Editor: Tô
"Hôm nay tôi có chuyện đi trước," Quý Xán thay áo khoác trắng, nói với phụ tá bên cạnh: "Mọi người hoàn thành công việc thì có thể về nhà, nếu có vấn đề thì gọi cho tôi."
"Dạ, giáo sư Quý đi thong thả." Mọi người trong phòng nghiên cứu đồng thanh đáp.
Tại cửa phòng thí nghiệm Vật lý thiên văn của Đại học T, Quý Xán chỉnh nơ trước kính phản chiếu, ngay sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
1
Vừa hay bắt gặp hai nghiên cứu sinh đì vào ở cửa phòng thí nghiệm, hai cô nàng đỏ mặt, lắp bắp chào cậu: "Chào-chào giáo sư Quý ạ."
Quý Xán lễ phép gật đầu một cái.
Khí chất người đàn ông nho nhã lại lạnh nhạt, Trải qua những năm tháng thăng trầm, khí chất đầy sức sống của thiếu niên ngày ấy đã trở nên hờ hững, làm cho mọi người xung quanh liên tục nhìn sang.
"Aaaaaaaaaa, sao tự nhiên nay mặc lễ phục vậy, bộ âu phục đó giết tui rồi!"
"Sao hôm nay anh ấy ăn mặc đẹp như vậy? Chẳng lẽ đi gặp bạn gái?"
"Huhu quả nhiên trai đẹp đều là hoa có chủ rồi sao?"
"Giáo sư đẹp trai như vậy, bạn gái chắc cũng không phải dạng vừa đâu nhỉ?"
.......
Hai nghiên cứu sinh đi vào phòng thí nghiệm, hai mắt nhìn nhau, sau đó tìm trợ thủ nhìn qua có vẻ dễ nói chuyện, hỏi: ""Chị ơi, chị có biết hôm nay giáo sư định làm gì không?"
Một bạn nữ khác to gan hơn, hỏi thẳng: "Giáo sư kết hôn chưa ạ? Có bạn gái chưa?"
"Mấy em không thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh ấy à?" Trợ thủ nhìn mấy cô một cái, ung dung thong thả nói: "Người ta kết hôn mười năm rồi."
"Mười.... mười năm???" Hai bạn nữ đồng loạt trợn tròn mắt, khó tin nói: "Không thể nào? Giáo sư Quý giờ nhìn đi nhìn lại cũng chỉ hơn hai mươi một chút, anh ấy kết hôn hồi còn vị thành niên hả chị?"
"Đừng nhìn anh ấy trẻ mà hiểu lầm, bây giờ đã ba mươi hai rồi đó." Trợ thủ cười.
4
"Ba mươi hai tuổi?" Bạn nữ trợn tròn hai mắt: "Nhìn không ra đó nha! Em còn tưởng anh ấy bằng tuổi đàn anh chứ!"
"Tôi năm nay mới 25 nha!" Đàn anh mặc áo thun quần đùi ngẩng đầu lên từ dụng cụ thí nghiệm: "Em đây là xem thường thầy hay là xem thường tôi đó?!"
Hai nghiên cứu sinh mới vào nhìn nhau, không dám nói câu nào.
Trợ thủ cười một tiếng, nói thẳng: "Ai bảo cậu có gương mặt già nua chi."
Đàn anh: "....."
"Nhưng mà cũng tốt nhaa," Nữ sinh thở dài: "Vợ thầy ngày ngày được nhìn ngắm khuôn mặt này chắc hạnh phúc chết đi được."
Trợ thủ bật cười lắc đầu: "Kia cũng không phải là vợ."
"Không phải ?" Hai bạn nữ sinh kinh ngạc.
Trợ thủ có chút bất ngờ: "Hai em không biết à? Năm đó giáo sư Quý cùng với người yêu đồng giới của mình tổ chức một đám cưới thế kỷ hoành tráng đó!"
"Cùng người đồng giới?"
"Nam?"
"Kết hôn??!"
Hai bạn nữ kinh ngạc há hốc mồm, khó tin bảo: "Không phải trong nước không cho phép kết hôn đồng giới sao?"
Đồng giới đúng là không thể kết hôn, nhưng trường hợp của Quý Xán với Cố Gianh Hành thật sự quá đặc biệt, khi câu chuyện của hai người được tiết lộ đã gây được sự chú ý lớn trên toàn thế giới, vô số người nói thẳng đây là tình yêu thần tiên.
Mà hai người bọn họ coi như là người đồng tính luyến ái giải cứu Đồng thị, cũng được phía chính phủ mở ra đặc quyền đặc biệt cho phép thông qua.
Đám cưới hôm đó, tất cả các kênh stream lớn trên thế giới đều đồng loạt phát sóng về đám cưới thế kỷ của họ.
Không chỉ vậy, nghe nói năm đó học sinh Đồng thị trở về ngay đợt thi Đại học, bởi vì đã bị chậm hai năm, Bộ giáo dục đặc cách phê cho học sinh lớp mười một học chậm lại một năm, cùng khối mười tiếp theo cùng nhập học.
Nhưng bất luận là trường học hay học sinh, tất cả đều quyết định tham gia vào kỳ thi Đại học như bình thường. Tất cả mọi người đều cho là bọn họ sẽ thi trượt, nhưng vạn lần không nghĩ tới không chỉ thi kém đi, thành tích của bọn họ còn tốt hơn cả học sinh khác, đạt thành tích cao một cách thần kỳ.
Đối mặt với những lời khen ngợi dồn dập ùn ùn kéo đến, đám học sinh rối rít hãnh diện, đắc ý nói: Bọn tôi ở bên trong cũng không có quên học tập đâu!
Mùa hè năm đó, gần như toàn bộ Nhất Trung đều là tin vui.
Quý Xán được như ý nguyện vào Đại học T, trở thành nhà nghiên cứu chính của phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia khi còn rất trẻ.
Cố Giang Hành cách cậu một con đường, học khoa kinh doanh Đại học B kế bên. Hắn tiếp quản công ty của gia đình, và cũng liên tục hỗ trợ tài chính cho nghiên cứu của Quý Xán.
6
Điều này cũng quá ảo mộng đi.
Hai bạn nữ nghe mà há hốc trợn mắt, lại vội vàng hỏi: "Vậy dáng vẻ của chồng thầy như thế nào?"
"Siêu cấp đẹp trai." Trợ thủ không nhịn mà mắt sáng lấp lánh: "Là loại hình khác với giáo sư, rất đẹp trai rất khoa trương, chị hầu như không dám nhìn anh ta."
Hai bạn nữ nhìn nhau một cái, chạy thẳng ra tới cửa.
Ngoài cửa viện nghiên cứu, Quý Xán mặc vest đã được ủi phẳng phiu, khí chất lạnh nhạt nho nhã, giống như ngôi sao trên tạp chí vậy.
Cậu chờ không bao lâu, rất nhanh có một chiếc xe con khiêm tốn màu đen dừng trước mặt cậu.
3
Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc vest đen ôm một bó hoa hồng đi tới. Người đàn ông cao rao chân dài, mặt mũi tuấn mỹ, giống như một mũi kiếm dính hoa hồng, chói lọi hơn cả một vì sao sáng.
Người đàn ông đẹp trai đi tới chỗ Quý Xán, hắn đưa hoa hồng cho Quý Xán, động tác thân mật hôn môi đối phương, Quý Xán cũng nở nụ cười theo.
Hai nghiên cứu sinh mới vào phòng thí nghiệm, cho tới giờ chưa thấy biểu tình này của giáo sư Quý, đều ngơ ngác trợn tròn mắt nhìn.
Người mới vừa rồi, thật sự là vị giáo sư nghiêm túc kia của phòng thí nghiệm các nàng sao? Tương phản cũng quá lớn rồi? Sao có thể cười ngọt ngào như vậy?
Cho đến khi hai người trong cuộc rời đi, lúc này các cô nàng mới hồi phục tinh thần."
"Phắc phắc phắc, CP này tôi nhảy!"
"Mịa ơi, màn vừa rồi ngọt quá điiii!"
"Mấu chốt vẫn là đẹp trai nha! Sao mấy anh trai đẹp trai toàn tụ lại tiêu thụ nội bộ vậy huhuu!"
16
........
"Bảo đao của giáo sư Quý vẫn còn bền lắm nha!" Cố Giang Hành từ trong kính chiếu hậu nhìn hai bạn nữ kia, cười ghẹo nói: "Mới rồi có mấy bạn nhỏ ở bên cạnh nhìn em."
"Cố tổng tài thật là, đi làm cho tốt đi, đừng có không có gì làm đi trêu chọc học trò em." Quý Xán nhìn Cố Giang Hành, ung dung thong thả nói: "Anh phải biết mỗi một lần anh tới là hạ 10% tiến độ nghiên cứu của em."
Cố Giang Hành bây giờ trên người đã bớt đi mấy phần ngông cuồng thời thiếu niên, nhiều thêm loại lắng đọng của năm tháng, giống như một vò rượu ủ lâu năm, chỉ cần ngửi thấy mùi rượu là sẽ say.
3
Không trách nhiều người bị hắn hấp dẫn như vậy, những nữ sinh trong trường mới biết yêu kia, nào có thể chịu được mị lực của đàn ông thành thục chứ.
"Cao vậy sao?" Cố Giang Hành nhíu mày: "Xem ra em phải xem xét lại học sinh của em rồi."
"Bởi vì trong đó có 9% trách nhiệm của em." Quý Xán khẽ cười, bình tĩnh nói: "Hay Chủ tịch Cố muốn thay em?"
"Xem ra anh sai rồi." Cố Giang Hành chuyển tay lái, khóe mắt mang theo ý cười: "Tuổi đã cao mà hấp dẫn như vậy, anh cũng rất phiền muộn đó."
Quý Xán: "Da mặt anh ngược lại càng lúc càng dày."
Cố Giang Hành nhướng mày: "Như nhau thôi em."
Quý Xán không đấu võ mồm với hắn nữa, từ trong túi móc ra quà chuẩn bị lần này: "Chúc mừng kỷ niệm mười năm kết hôn."
Trong tay cậu là một cái hộp nhỏ, trên lớp nhung đen là một viên đá màu xám đen, giống như một phiên bản thu nhỏ của một loại thiên thạch nào đó.
Cố Giang Hành có chút hiếu kỳ: "Vẫn là thiên thạch?"
"Là một mô hình thu nhỏ của một tiểu hành tinh," Quý Xán nói, "Anh đoán xem nó được gọi là gì."
Cố Giang Hành nói rất nhiều nhưng vẫn không đúng, cuối cùng Quý Xán không đùa hắn nữa, lúc này mới cười híp mắt công bố câu trả lời: "Nó tên là tiểu hành tinh Cố Giang Hành."
Cố Giang Hành thật sự không ngờ: "Em cho anh quyền đặt tên một tiểu hành tinh?"
"Ừm, cách đây không lâu em phát hiện một tiểu hành tinh chưa đăng ký, có thể đặt tên bằng số thứ tự phát hiện thêm tên người phát hiện ra nó, nên em liền viết tên anh lên."
2
Cố Giang Hành ngẩn ra, trái tim bỗng nóng bừng, nhớ lại cảm giác khi hắn với Quý Xán mới yêu nhau.
Kết hôn nhiều năm, giữa bọn họ đã sớm không cần những món quà để tạo sự bất ngờ.
Nhưng nghi thức thỉnh thoảng vẫn rất quan trọng.
Cố Giang Hành cảm động nhìn cậu, cả gương mặt như sáng bừng: "Cảm ơn em, anh rất thích."
Quý Xán: "Anh thích thì tốt."
"Nhưng anh phải nói một điều." Cố Giang Hành đảo tay lái, hỏi: "Em cố ý đến giờ mới đưa cho anh?"
Quý Xán cười híp mắt nhìn hắn, ái chà một tiếng: "Bị anh đoán được à?"
Cố Giang Hành thở dài, có chút tiếc nuối nói: "Nếu không phải bây giờ anh đang lái xe thì anh đã hôn em rồi."
Quý Xán khẽ dừng, bỗng chủ động nhích tới, đặt lên khóe miệng Cố Giang Hành một nụ hôn nhẹ.
Cậu ngồi lại chỗ mình, chậm rãi nói: "Vậy giờ được chưa?"
Trên mặt Cố Giang Hành lộ ra vẻ kinh ngạc, bánh xe dưới tay hắn cũng vì hắn thất thần mà khẽ trượt, nhưng rất nhanh vững vàng lại.
Cố Giang Hành híp mắt, khẽ cười: "Tối nay em xong rồi."
Quý Xán không chút sợ hãi: "A, em còn sợ eo anh không được."
21
Sau khi ăn xong từ nhà hàng, Cố Giang Hành vội vã muốn về nhà, nhưng Quý Xán vẫn là bộ dạng không thèm đếm xỉa, còn chậm rãi kéo hắn đi dạo phố.
Quý Xán dạo này rất bận rộn với công việc, ngày nào cũng đi sớm về muộn, lâu lắm rồi cậu mới có được giây phút nhàn nhã như vậy.
Họ cùng nhau dạo chơi trường cấp ba cũ, bởi hai năm trở lại đây Nhất Trung đã trở thành địa điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng, trước cổng trường có không ít du khách chụp hình kỷ niệm.
Thấy có người nhận ra bọn họ, Quý Xán vội vã kéo Cố Giang Hành chạy biến.
Sau khi chạy qua hai con phố, ở góc phố Quý Xán thấy được poster bánh ngọt quen thuộc.
"Chào mừng quý khách." Người phục vụ trước kia đã thay đổi từ lâu nhưng vẫn như ra bọn họ, cười bảo: "Hai vị tân hôn vui vẻ ạ!"
4
"Quản lý vẫn còn đang nói mấy anh lâu như vậy rồi sao không tới chơi." Cô gái chính là nhìn tin tức của Quý Xán và Cố Giang hành mà lớn lên, không ngừng lải nhải: "Đừng có bởi vì cho mấy anh voucher miễn phí liền xấu hổ không tới nha."
Quý Xán cười: "Công việc gần đây khá bận rộn."
Bọn họ lấy hai bánh cheese sữa tuyết, lúc bỏ túi, nhân viên cửa hàng nhiệt tình cho bọn họ thêm hai sản phẩm mới, thấy Quý Xán muốn từ chối thì vội vàng nói: "Bánh Red Velvet* vừa ra mắt nhân dịp kỷ niệm ngày cưới của hai người á! Ông chủ đặc biệt chuẩn bị đó."
*Red Velvet:
1
Vì vậy Quý Xán không từ chối nữa, cùng Cố Giang Hành xách bánh ngọt về nhà.
Chung cư siêu cao cấp giữa trung tâm thành phố có thể nhìn ngắm toàn cảnh thành phố về đêm. Quý Xán đang ngồi ngoài ban công ăn bánh ngọt, lúc còn một miếng cuối cùng thì bị người đàn sáp tới ăn mất.
Quý Xán đẩy hắn, mắng: "Muốn ăn thì tự lấy đi, trên bàn còn nhiều như thế mà."
Cố Giang Hành vừa mới tắm ra, để lộ nửa người trên săn chắc mạnh mẽ, còn mang theo mùi thơm của sữa tắm.
Hắn nuốt bánh ngọt xuống, lúc này mới cười híp mắt bảo: "Của em ăn ngon nhất."
Hoạt động kế tiếp liền biến từ ăn bánh ngọt thành ăn Quý Xán, Cố Giang Hành không chờ nổi muốn chứng minh bảo đao của mình không hỏng, cứng rắn làm suốt một đêm.
-Kết thúc-
353