Nhân Vật Phản Diện Cái Rắm Ta Đi Thao Nữ Chính


Một chiếc xe Roll Royce dừng trước biệt thự.

Tài xế muốn gọi cho ai đó nhưng hành động của cô bị người phía sau ngăn lại.

"Không cần thiết làm phiền đến hắn, ta tự đi được.

Ngươi trở về trước đi, hôm nay ta tạm nghỉ một ngày."

"Ta hiểu rồi, Tuyết tỷ."

Lãnh Thanh Tuyết xuống xe, bước đến gần cánh cổng của biệt thự, chiếc Rolls Royce cũng quay đầu rời đi theo lối cũ.

Nàng lục lọi một lúc rồi lấy ra chiếc chìa khoá mà nàng gần như không sử dụng bao giờ.

Nàng cắm chìa vào ổ, một tiếng "cạch" vang lên, ổ khoá trên cánh cổng mở ra.

Nàng bước vào, không quên đóng lại cánh cổng.

Lãnh Thanh Tuyết mặc lấy một bộ váy dài, bên dưới tà váy đen là một cặp đùi ngọc được phủ lên một lớp chỉ đen.

Phần trên của váy ôm chặt lấy eo và ngực càng làm lộ ra dáng người cực phẩm của nàng.

Ngực nàng căng tròn, đại bạch thỏ lớn đến mức làm người ta cảm tưởng rằng chỉ cần chạm nhẹ là hai chỉ đại bạch thỏ này sẽ nhảy ra khỏi lớp vải che lấy nó.

Nếu ai đó đeo cho nàng một chiếc vương miện, không một ai sẽ hoài nghi nàng chính là nữ hoàng.

Nàng hôm nay thực chú tâm đến cách ăn mặc của mình, nàng muốn mặc để cho Trần Du xem, thể hiện rằng nàng muốn vãn hồi lấy hắn.

Bước chậm rãi đến trước cửa nhà, nàng vẫn chưa biết phải nói gì với Trần Du.

Nàng nhớ lại những cuộc trò chuyện trước đây, hắn chủ động nói chuyện với nàng, nàng lại chỉ cần dùng hai câu để đưa đến ngõ cụt, thật tài a.

Người có EQ cao như thế giờ lại thấy khó khăn để bắt đầu nói chuyện với người đáng ra phải là thân cận nhất với nàng.

Nàng mở ra cửa biệt thự, bên trong vẫn luôn sạch sẽ như trí nhớ của nàng.

Nàng nhớ Trần Du chưa từng thuê người giúp việc, bản thân hắn sẽ tự lo lấy những công việc dù là đơn giản nhất.

Điều đó đã sớm trở thành thói quen, nên khi cho dù bản thân hắn giá trị 10 ức USD, hắn vẫn không thuê lấy người giúp việc.

Nhưng hắn tự làm không có nghĩa là chất lượng sẽ tệ, mà ngược lại, hắn luôn khiến mọi thứ luôn sạch sẽ.

Bản thân hắn không phải là người hoàn hảo, nhưng nếu nói về người làm trượng phu, không ai vượt qua hắn.

Thế nhưng chính tay nàng kí cho hắn bản án tử hình a.

Căn nhà yên ắng đến kì là.

Nàng muốn gọi nữ nhi và trượng phu nhưng chợt nhớ giờ này có lẽ bọn hắn đang nghỉ trưa.

Nghĩ đến đây, nàng cởi ra giày cao gót, gót ngọc đeo vớ đen chạm xuống sàn gỗ.

Nàng men theo bức tường đến dưới chân cầu thang, bước lên nó rồi tiến về phòng của Trần Du.

Cả hai ngay ngoại trừ đêm tân hôn, có lẽ chưa từng ngủ chung với nhau a, nói rằng cuộc hôn nhân của các nàng là tình một đêm cũng không sai nha.

Nàng khẽ mở cánh cửa phòng của Trần Du.

Hắn thực sự đang nghỉ trưa.

Giường của hắn dựa sát tường, bản thân hắn cũng để lưng dựa sát tường.

Hắn không gối bằng chiếc gối mềm mại, mà lại gối đầu bằng cánh tay thô ráp.

Có lẽ cuộc sống trốn chạy và thời gian trong tù đã thay đổi thói quen sống của hắn.

Hắn ngủ, nhưng trên mặt đầy sự cảnh giác, như thể chỉ cần một sự thay đổi nhỏ trong môi trường cũng sẽ đánh thức hắn.

Lãnh Thanh Tuyết lại gần hắn, đôi tay ngọc nhẹ nhàng sờ lấy khuôn mặt hắn.

Người nàng toả ra một mùi sữa thơm thoang thoảng xe lẫn một chút mùi xạ hương.

Mùi hương nhẹ nhàng kích thích Trần Du, khiến cho sự cảnh giác của hắn giảm xuống.

Thanh Tuyết sờ hắn, nhìn hắn rồi yên lặng mà khóc.

Kẻ thương ta, chưa chắc đã là người ta thương a, mất đi rồi mới thấy trân quý, nếu thượng thiên đã cho nàng cơ hội, nàng sẽ không bỏ lỡ lần nữa.

Nàng bò lên giường, nhẹ chui vào lòng hắn, ánh sáng ngoài cửa sổ làm nổi bật lên khuôn mặt của hắn.

Nàng lúc này mới nhận ra Trần Du thật sự đẹp trai.

Nếu đem Diệp Phàm cái kia da đen so sánh với hắn thực sự là xúc phạm đến Trần Du a.

Khuôn mặt nàng đỏ bừng, không biết do khóc hay vì lý do gì khác.


Nàng tựa đầu vào ngực hắn, tham lam hút lấy mùi cơ thể hắn.

Không hề có mùi hôi như những nhân viên của nàng nói, chỉ có thoang thoảng mùi thơm cơ thể và hormone nam giới.

Cái này thực sự làm nàng đỏ bừng cả mặt, sống hai đời người, đây thật sự là lần đầu tiên nàng gần một sinh vật khác phái đến thế.

Có lẽ do quá mệt, nàng cũng nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ.

• • •

【Thứ khốn kiếp, nàng là con của ngươi, vì cớ gì ngươi hại chết nàng?! Lẽ ra ngay từ đầu ta nên ly hôn với ngươi và mang nàng ra khỏi ngươi.】

【Tiểu Du, chúng ta đã tin tưởng ngươi, coi ngươi như con ruột, vì sao ngươi lại hại chết ngoại tôn của chúng ta!!!】

【Haha, ngươi đẹp trai hơn ta, học giỏi hơn ta, biết kiếm tiền hơn ta nhưng chẳng phải vẫn chết dưới tay ta sao? Đến thê tử nữ nhi còn không giữ nổi thì ngươi quá phế rồi.

Trần Du, bạn tốt của ta, yên tâm chết đi, ngươi thê tử ta nhất định sẽ chăm sóc tốt.

Hãy để Cẩm Thiết mà ngươi tin tưởng nhất tiễn ngươi đi đoạn đường cuối nhé.

Mà nhân tiện, cho ngươi biết một bí mật để ngươi chết làm quỷ minh bạch.

Con gái ngươi nàng là ta để Cẩm Thiết thiết kế, để nàng vĩnh viễn biến mất rồi để cho ngươi cõng oa nha, nếu nàng biết điều thì khi lớn lên biết đâu có thể cùng vợ ngươi hầu hạ ta, nhưng bé như vậy đã cứng đầu thì không tốt giữ, vậy nha, kẻ thất bại.】

【Đùng!!!】

"Ha...ha...lũ khốn...ha...ha.

Diệp Phàm, Cẩm Thiết đôi cẩu nam nữ các ngươi, ta nhất định sẽ để các ngươi máu trả bằng máu."

Trần Du bật người trở dậy.

Tham lam hít thở lấy không khí.

Sát khí của hắn gần như hoá thành thực chất.

Hồng sắc tà dương chiếu lên đôi mắt đầy tơ máu của hắn.

Hai tay hắn định nắm chặt lại, bỗng cảm thấy tay của mình có một đạo nhu mềm.

Hắn quay sang bên cạnh.

Trần Du: (⁠⊙_⁠⊙|||)???

"Lãnh Thanh Tuyết?! Tại sao nàng lại nằm tại giường của ta?! Ta vẫn chưa tỉnh ngủ sao?! "

【Ngài đang ở trạng thái thanh tỉnh, thưa chủ nhân.】

"Ách...!Nếu ta thanh tỉnh vậy tại sao nàng lại tại đây nha?!"

【Lúc chủ nhân ngủ là nàng trèo lên nằm cạnh ngươi nha~】

"Tại sao nàng lại muốn leo lên giường của ta cơ chứ...A mẹ nó, không lẽ con chó Diệp Phàm đã thao nàng...!Không đúng, hắn giờ này hẳn đang tại Mỹ quốc, mà hắn cũng là một tên thái giám nha."

【Quét cơ thể hoàn tất, nhận thấy thấy bạn đời túc chủ đã có 4 năm chưa trải qua cuộc sống tình dục, nàng vẫn là trong sạch a chủ nhân của ta.】

"Cần ngươi giải thích sao? Nếu nàng bị tên tạp chủng kia chạm vào ta khẳng định sẽ đích thân cho nàng một đao a, ta ghét nhất chính là kỹ nữ.

Ân, chính là, ta khẳng định là không mềm lòng.

Khoan hãy nói, làm thế nào nàng lại trèo lên giường ta a?!"

【Ngươi đừng hỏi ta a, nhân gia cũng chưa thay thế được ý chí của vũ trụ này a, ta vẫn chưa thể độc tâm từng sinh vật sống của thực tại này nha, chủ nhân.】

"..."

"Thôi để nàng tỉnh dậy rồi hẵng tính.

Khi đó hỏi nàng cũng không muộn.

Ai da, nên làm bữa tối, đã muộn vậy rồi sao.

Mà phải rồi, sợi dây chuyền ta để ngươi làm, tiến trình đến đâu rồi 3812??"

【 Đã hấp thu vật liệu tại nhà chứa xxx, 3812 đã sớm chế tạo xong, đang chờ chủ nhân nhận lấy nha.】

"Ân, đưa ta."

Một hộp gấm đựng sợi dây chuyền từ không khí xuất hiện trong tay của Trần Du.

Sợi dây chuyền trang trí rất đơn giản, phần dây làm hoàn toàn từ bạch kim trong khi phần ngọc là một viên pha lê xanh hình giọt nước mắt chỉ bằng nửa đốt tay người trưởng thành, tâm của viên pha lê chính là pha lê thứ nguyên, bên trong chính là động lực giáp thế hệ XXII của siêu cường Đại Việt trong đa vũ trụ a, dù chưa thấy qua thực chiến nhưng ngoại hình và mô tả thì chính là OP.

Ân, một cô nhóc la lị chưa đến 5 tuổi tiện tay thổi bay vài chiếc xe tăng chiến đấu chủ lực, nghĩ đến mà thấy phấn khích a.

"Ta rất hài lòng, nếu thứ này mà nộp lên nhà nước, có hay không Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đại thúc sẽ trao ta huân chương?"

【...】


"Khụ khụ...!Ý ta là ta rất hài lòng, cảm ơn ngươi, 3812."

【Đây là nghĩa vụ của ta, thưa chủ nhân.】

"Hẳn là bữa tối đưa cho Diệp nhi a, còn nàng...!

Trần Du quay sang mỹ nhân đang nằm kế hắn.

"Ai! Để ngày khác làm một cái tặng nàng vậy, không biết nàng có hay không nhận a."

Bỏ qua những suy nghĩ, Trần Du đứng lên, lặng lẽ tiến về phòng bếp.

Xèo xèo~

Trần Du đang nấu ăn trong bếp, mùi thơm nhẹ của thức ăn bay khắp căn nhà.

Kể từ khi tiếp nhận ký ức của đời đầu, hắn cảm thấy đồ ăn Trung Quốc thực khó nuốt, nếu ai đó nói ăn đồ Trung chính là đang uống mỡ thay nước hắn cũng tin.

Dù sao, tiếp nhận ký ức chính là sẽ thay đổi cách sống của con người, hắn cũng không hiểu tại sao bản thân trước có thể ăn được những món đầy dầu ấy nha, quá hại cho sức khỏe.

Thế là hắn quyết định từ hôm nay sẽ thay đổi ẩm thực của cái nhà này, ít mỡ thêm rau, đó chính là phương án tốt nhất.

"Oa, ba ba ngài đang nấu gì thật thơm nha?"

Tiếng réo như chuông bạc vang lêm trong phòng bếp, tiểu gia hoả lại gần Trần Du, ôm đùi hắn mà đạo.

"Ba ba đang làm nem nha, cho Diệp nhi thử một miếng."

"Nem là cái gì a? Ta chưa nghe qua bao giờ."

Hắn cắt lấy một miếng nem không còn quá nóng rồi bỏ vào miệng nhỏ của con gái.

"Phù~ Phù~ Ân, ăn thật ngon~ Ba ba, lấy cho ta thêm a~"

"Không thể nha, ngươi ăn hết rồi lát mụ mụ ngươi ăn gì a?"

"Mụ mụ? Mụ mụ về rồi sao ba ba?"

"Ân, nàng đang ngủ trên phòng ta đâu."

"A, mụ mụ về, ta lên phòng ngươi tìm nàng chơi a."

"Đừng làm phiền ngươi mụ, lên gọi nàng xuống ăn tối, nàng hôm nay chắc đã rất mệt mỏi a."

"Ta biết rồi ba ba.

A nha.

Hì hì."

Từ nhỏ Thanh Diệu luôn tỏ ra là đứa trẻ hiểu chuyện, thực sự là thao nát tâm hắn, con bé còn chưa đến năm tuổi a, thực sự hiểu chuyện đau lòng người.

Trần Du bày đồ ăn ra bàn, hai đạo món chiên, nhất đạo thịt kho tàu, hai đạo rau xào kèm với một đạo món chua.

Đồ ăn nhiều như thế chỉ khi Thanh Tuyết trở về nhà xem nữ nhi, nhưng nàng cũng chẳng đả động đến bao giờ, dù thế Trần Du vẫn là nấu rất nhiều, dù sao nếu không ăn hết có thể cấp trữ trong tủ lạnh, hôm sau lại có một bữa thịnh yến, không có gì là lãng phí a.

Hắn dọn xong bàn đồ ăn, ngồi bấm điện thoại một lúc.

Chẳng mấy chốc, hai âm thanh một lớn một nhỏ từ từ xuất hiện ở cầu thang.

"Ma ma, ma ma, lần này ngươi tại nhà bao lâu a? Hì hì, ma ma, ba ba hôm nay làm đồ ăn thực mỹ vị đâu, ngươi nhất định phải ăn a~.."

"Ân, ta tại nhà thật lâu a.

Ân, ta nhất định ăn thật nhiều..."

Âm thanh trẻ nhỏ lanh lảnh vang lên như chú chim ríu rít trong khi mỹ nhân âm thanh lại đầy kiên nhẫn đáp lại.

Hắn nhìn hình ảnh ấm áp này rồi cười cười, lại nghĩ về quá khứ của mình, nụ cười của hắn lại dập tắt, thay vào đó là ánh mắt vô tận thương tâm.

"Ba ba, ăn a, ta thật đói."

Thanh Diệp ngồi cạnh Lãnh Thanh Tuyết, hai mỹ nhân một lớn một nhỏ ngồi kế hắn.

Hắn bị kéo trở lại thực tế, nở một nụ cười gượng gạo với hai mẹ con.

"Hảo, hảo, ăn cơm, ăn cơm nào, để baba gắp ngươi thức ăn a..."

Lãnh Thanh Tuyết nhìn qua vẻ gượng gạo trên mặt Trần Du, nàng chưa bao giờ cho hắn tốt nhìn mỗi khi đối mặt cả, dù vậy hắn vẫn cười mỗi khi đối mặt với nàng, dù nàng nói những lời nói chà đạp trái tim hắn, hắn vẫn cười, chỉ là theo thời gian, nụ cười càng lúc càng miễn cưỡng, từ một thiếu niên tràn đầy ánh dương, hắn giờ dù nhìn vẫn soái khí bức người nhưng tông màu u ám, buồn bã đã sớm nuốt trọn dương quang.

Nàng mím môi, nhìn Trần Du gắp thức ăn cho nữ nhi.


Hắn bỗng gắp một miếng nem, đặt vào chén của nàng.

"Thanh Tuyết, ăn thử đi, đây là món ta vừa nghĩ ra nha, vừa ít dầu lại tốt ăn, ngươi không phải lo về việc tăng cân a."

Thanh Tuyết khoé mắt có chút cay, hắn vẫn thế, không thay đổi.

Nàng nhìn vào đồ ăn trong chén.

"Cảm tạ..."

Trần Du ngừng động tác, hắn vừa nghe gì? Thanh Tuyết "cảm tạ" hắn? Tuyến nhân vật thực sự sụp đổ rồi a.

Mà hình như cũng chả có gì lạ, dù sao việc hắn sống lại cũng đã phá vỡ tuyến nhân vật, hẳn là thế?

Nàng dùng đôi đũa bạc gắp lấy miếng nem chậm rãi cắn nuốt.

Trần Du dõi theo cử chỉ của nàng.

"Thế nào, vẫn được chứ?"

"Ân, thật tốt ăn a ...!lão công."

Trần Du: (⁠ ̄⁠ヘ⁠ ̄⁠;⁠)!!!

Đã xác nhận, nhân thiết đã băng.

Trên đời có hai việc xảy ra, một là phụ huynh châu Á xin lỗi con cái của mình, hai là Lãnh Thanh Tuyết gọi hắn lão công a.

Việc thứ hai khả năng xảy ra còn thấp hơn việc xảy ra việc thứ nhất gấp vô số lần.

Nếu hôm qua hắn còn có thể cho là ai đó dùng điện thoại nàng quấy rối ác ý, giờ thì hắn xác nhận rồi.

Băng! Nhân thiết trực tiếp băng!!! Khá lắm.

Nhìn khuôn mặt mộng bức của trượng phu, nàng có chút vui vẻ.

Làm sao trước đây không thấy hắn đáng yêu như vậy đâu.

So với cái kia giòi bọ da đen Diệp Phàm, hắn thực sự là nghiền ép mọi mặt a.

"Hảo, ngon thì ăn nhiều một chút."

Thấy Thanh Tuyết khen bản thân mình, Trần Du thấy ấm một chút trong lòng, dù không biết Thanh Tuyết diễn hay chân thành, nhưng nàng ăn dù chỉ một miếng, đó là kết quả tốt nhất mà hắn muốn.

Hắn thực sự cảm thấy mình là liếm chó a, vợ hắn muốn cho hắn hai cặp sừng mà bản thân còn như thế giữ gìn nàng.

Ai, có lẽ đó là cái gọi là yêu đi.

Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, ba người phong vân tàn quyển mà diệt sạch đồ ăn.

Hắn thu dọn tàn cuộc rồi bắt đầu tẩy.

Vừa tẩy chén, hắn vừa nghĩ một chút về tuyến thời gian.

Nếu chính xác mà nói, trận chiến giữa hắn Diệp Phàm sẽ còn khoảng 8 năm nữa mới bắt đầu, nhưng chính xác thời gian mà nói thì khoảng đến mùa hạ năm sau sau hắn sẽ quay lại Long quốc, để bắt đầu đặt cái chân chó của hắn xuống Giang thị.

Từ Giang thị, tiểu tạp chủng Diệp Phàm sẽ bắt đầu dựa vào trang bức đánh mặt, dùng y cứu nhân vật quan trọng, hắn sẽ từ từ đưa Long Vương điện vào quốc nội của Long quốc, và kèm thêm cái hệ thống nửa tiên nửa võ của hắn, hắn chỉ mất vài năm để đánh từ Giang thị lên Yến kinh, hay Bắc Kinh nếu như đúng theo thế giới cũ, từ đây nhờ việc chọc gái từ các đại gia tộc, hắn sẽ gián tiếp thông qua đó kiểm soát toàn bộ đất nước, đến cuối cùng khi hắn đặt chân chó của mình xuống Ma đô, chính là lúc Trần Du và hắn đối đầu.

Trần Du trực tiếp chửi khá lắm.

Cái quốc gia ban lãnh đạo là các đại gia tộc, cái đảng cộng sản trực tiếp cho bay màu.

Quan và quân thì tùy ý nghe lệnh một thằng nhóc mồm hôi sữa, điều động một cách vô tội vạ.

Tên Diệp Phàm dẫn theo dàn hậu cung của hắn đến để hội đồng Trần Du a, Trần Du hắn là một mình chống lại cả thế giới a? Không so sánh thì không có tổn thương, đến cả lão bà ngay từ đầu cũng là nhảy phe thì đánh cái rắm.

Lần này thì hay rồi, nhân thiết băng.

Nếu như có hiệu ứng cánh bướm, vậy khả năng cao hắn sẽ phải đối đầu với Diệp Phàm sớm hơn dự kiến.

Hắn buộc phải đẩy nhanh việc xây dựng lực lượng của riêng mình, phải lớn đến mức nghiền ép toàn diện khí vận chi tử để cho hắn không thể lật kèo.

Hắn cũng đã nghĩ đến việc cướp đi nữ chính trong truyện nhưng việc này tỉ lệ khả thi là không cao bởi ảnh hưởng của ý chí thế giới và cách biệt giai cấp.

"Ai, thật khó chịu...!Thôi thì đến đâu thì hay đến đó, ít nhất lần này ta không đơn thương độc mã."

Tẩy xong chiếc chen cuối cùng, hắn lau khô tay rồi trở về phòng của mình.

Hắn đi ngang qua phòng của Lãnh Thanh Tuyết, phòng của nàng tại căn nhà này là ở ngay đầu hành lang trong khi của hắn nằm ở cuối, cách đến 2 căn phòng.

Giờ này hẳn là nàng đang tắm, suy nghĩ một chút hắn cũng muốn tắm rửa một chút.

Nghĩ là làm, hắn về phòng của mình.

Hắn không có thói quen khoá chốt cửa để nếu nữ nhi muốn hắn nàng đều dễ dàng có thể ra vào.

Nữ nhi lúc này hẳn là đang tại phòng nhìn sách thiếu nhi a.

Hắn nghĩ rồi lắc lắc đầu bước về phòng tắm.

Hắn cởi quần áo của mình ra rồi bước vào phòng tắm.

Trước gương trong phòng tắm, hắn đứng trước đó rồi nhìn lại bản thân mình.

Hắn nhìn lên những vết sẹo trên người, một vài đã có từ lúc hắn còn tại cô nhi viện, một vài xuất hiện do lũ bắt cóc gây ra khi hắn cố cứu Lãnh Thanh Tuyết.

Hồi đại học thực sự là khoảng thời gian sôi nổi, nhưng đáng tiếc trả giá thực tình chưa chắc nhận lại được thực tình.

Hắn lại nhìn lên cơ bụng tám múi của mình.


Khá lắm, có tám múi mà không cần quá trình kiện thân.

Trên người hắn cơ bắp sung mãn, thân hình còn có vẻ cao hơn trước.

Có lẽ là do tác dụng của Âm dương sinh mệnh đại đạo quyết a? Hắn chưa từng để ý đến nhan trị của mình, nhan trị cao để làm gì, vợ hắn chẳng phải vẫn không ưa thích hắn sao?

"Ai..."

Hắn thỏ dài rồi mở lấy vòi nước.

Nước lạnh giội xuống người hắn.

Chẳng mấy chốc hắn đã tắm xong.

Dùng lấy một chiếc khăn quấn quanh eo để che đi phần dưới, lấy một chiếc khăn khác trùm lên đầu rồi bắt đầu xoa tóc.

Hắn di chuyển theo bản năng tiến ra khỏi phòng tắm.

Khăn tắm che hết tầm nhìn, hắn chỉ có thể nhìn mặt đất để di chuyển đến giường.

"Ân?"

Hắn thấy ở đầu giường hắn có một cặp chân ngọc.

Lấy xuống chiếc khăn tắm đang vò đầu.

Cảnh tượng trước mắt làm hắn há hốc mồm.

Hắn đang thấy gì? Lãnh Thanh Tuyết cao ngạo đang gồi trên giường hắn, nàng thân mặc đồ ngủ vô cùng thiếu vải, chỉ cần cao hơn nàng một chút thì có đứng gần nàng có thể thấy rõ nàng cái kia hai cái đại bạch thỏ với hai cái núm hồng a.

Nàng thấy vậy, đứng dậy tiến lại gần hắn.

"Thanh Tuyết, ngươi đây l- ưm..."

Hắn đang muốn hỏi nàng đang muốn làm gì thì nàng đã dùng một cái hôn sâu chặn lấy miệng hắn.

Lưỡi của nàng va chạm lấy lưỡi của hắn, hắn nếm được nước bọt của nàng.

Có chút vị điềm điềm, hương hương a.

Hôn ước chừng ba mươi giây, nàng buông ra hắn, khi tách môi ra, đầu lưỡi cả hai còn dính đầy những tơ nước bọt trông đầy dâm mỹ.

"N-Ngươi đây là thế nào, Thanh Tuyết?"

Lần này đến phiên hắn lúng túng hỏi, đầu lưỡi vẫn còn dính chút nước bọt của Thanh Tuyết.

"T- Ta sợ mất đi ngươi...Nếu như ta lần nữa mất đi ngươi, ta sẽ không thể sống tiếp được.

Hãy để ta đền bù thời khoảng thời gian trước đây, ta sẽ dành hết phần đời còn lại để bồi ngươi có hay không hảo, ta sẽ cho ngươi sinh thật nhiều, chỉ cần ở lại với ta có được hay không?"

"Ân, chỉ cần ngươi không rời ta, ta cũng sẽ không rời ngươi a.

Cần gì lại phải nói với ta lời ấy?"

"Ta đã biết trước đây người cứu ta là ngươi, là ta ngu xuẩn nên không tin ngươi mà lại đi tin tên giòi bọ Diệp Phàm đó.

Là lỗi của ta, ta không cầu ngươi tha thứ ta, chỉ cần đừng vứt bỏ ta có được không?"

Thanh Tuyết nói, trong mắt nàng tràn đầy cầu xin xen lẫn với hối hận.

Nàng sớm đã khóc thành nước mắt người.

"Ân, ta hứa sẽ không vứt bỏ ngươi."

Trần Du vỗ vỗ sau lưng nàng, ai không biết còn tưởng hắn là ác thiếu đang chuẩn bị ăn tươi nuốt sống gái nhà lành đâu.

Hiện tại hắn đang nghi ngờ lão bà của hắn có hay không là người trùng sinh, không thể nào có chuyện một việc điều tra mười năm không có kết quả lại bị sáng tỏ trong một ngày được.

"Cảm tạ ngươi, lão công.

Đêm nay ta là của ngươi, sau này cũng sẽ là của ngươi, ta cho ngươi tái sinh một đứa bé có được hay không?"

Không đợi Trần Du kịp phản ứng, nàng kéo xuống đồ ngủ để lộ ra toàn thân trắng như tuyết.

Hai cặp vú to không chỉ không xệ xuống bởi trọng lực mà còn vểnh cao hai cái núm màu hồng nhạt lên như thể hiện sức mạnh của chủ nhân của chúng.

Bên dưới của nàng càng thêm mê người.

Nàng bẩm sinh là một cái bạch hổ a, phần mu không có lấy một sợi lông.

Bạch hổ nữ nhân thực vô cùng hiếm, các nàng tính dục rất mạnh a, nhưng các nàng có thể kiềm chế nha.

Nhưng một khi các nàng đã tao lãng, các nàng tuyệt đối sẽ hút khô người.

Thấy cảnh đẹp trước mắt, Trần Du không thể không cứng dậy, bên dưới sớm đã trở thành một cái chóp dài.

"Đến đây đi, lão công~"

Thanh Tuyết mị mị nói với Trần Du, khoé mắt hơi đỏ do vừa khóc càng làm cho cái này mỹ nhân bại hoại thêm vũ mị.

Hắn cũng chẳng qua tâm trước mắt là thật hay giả, đồ bày ra trước mắt mà không ăn, ngươi là kẻ ngu sao?! Hắn cởi xuống chiếc khăn rồi ném qua một bên, để lộ dương vật dài khoảng 20cm sớm đã cương lên.

Thanh Tuyết nằm xuống giường chờ trượng phu của mình đến thưởng thức.

Dù bên ngoài mạnh miệng mời chào hắn đến, nhưng khi nhìn đến cái kia dương vật, nàng thật sự cảm thấy sợ.

Trong cả hai đời, nàng làm tình một lần duy nhất là trong đêm tân hôn khi Trần Du lấy đi xử nữ của nàng, nên đối với ân ái chuyện này nàng cho rằng đó là một chuyện vô cùng đau đớn, nhưng vì Trần Du, hiện tại nàng đều có thể chịu đựng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận