếu như không thể hẹn nhau vào thời bình

Thì tôi cũng vui vẻ theo em tới chiến trường

Tại sao tôi lại không được sinh ra vào đúng năm 1874?

Để nắm tay em chạy trốn suốt đêm dài

Nếu lạc mất nhau giữa nơi khói lửa ngợp trời

Thì cũng có thể sống chết cùng nhau


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui