Tần Gia Hòa: !
Heo con hoàn toàn không ngờ rằng anh trai của mình lại chó đến vậy, đôi mắt to tròn mở ra nhìn chằm chằm Tần Gia Thụ, trong miệng điên cuồng tiết nước miếng.
"Anh ơi, ăn ngon không?"
Thực ra thì Tần Gia Thụ không thích ăn kẹo, bỏ kẹo vào miệng không đến mấy giây đã cảm thấy ngọt ngấy, nhưng nhìn ánh mắt khát vọng của thằng oắt kia, hắn vẫn nhàn nhạt nhả ra hai chữ: "Ăn ngon".
Tần Gia Hòa lặng lẽ chép miệng hai cái, đôi mắt to chưa từng rời đi, nhưng lại không tiện đòi anh trai cho kẹo, dù sao anh trai cũng chỉ có hai cái.
Tần Gia Thụ nhíu mày, "Muốn ăn?"
Nhóc con nào biết che giấu suy nghĩ của mình, rất thành thật gật đầu với anh nó: "Muốn ạ".
Nói xong, bàn tay nhỏ chờ mong nắm thành nắm đấm nhỏ, gương mặt bánh bao tràn đầy khát vọng và ước ao.
Ai ngờ Tần Gia Thụ lại cất cây kẹo que còn lại vào túi, "Trước khi đi ngủ không được ăn kẹo".
Lời nói này đối với chú heo con mới bốn tuổi mà nói, không khác gì một cú sốc lớn lần thứ hai giáng xuống trong buổi tối ngày hôm nay.
Mặc dù trong lòng vô cùng thèm thuồng, nhưng cậu bé biết anh trai muốn tốt cho mình.
Mẹ cũng từng nói với cậu bé, trước khi đi ngủ không được ăn đồ ngọt, nếu ăn kẹo rồi đi ngủ côn trùng sẽ bò ra cắn răng cậu, anh trai cậu không phải là không cho cậu ăn kẹo, mà anh trai còn đang cứu cậu.
Thế là hình tượng của Tần Gia Thụ trong lòng của cậu nhóc con lại càng to lớn hơn.
Cậu bé nghe lời anh trai, ríu rít giống như một con chim nhỏ nói: "Tiểu Hòa sẽ không ăn".
Tần Gia Thụ nhìn cậu bé, không nói câu gì, im lặng ngồi bên chiếc giường nhỏ của trẻ em.
Chiếc giường này được thiết kế riêng cho Tần Gia Hòa, hắn – một thiếu niên cao gần mét chín thân cao chân dài to khỏe ngồi trên này có cảm giác vô cùng chật chội.
Thấy Tần Gia Hòa đã yên tĩnh không lộn xộn nữa, hắn đứng dậy định rời đi.
Cậu nhóc con thấy anh trai muốn đi, hoảng sợ vội từ trên giường nhỏm dậy, từ góc độ của Tần Gia Thụ, cậu bé không khác gì một quả bóng thịt bật nảy.
Tần Gia Thụ:.
.
.
"Anh, anh ơi, anh không ở lại với Tiểu Hòa à?"
"Nằm xuống."
Tần Gia Hòa từ trước đến nay luôn xem lời anh trai là thánh chỉ, ngoan ngoãn nằm xuống.
Nhưng miệng nhỏ vẫn không ngừng bi bô: "Anh ơi, anh đi đâu đấy?"
"Đi ngủ."
Tần Gia Hòa nghe xong vội vàng chổng mông lùi sang bên cạnh, muốn nhường cho anh trai một chỗ trống.
Nhưng so với cái giường trẻ em cực kỳ nhỏ bé kia, Tần Gia Thụ chẳng khác gì một người khổng lồ.
Tần Gia Thụ làm lơ hành động của cậu nhóc con, lạnh nhạt mở miệng: "Đàn ông đích thực luôn ngủ một mình".
Tần Gia Hòa giật mình, không ngờ anh trai lại quan tâm đến mình như vậy, lập tức ưỡn ngực nhỏ, khuôn mặt béo béo trắng trắng kia rất nghiêm túc tuyên bố: "Anh, Tiểu Hòa sẽ ngủ một mình!".
Tần Gia Thụ không nhìn cậu bé nữa, mở cửa đi ra ngoài.
Heo con nghe lời của anh mình vô cùng vui vẻ, lặng lẽ đứng lên, dự định đem lời của Tần Gia Thụ ghi âm vào đồng hồ thông minh của trẻ em, mỗi ngày nghe ba lần, có thể xem như tự kiểm điểm bản thân ba lượt.
Thế là chân ngắn nhỏ bé lạch bạch chạy xuống giường đi tìm đồng hồ.
(*)吾日三省吾身: Mỗi ngày kiểm điểm bản thân ba lần.
Câu nói của Tăng Tử trong sách Luận Ngữ.
"Đàn ông đích thực phải biết tự ngủ".
"Trước khi đi ngủ không được ăng đường".
(ngọng)
Sau khi dứt lời nhóc con mới bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, anh trai mình bảo trước khi đi ngủ không được ăn đường, sao lúc nãy anh trai còn ăn?
Đến tận đây, não bộ của Tần Gia Hòa sinh ra một nghi ngờ thật lớn, nhưng lại không hề cảm thấy nghi ngờ gì với Tần Gia Thụ, có lẽ chỉ khi có Quý Phong Trường ở nơi này, cậu ta mới có thể giải đáp được nghi ngờ của nhóc.
Âm vang mạnh mẽ, khẳng định chắc chắn.
Bởi vì anh trai em chính là một thằng chó.
Tần Gia Thụ đi vào phòng liền ném chiếc kẹo ngọt ngấy trong miệng vào trong thùng rác, yết hầu nhấp nhô, cầm lấy ly uống mấy ngụm nước.
Hắn đưa tay lên cởi đồng phục, lúc đang cởϊ áσ, một chiếc kẹo que còn lại trong túi rơi xuống đất.
Tần Gia Thụ rũ mắt, cả gian phòng lặng yên không một tiếng động trong thoáng chốc, sau đó lại truyền đến tiếng đóng mở ngăn kéo.
Hắn để trần thân trên cường tráng đi vào trong phòng tắm, chiếc kẹo rơi trên đất kia không biết đã ở nơi đâu.
Bởi vì bị hoảng sợ cộng thêm mệt mỏi suốt ngày dài, Ôn Trĩ Sơ lên xe bus xong liền ngủ như chết, gần đến nhà rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
[Hệ thống: Thiếu niên! Đừng ngủ nữa!]
Ôn Trĩ Sơ nhắm chặt hai mắt.
[Hệ thống: Thiếu niên! Đến nhà rồi!]
Ôn Trĩ Sơ thở đều đều.
[Hệ thống: Thiếu niên! Mất tiền!]
Ôn Trĩ Sơ bỗng nhiên mở mắt, "Gì cơ?"
[Hệ thống:.
.
.
Cậu còn bất tỉnh nữa sẽ mất thêm 1 tệ để về nhà đấy.]
Ôn Trĩ Sơ vỗ vỗ mặt, cố ý đuổi cơn buồn ngủ đi, "Đêm hôm khuya khoắt, cậu đừng kể chuyện kinh dị."
Thiên Miêu tinh linh:.
.
.
Ôn Trĩ Sơ về đến nhà đã sắp mười giờ, cậu lấy chìa khóa ra mở cửa chính.
[Hệ thống: Hôm nay có còn động vật nhỏ trong nhà nữa không?]
Ôn Trĩ Sơ: "Xem duyên phận đi, dù sao duyên phận cũng là do trời quyết định."
Mỗi lần cậu trở về nhà vào buổi tối, bật đèn lên cứ y như là chơi trò chơi mở hộp, dù sao thì động vật nhỏ đáng yêu luôn luôn chọn thời cơ đêm xuống mới chịu xuất hiện.
Cậu hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ bật đèn, ánh sáng trong nháy mắt lấp đầy cả căn phòng, chỉ thấy trên sàn nhà trống rỗng, không có bất cứ một sinh vật bò sát nào.
[Hệ thống: Thế mà chúng nó lại không ra.]
"Ra để làm gì?"
[Hệ thống: Say hi với cậu đó].
".
.
."
Không, không cần đâu.
Ôn Trĩ Sơ nghĩ nghĩ : "Có lẽ do hôm qua tôi đã tăng thêm lượng thuốc diệt côn trùng".
Thiên Miêu tinh linh nghe xong sững sờ: !
Khá lắm, nó cứ cho rằng duyên phận là do trời định, ai ngờ lại do người làm.
Hôm nay mệt nhọc cả một ngày, Ôn Trĩ Sơ buông cặp sách ra rồi mềm oặt co quắp trên ghế sofa, tựa như một cái thạch sắp tan chảy.
Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, không lâu sau, thiếu niên đang mềm nhũn trên ghế sofa kia phát ra một tiếng gọi chứng minh cậu còn sống, "Thiên Miêu tinh linh".
[Hệ thống: Tôi đây.]
"Cậu có nghe thấy không?"
[Hệ thống: Nghe gì?]
"Tiếng gào thét trong câm lặng."
[Hệ thống: Của ai?]
Ôn Trĩ Sơ: "Bụng tôi."
Thiên Miêu tinh linh:.
.
.
Cơm tối ăn từ lúc năm rưỡi chiều, toàn bộ giờ tự học tối cứ ra chơi là Ôn Trĩ Sơ chạy đi tìm Tần Gia Thụ, khó tránh khỏi việc hiện giờ đã đói bụng.
Sau đó con ốc sên này chậm rãi đứng dậy, dự định bò đến nhà bếp ngó tủ lạnh xem còn gì có thể ăn.
Nhưng vì thường xuyên ăn cơm tối trong trường, đồ ăn cuối tuần cũng phải đến cuối tuần mới chạy đi mua, nên trong nhà hiện giờ trừ ba loại lá xanh khác chủng tộc thì không còn gì khác để ăn.
Ôn Trĩ Sơ lật tung tủ lạnh, cuối cùng tìm được một cây củ cải trắng trong góc tủ.
Cậu không biết nấu cơm, chỉ biết nấu bát mì đơn giản, bình thường toàn bỏ hết đám nguyên liệu này vào trong đó.
Nhưng hôm nay nhà không còn mì, những thứ nguyên liệu này lại biến thành nhân vật chính.
Nước sôi mở nồi, xanh lá cây đầy rực rỡ.
[Hệ thống: Tại sao đồ ăn toàn là màu lục?]
Ôn Trĩ Sơ: "Bởi vì đó tình yêu."
Thiên Miêu tinh linh: ?
Ôn Trĩ Sơ một mặt thâm trầm, "Màu sắc của tình yêu chính là màu lục."
(đội nón xanh ấy)
".
.
."
Cậu cho vào trong nồi thêm một chút muối, chờ đun sôi lên liền múc ra bát, cúi đầu trông lại, một mảng xanh mượt.
Ôn Trĩ Sơ gắp một cọng rau đưa lên miệng.
[Hệ thống: Có mùi vị gì?]
"Hương vị của sức khỏe."
Không dầu ít muối.
[Hệ thống: Đó là vị gì vậy?]
Ôn Trĩ Sơ: "Không thể nuốt trôi."
Thiên Miêu tinh linh:.
.
.
Dựa theo nguyên tắc không được lãng phí lương thực, Ôn Trĩ Sơ vẫn ăn hết bát mì lá xanh này, sau đó đi đến nhà tắm định rửa mặt, nào ngờ mới nhìn vào gương đã tự giật mình.
Trên gương mặt cậu vẫn còn hiện rõ mấy dấu tay hồng hồng, nhìn mà sợ đến nuốt nước bọt.
Thiên Miêu tinh linh cũng nhìn thấy, nó không còn cổ động Ôn Trĩ Sơ nên dũng cảm xông lên giống như những lần trước nữa.
[Hệ thống: Sau này cậu vẫn nên trốn nhân vật chính đi thì hơn.]
Ôn Trĩ Sơ giật mình, lắp bắp nói với Thiên Miêu tinh linh: "Cậu...!hóa ra cậu cũng có lương tâm!"
Thiên Miêu tinh linh:.
.
.
Coi như tôi chưa nói.
Sau khi rửa mặt, Ôn Trĩ Sơ nằm trên giường định xem điện thoại mười phút rồi đi ngủ, ai ngờ mới mở Wechat ra đã thấy một lời mời kết bạn nhảy tới.
Ôn Trĩ Sơ nhấn mở ra xem, thấy lời giới thiệu là "Còn nhận viết hộ nữa không?"
Thấy có người tìm viết hộ, hai mắt của Ôn Trĩ Sơ lập tức tỏa sáng trong đêm, giơ tay ấn xuống nút đồng ý.
[Hãy gọi tôi là mỹ nữ: Viết hộ, xin chào].
[Ôn Thất Ma Cô: Mỹ nữ, xin chào]
[Hãy gọi tôi là mỹ nữ: Không hổ là người nhận viết hộ, miệng ngọt ghê].
Lớn thế này rồi lần đầu có người khen Ôn Trĩ Sơ miệng ngọt, nhất thời cậu bỗng cảm thấy hơi xấu hổ.
Thiên Miêu tinh linh nhìn cậu bé lắp bắp nhà nó đánh mất chính mình trong lời khen ngợi này, lạnh lùng mở miệng.
[Hệ thống: Đừng để lời lẽ của người ta mê hoặc, cậu gọi như thế chỉ chứng tỏ mắt cậu không mù].
Ôn Trĩ Sơ:.
.
.
[Hãy gọi tôi là mỹ nữ: Cậu còn nhận viết hộ không? Cậu học Nhất Trung nhỉ? Có giao hàng tận nơi chứ?]
Đối mặt với ba câu hỏi liên tiếp này, Ôn Trĩ Sơ chăm chú gõ bàn phím.
[Ôn Thất Ma Cô: Còn nhận, đúng rồi, giao hàng tận nơi].
[Hãy gọi tôi là mỹ nữ: Giao hàng tận nơi thì được, tôi không phải học sinh Nhất Trung, muốn nhờ cậu viết một bức thư cho Chu Thanh, được không?]
Thiên Miêu tinh linh: [Ủa, sao cái tên này nghe quen vậy?]
Ôn Trĩ Sơ mở miệng giải thích: "Chính là bạn học nữ ở lớp 1 thường xuyên đến lớp học từ rất sớm, lần nào giao dịch tôi cũng gặp phải".
[Hệ thống: Cô bạn cùng mắc căn bệnh mù chọn lọc với cậu ấy hả?]
".
.
."
[Ôn Thất Ma Cô: Đương nhiên là được, xin hỏi cậu có yêu cầu gì không?"
[Hãy gọi tôi là mỹ nữ: Áp lực học tập ở Nhất Trung rất lớn, cô ấy là người có tham vọng, tôi muốn cậu giúp tôi khuyên bảo cô ấy giảm bớt áp lực đi chút, nhưng cô ấy là người từ nhỏ đã chỉ hứng thú với mỗi việc học, nên tôi hi vọng cậu đừng đả kích tham vọng của cô ấy.
Mong cậu cho cô ấy lời cổ vũ, khuyên cô ấy phải vừa học vừa thư giãn].
Ôn Trĩ Sơ ghi lại từng yêu cầu một.
[Ôn Thất Ma Cô: Có yêu cầu về số lượng không?]
[Hãy gọi tôi là mỹ nữ: Hai ba trăm chữ đi, bao nhiêu tiền?]
[Ôn Thất Ma Cô: 10 tệ đi].
Thương lượng xong cuộc giao dịch này, Ôn Trĩ Sơ lại bò từ trên giường dậy.
[Hệ thống: Có cần vội thế không, dù sao cũng chỉ được mấy đồng].
Ôn Trĩ Sơ hoảng sợ: "Sao cậu có thể nói như thế với hai món ăn mặn ngày mai của tôi chứ?"
Thiên Miêu tinh linh:.
.
.
Ngày hôm sau, Ôn Trĩ Sơ dậy rất sớm đi tới trường học, trên đường đi còn đổi ít tiền mặt với Thiên Miêu tinh linh, định nhân cơ hội nhét vào tủ của Tần Gia Thụ trả nợ.
Không ngoài dự đoán của cậu, người nhận hàng của vụ giao dịch ngầm không thể lộ ra ngoài ánh sáng lần này đã sớm lên lớp, bắt đầu đại nghiệp lén học của mình.
Nghe thấy ngoài cửa có tiếng vang, Chu Thanh dời mắt khỏi đề bài trên bàn, chờ khi nhìn thấy Ôn Trĩ Sơ thì ánh mắt cảnh giác cũng biến mất, nét mặt viết rõ tôi hiểu cậu cậu hiểu tôi cất lời: "Tôi không nhìn thấy gì hết".
Ôn Trĩ Sơ:.
.
.
Không được, lần này cậu phải nhìn thấy tôi.
Ôn Trĩ Sơ cầm phong thư trong tay đi đến trước bàn: "Cài này là...!là...!gửi cho cậu".
Chu Thanh nghi ngờ nhìn cậu: "Đây là cái gì?"
Người kia nói không cần giấu diếm thông tin của cô ấy nên Ôn Trĩ Sơ mở miệng: "Bạn...!bạn cậu nhờ tôi viết thư, cậu xem một chút đi".
Chu Thanh bỏ thư sang bên, "Chút nữa tôi xem".
Nói xong cô ấy cúi đầu tiếp tục giải đề, nhưng người mua dặn dò Ôn Trĩ Sơ phải kể phản ứng của cô ấy cho người ta, thấy Chu Thanh không đọc cậu liền cảm thấy hơi sốt ruột.
Dù sao người mua cũng kể với cậu Chu Thanh học tập rất điên cuồng, nếu cô ấy đang học mà bỏ chuyện gì sang một bên, như thế thì chúc mừng bạn, cả đời này cô ấy sẽ không nhớ đến chuyện đó nữa.
Chu Thanh thấy cậu vẫn dừng trước mắt, liền khó hiểu hỏi: "Còn chuyện gì sao?"
Ôn Trĩ Sơ nhìn lá thư đặt bên bàn: "Cậu không mở ra xem hả?"
Chu Thanh nghe xong mở miệng, "Có thời gian rồi xem'.
Ôn Trĩ Sơ khuyên nhủ: "Hay là...!xem luôn đi."
"Vì sao?"
Không thì thời gian giao hàng sẽ quá hạn.
Ôn Trĩ Sơ: "Bạn cậu thật lòng nhờ tôi...!đưa cho cậu".
Chu Thanh vẫn cầm bút: "Làm xong bài này tôi sẽ xem".
Nhưng mà đề của cô ấy còn những mươi lăm câu.
Ôn Trĩ Sơ quyết tâm, nói ra lời ác độc: "Nếu cậu không xem...!đề này cậu sẽ làm sai một nửa".
Chu Thanh vốn đang đọc đề thi giương mắt lên: "Cậu thật độc ác".
"..."
Nhưng cái lới mê tín dị đoan tùy tiện nói ra này lại có tác dụng, Chu Thanh cầm phong thư bên cạnh lên, lúc thấy tên người gửi hai mắt sáng bừng, đó chính là bạn tốt nhất của cô suốt ba năm cấp hai, mặc dù hiện giờ không còn cùng một trường, nhưng tình bạn giữa hai người họ chưa từng phai nhạt.
"Chu Thanh, chào cậu.
Đây là một bức thư cổ vũ tinh thần cho cậu, tớ biết từ khi vào Nhất Trung áp lực học tập của cậu rất lớn, nhưng với sở thích đáng sợ của cậu thì chắc là cậu vô cùng vui mừng, thế nhưng tớ vẫn hi vọng cậu biết cách thư giãn, đừng để mình áp lực quá....!
Cuối cùng, cho dù Nhất Trung có rất nhiều học sinh giỏi, nhưng không sao đâu, họ có cạnh tranh thế nào thì cậu vẫn có thể tiếp tục đọc sách, đọc rách ngàn vạn quyển ".
(*)读书破万卷: Câu thơ của Đỗ Phủ tự viết về mình thời còn ít tuổi.
Nguyên văn là: 读书破万卷 下笔如有神: Đọc sách rách ngàn quyển, Bút viết như có thần.
Mình nghĩ là đoạn này ý trong bức thư khuyên bạn Chu Thanh đừng quá áp lực, dù người khác có giỏi thế nào, cạnh tranh áp lực ra sao thì bạn ấy vẫn có thể tiếp tục đọc sách, đọc nhiều sẽ hiểu biết nhiều, ắt sẽ có tiến bộ.